"Ừ, hôm nay tuyết lê giảm giá mạnh, rẻ thật đó, nửa cân mới có 2 tệ! Tôi lấy...10 kg!" 

 

 

Ôn Thanh Thanh lưỡng lự nói. 

 

Loảng xoảng~ 

 

Tần Kiệt suýt chút nữa ngã xuống đất. 

 

Rẻ liền mua 10 kg, gớm thật đó. 

 

"Này, bạn học Ôn, 10 kg, có phải hơi nhiều quá rồi không?" 

 

"Không nhiều! Sao? Cậu tiếc tiền à?" 

 

"Không, đâu có! Tôi chỉ cảm thấy cậu mua 10 kg nhiều như vậy về có ăn hết không?" 

 

"Ai nói có mình tôi ăn chứ, tôi còn phải chia cho các bạn cùng phòng và ký túc xá bên cạnh ăn cùng! Hừ, may mà cậu nhắc tôi, tôi cảm thấy 10 kg vẫn chưa đủ, thêm 5 kg nữa đi!" 

 

Ôn Thanh Thanh nắm lấy túi, điên cuồng nhét tuyết lê vào trong. 

 

Tần Kiệt hận không thể xé miệng mình ra. 

 

Nói gì hay không nói, lại nói câu đó, giờ thì xui xẻo rồi. 

 

Chẳng mấy chốc, Ôn Thanh Thanh đã nhét đầy tuyết lê. 

 

Cô ấy đưa cho nhân bán hàng cân rồi băng túi. 

 

Sau đó đặt nó vào giỏ hàng. 

 

Nhân viên bán hàng thấy Tần Kiệt đẩy xe hàng, đang định chào hỏi lại bị Tần Kiệt vội vàng lắc đầu ngăn cản. 

 

Nhân viên bán hàng không hiểu tại sao Tần Kiệt lại làm như vậy, nhưng người ta là ông chủ, ông chủ đã lên tiếng, cô ta đương nhiên phải nghe theo, coi như không thấy gì cả. 

 

Tần Kiệt thở phào nhẹ nhõm, cũng may vẫn chưa để lộ. 

 

Nếu không để Ôn Thanh Thanh biết được thân phận của anh sẽ vô cùng rắc rối. 

 

"Này, táo đỏ cũng đang giảm giá, tôi lấy 5 kg!" 

 

"Woa! Chuối rẻ quá, nửa cân 3 tệ, tôi lấy 5 cân!" 

 

"Ôi trời! Nửa cân táo mới có 8 tệ, tôi lấy 5 cân!" 

 

... 

 

Cứ như vậy, Ôn Thanh Thanh càn quét hàng dọc đường đi. 

 

Dù sao cũng là Tần Kiệt trả tiền, cô ấy mặc sức mua sắm. 

 

Vừa mở miệng ra là đòi mua một đống. 

 

Khi bước đến quầy thu ngân, toàn bộ xe đẩy hàng đã đầy ắp. 

 

Nhân viên thu ngân vốn định chào hỏi Tần Kiệt nhưng lại bị Tần Kiệt lén lút ngăn cản. 

 

Cô ta làm bộ như không biết Tần Kiệt vậy, quét mã vạch từng món đồ một. 

 

Một lát sau, nhân viên thu ngân báo giá: “2000 tệ, cảm ơn!" 

 

Tần Kiệt: "..." 

 

Cô gái Ôn Thanh Thanh này, được đấy! 

 

Lần đầu tiên mời cô ấy liền cho mình một đơn giá lớn như vậy. 

 

Đủ tàn nhẫn. 

 

"Này, bạn học Tần Kiệt, cậu sao thế? Sắc mặt có chút khó coi, có phải cậu tiếc tiền không?", Ôn Thanh Thanh cố ý nói. 

 

Nhân viên thu ngân nghe xong, người nào người nấy đều rất muốn cười. 

 

Trong lòng thầm nghĩ, Tần Kiệt là ông chủ của bọn họ, một tháng kiếm được hàng triệu tệ, còn có thể quan tâm đến 2000 tệ sao. 

 

Đùa kiểu gì vậy. 

 

Nhưng Tần Kiệt đã sớm đánh tiếng, không cho bọn họ tiết lộ thân phận của anh, cho nên đám nhân viên thu ngân đành phải nhịn xuống không nói toạc ra. 

 

Tần Kiệt dừng một chút rồi móc ví tiền ra. 

 

Rất dày rất dày. 

 

Sau khi mở ra, Ôn Thanh Thanh liếc mắt nhìn, ít nhất không dưới 50 tờ. 

 

Cô ấy có chút kinh ngạc. 

 

"Bạn học Tần Kiệt, cậu giàu thật đó! Nhiều tiền polime xanh vậy!" 

 

"Ha ha, không nhiều lắm, đủ ăn đủ tiêu thôi!", Tần Kiệt cố tình giả vờ, rút ra 20 tờ tiền! Để trên quầy thu ngân! Sau đó lại lấy ra 10 tờ polime màu xanh: "Làm cho cô ấy một tấm thẻ vàng!" 

eyJpdiI6IkVHZk1GNnhqQkJ0djNDMkhabW1pSkE9PSIsInZhbHVlIjoiUkxsQllORXAwTXYzaTFzckp0YVRkNDZDSEhUang2OElJQnJcL3FNV0dZeHd4elwvd3piZ2kyT3NSSTVcL3JPRHltbyIsIm1hYyI6ImI2YjlkNWZlMjcxMjUwMWEyOGI5MGZlZTBjZjQ0NTgxNTU3NjY4OGU0ZjJjNzk3NjE5YWM1MjZlZTg0MWJkZGQifQ==
eyJpdiI6Ilc0bEw2SGordjBHcFpkR2xQTGM0aHc9PSIsInZhbHVlIjoiWnhTUnd6aW81Q2lzOGtoZGdUOVduRmpYSDd3MzloaDJJQlVUbmY2eXppMWhQcEZQNjdTajBCb1h6a04wS3RPOE1pQ0JmY29wV3NBYlVwZVpaZTZXTXk0bGhHTGhEY2xxNU8zNU1ob2dXMWN3QmtGb1gxenZwc2Fwa0gxcE9BdTFjXC91d2xEd1BrMTRVeE9QZnVxa05vcFk4RkhyYjZTQWlGU0dPR0Zha2xWZUNrMTZhdmMxMFwvejRrVWhsS1wvdndmTlA4RjNZYTlqUDVSSTJSZHNDbEU5d3lpS3Q4UTNGWVB4VjJYRWdQQWVUbVJCTU9JU0VxN3UrK3RsZGFmQjZzMDNuNUdacmk0S044NytjSWNFVERrSVE9PSIsIm1hYyI6IjI1M2RlMjQ5NWQ3NmZjYjMyOGE1ZDhmMzQwMDhkYWMyNTY3YWEwZjdiMzQ5YjI0OWZjMjNjNzJiZGI4YjU3MmUifQ==

Ads
';
Advertisement
x