Ôn Thanh Thanh vẫn viện cớ cũ, nói tạm thời có việc đột xuất cần phải xử lý, cũng không kịp báo với giáo viên cố vấn, đúng lúc điện thoại cũng hết pin.  

 

 

Mong giáo viên cố vấn tha thứ, không cần lo lắng, nói nhiều điều khiến giáo viên cố vấn yên tâm. 

 

Đến cuối cùng, giáo viên cố vấn cũng lựa chọn tin tưởng cô ta. 

 

Mặc kệ như thế nào, Ôn Thanh Thanh vẫn luôn là hình mẫu của một học sinh ngoan và từ trước đến giờ cũng chưa từng nghe nói cô ta phạm phải lỗi nào.  

 

Đây chính là lần đầu tiên như vậy. 

 

Có lẽ cô ta thực sự có việc đột xuất. 

 

Giáo viên cố vấn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, nhưng vẫn nhắc nhở Ôn Thanh Thanh, sau khi giải quyết xong việc riêng thì quay về trường học sớm, phải chú ý an toàn! 

 

Ôn Thanh Thanh cảm kích một hồi sau đó mới kết thúc cuộc điện thoại. 

 

Nhưng cô ta có chút đau đầu. 

 

Đêm qua cô ta chỉ lo cuộc hẹn với Tần Kiệt, xem nhẹ những chuyện khác. 

 

May mà cuối cùng cô ta vẫn có thể ứng phó được. 

 

Sau đó, cô ta lần lượt nhận thêm vài cuộc điện thoại. 

 

Phần lớn liên quan tới việc cô ta không đi học rồi kiểm tra ban đêm không thấy.  

 

Trò chuyện một hồi, nhoáng cái đã tới buổi chiều. 

 

Bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô ta.  

 

Chính là Tần Kiệt mà cô ta đã đợi cả ngày. 

 

Cô ta vội vàng tìm cớ kết thúc cuộc trò chuyện. 

 

Sau đó cô ta chạy tới trước mặt anh. 

 

"Bạn học Tần Kiệt, xin chào!" 

 

"Ai vậy?" 

 

Vừa rồi Tần Kiệt cúi đầu nên không thấy Ôn Thanh Thanh chạy tới. 

 

Anh nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc, còn trực tiếp gọi tên anh nên có chút kinh ngạc. 

 

Vừa ngẩng đầu, Tần Kiệt liền choáng váng. 

 

Tại sao lại là Ôn Thanh Thanh? 

 

Không phải Ôn Thanh Thanh đã quay về trường rồi sao? 

 

Tại sao lại gặp cô ta ở cửa siêu thị vậy.  

 

Bọn họ sao lại trùng hợp như vậy? 

 

"Ơ, là bạn học Ôn à, thật trùng hợp! Cậu cũng đi dạo siêu thị à?" 

 

Tần Kiệt nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh, giả vờ tình cờ gặp mặt hỏi. 

 

"Ha ha, đúng là trùng hợp!" Tần Kiệt giả ngu, Ôn Thanh Thanh cũng không vạch trần, đáp lại theo đúng ý của Tần Kiệt. 

 

"Ơ… Cậu muốn ăn gì? Hay là muốn uống gì? Tôi mời cậu, cậu cứ mua đi!", Tần Kiệt vò đầu nói. 

 

"Là tự cậu nói đấy!", Ôn Thanh Thanh bắt lấy cơ hội, tính toán giết Tần Kiệt một lần. 

 

"Là tôi nói! Thật hiếm khi gặp gỡ bạn học, chiêu đãi một bữa là chuyện nên làm! Đi, vào trong đi, muốn ăn uống gì thì cứ mua, tôi sẽ trả tiền!", vẻ mặt của Tần Kiệt vô cùng hào phóng. 

 

"Bạn học Tần Kiệt, cậu đột nhiên nhiệt tình như vậy, làm tôi cảm thấy cậu có âm mưu gì đó!", Ôn Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt. 

