Cô ta dùng tốc độ nhanh nhất làm cho Ôn Thanh Thanh một chiếc thẻ vàng, nói: "Cô gái, sau này chỉ dựa vào tấm thẻ này, khi cô đến siêu thị chúng tôi mua hàng sẽ được giảm giá 40%!" 

 

 

"Woa, giảm 40%, quá tuyệt vời! Bạn học Tần Kiệt, cảm ơn cậu!", Ôn Thanh Thanh vội vàng đón lấy chiếc thẻ rồi nhét vào trong túi. 

 

Tần Kiệt nặn ra một nụ cười, đẩy xe hàng, gọi hai nhân viên bảo vệ tới giúp bọn họ đẩy hàng ra ngoài, sau đó bắt một chiếc taxi, để từng thứ vào một. 

 

"Bác tài, đến trường đại học công nghiệp Hồ!", Tần Kiệt nói với tài xế. 

 

"Ok!" 

 

Taxi nhanh chóng lao ra ngoài. 

 

Nhưng Tần Kiệt lại phát hiện ra có gì đó không ổn. 

 

Bởi vì dọc theo đường đi, anh phát hiện Ôn Thanh Thanh luôn nhìn chằm chằm vào anh, không dời mắt sang chỗ khác. 

 

"Tôi nói này bạn học Ôn Thanh Thanh, cậu làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào rôi vậy, trên mặt tôi mọc hoa à?” 

 

"Trên mặt cậu không có hoa!" 

 

"Vậy tại sao cậu cứ nhìn vào tôi?" 

 

"Bởi vì tôi cảm thấy rằng nếu cậu không đi làm diễn viên thì làng giải trí sẽ mất đi một ảnh đế, đáng tiếc thật đó!" 

 

"Diễn viên? Làng giải trí? Cậu có ý gì? Sao tôi không hiểu nhỉ?" 

 

“Giả vờ, vẫn còn giả vờ! Tần Kiệt, cậu cảm thấy thú vị à?” 

 

“Tôi giả vờ gì?” 

 

“Cậu có biết tại sao tôi lại gặp phải cậu không? Cậu sẽ không cho rằng chúng ta tình cờ gặp nhau đấy chứ?” 

 

“Không phải vậy sao?” 

 

“Đương nhiên không phải rồi!”, Ôn Thanh Thanh nói: “Kể từ sau khi cậu ra khỏi khách sạn, tôi vẫn luôn bám theo cậu!” 

 

“Cái gì? Cậu theo dõi tôi?”, Tần Kiệt dường như hiểu ra điều gì đó. 

 

“Đúng! Tôi đã theo dõi cậu! Đầu tiên cậu đến cửa hàng mới của siêu thị Kiệt Tuyết, sau đó lại đến cửa hàng cũ! Tôi đã ở bên ngoài đợi cậu cả ngày! Cậu nói xem đây là trùng hợp thật hay là một sự trùng hợp giả?” 

 

Tần Kiệt: “...” 

 

Anh không còn gì để nói. 

 

Không ngờ bí mật của anh lại bị Ôn Thanh Thanh phát hiện ra. 

 

Hừ, không đúng. 

 

Nếu Ôn Thanh Thanh đã biết anh là ông chủ của siêu thị Kiệt Tuyết, cô ấy còn khiến anh tiêu một đống tiền. 

 

Lẽ nào... 

 

Trúng kế rồi. 

 

Tần Kiệt đã hiểu ra. 

 

Ôn Thanh Thanh cố ý muốn trêu đùa anh! 

 

Mục đích là để trừng phạt anh vì đã giấu diếm cô. 

 

“Làm sao? Còn giả bộ?”, Ôn Thanh Thanh hỏi. 

 

“Được rồi, tôi thừa nhận tôi là ông chủ của Kiệt Tuyết!”, Tần Kiệt nói. 

 

“Hả, người anh em, cậu là ông chủ của siêu thị Kiệt Tuyết sao?”, lái xe nghe vậy có chút sững sờ. 

 

Nhìn Tần Kiệt mới chỉ ngoài 20 tuổi là cùng. 

 

Thế mà đã là ông chủ của siêu thị Kiệt Tuyết. 

 

Trời ơi, nghịch lý gì vậy? 

 

“Ha ha, đúng vậy, ông anh tập trung lái xe đi!” 

 

“Thật ngại quá, tôi hơi kích động! Hai người tiếp tục, tiếp tục đi!” 

 

Lái xe có chút ngượng ngùng. 

 

Tần Kiệt không để bụng: “Chuyện này, cậu nói cho người khác biết chưa?” 

 

“Chưa, sao thế?”, Ôn Thanh Thanh không hiểu. 

 

“Chưa là tốt nhất! Chuyện tôi là ông chủ siêu thị Kiệt Tuyết, trước mắt, cả trường chỉ có mình Vương Tinh biết, tôi không muốn để cho những người khác biết, cậu hiểu ý tôi chứ?” 

 

“Ý cậu là nói Tần Tuyết, cậu ta...” 

 

“Cô ấy không biết!”, Tần Kiệt nói. 

 

“Cái gì?”, Ôn Thanh Thanh ngạc nhiên. 

 

Kiệt Tuyết, Kiệt trong Tần Kiệt, Tuyết trong Tần Tuyết, chuyện lớn như vậy thế mà Tần Kiệt không nói với Tần Tuyết. 

 

Tần Tuyết vẫn chưa biết gì? 

eyJpdiI6IkRiYk9WaHdESXZXeDlkRzUwSDNmQXc9PSIsInZhbHVlIjoiYVlMWExnc0N0T1AzSmJGejVuV0RDTVpoSG5QeW1FeHd0cVFDRnV4b2t3R1wvQUl0ODIyejZ3RXFmejlQOFYrNmQiLCJtYWMiOiIyZTliNjQzOTZjMGY3YzA3MTBmMzI3NmU2MjM0YWUwNjVmNDQ1MzhmNjk1ZDU1MWFiN2I3NjI0NjU2MThiZDVkIn0=
eyJpdiI6IjZhalk3R3pUUFVQaVBzcHFRSld5NlE9PSIsInZhbHVlIjoibVptWmlhSytrVVV3QVRHeHNrSFhvVWh1TUhvSWlcLzNUM2RnXC9JQm5tNEJhd2ZveklFcnhJQjBhTnhEN0Iya2pyVXVKWU5Bd0RWT3hGbHYzbnJ5cWFSeDJja2laWmNqcDhrSytNTmlHYzdYNTdlZFFSSVJwamtxaVN1WXpXQWdyYSIsIm1hYyI6ImNmZTAzMDIwNGI3MjE0ZGNlYjk2Y2JiOGM5OWYyZGZhYmM0ODFiMGI2NDUxMDA3ZWQ2NGE2MDg4ZWY3ZWRhOWIifQ==

Ads
';
Advertisement
x