 

"Ơ, có âm mưu gì đâu! Bạn học Ôn, cậu nghĩ nhiều rồi! Cậu có mua không? Nếu như không mua, đúng lúc tôi có chút việc, phải về trường học!", Tần Kiệt vội vàng lấy cớ, định rời đi. 

 

Nhưng Ôn Thanh Thanh đã chờ một ngày, khó khăn lắm mới đợi được Tần Kiệt đi ra, làm sao cô ta để cho Tần Kiệt rời đi như vậy chứ. 

 

Cô ta kéo tay của Tần Kiệt, chạy vào trong siêu thị. 

 

"Cậu làm gì vậy?", Tần Kiệt vội vàng hỏi. 

 

"Không phải cậu mời tôi ăn uống sao? Cậu nói xem tôi muốn làm gì?", Ôn Thanh Thanh quay đầu lại, nở nụ cười. 

 

"Tôi, ý tôi nói là, mời cậu, nhưng, nhưng không bảo cậu nắm tay tôi mà!", ngón tay của Tần Kiệt chỉ về bàn tay của Ôn Thanh Thanh.  

 

"Xì! Cậu tưởng là tôi muốn nắm tay cậu sao! Thật nhỏ nhen!", Ôn Thanh Thanh trợn mắt xem thường, buông tay ra rồi đi qua lối kiểm tra an ninh. 

 

Tần Kiệt lắc đầu, bất đắc dĩ đành phải đi theo. 

 

"A, Sofy này không tệ!", Ôn Thanh Thanh đẩy xe hàng, lúc đến khu đồ dùng hàng ngày, nhìn thấy Sofy vừa đến liền điên cuồng lấy xuống. 

 

Trong nháy mắt, cô ta đã lấy bảy gói. 

 

Tần Kiệt nhìn thấy có chút líu lưỡi không nói nên lời. 

 

"Cậu, mua nhiều như vậy làm gì?" 

 

"Đương nhiên là để dùng rồi!" 

 

"Nhưng cũng không cần mua tới bảy gói nhiều như vậy chứ?" 

 

"Thế nào? Cậu không muốn sao? Nếu đúng là như vậy thì tôi trả lại là được rồi!", Ôn Thanh Thanh cầm một gói lên định đặt lại lên giá. 

 

"Thôi, lấy hết xuống đi, cậu cứ mua đi!", Tần Kiệt ngăn trở lại. 

 

"Ha ha, tôi biết cậu sẽ không ngăn cản tôi mà!", Ôn Thanh Thanh nở nụ cười. 

eyJpdiI6ImFZQVFqNmRQcXQyVzZRUDdzNmxTRnc9PSIsInZhbHVlIjoiem9yUUFUWkMrNW1YbDBPenZDUzYrcjNkMTRWaFdDQWJlSmR5NkVFYlZ0b3Z4eTBBZDZ6RzJGTUF1YjB6d0k5byIsIm1hYyI6IjhkNDNhMzQ1MjNjMzBlZjg5ZDgzMzY3NDhhZWVjMTgzNjk4OGFiMDVhNmFiMTQ1MmYwMDA2MzQxN2MzY2VmNzMifQ==
eyJpdiI6IlpoYUhUbEN6K1FQOGVYNG5CU25sZVE9PSIsInZhbHVlIjoiOUVtMmtwSkIyY3JnaDM4QmRvT1VOTWRPaDFnd0tOT2xUK0lSWXg0TWw1UkVCSlZjdHkyUktFVUxxUnpFRERiVVwvMVV0ZEd2Q0xpUWdpcHpIa2VMNkx6ZTVWZmF5cFVPcWtJTStieVVEVEZJV0JcL2FNb0k2SmdXOTJUK2F5M2ZEbSIsIm1hYyI6IjY3OTk1M2E0OTg0NTY0NDA0NTNkYTU5ZTM0OWRmM2JhNjM1ZjZlZDZkOTM4ZDBhZjU5N2JkODA3YjA5MjNhZTkifQ==

Ads
';
Advertisement
x