“Anh cũng không chủ động gọi điện cho em, còn để em gọi cho anh, đúng là chẳng ga lăng chút nào cả!”, Tần Tuyết tức giận. 

 

“Anh có gọi cho em đấy chứ! Nhưng điện thoại của em luôn trong tình trạng tắt máy! Bộ em không biết à?”, Tần Kiệt hỏi. 

 

“Không gọi được chẳng lẽ anh không biết đến ký túc xá tìm em hả?”, Tần Tuyết bất mãn chất vấn. 

 

“Trời ạ, anh cũng đã đến dưới ký túc xá của em, nhưng gọi em, em không chịu ra, không phải à?”, Tần Kiệt tiếp tục giải thích. 

 

“Bộ anh không biết lên phòng tìm em à?”, Tần Tuyết truy hỏi. 

 

“Vào phòng em hả? Anh vào đó được à?”, Tần Kiệt hỏi lại. 

 

“Anh có võ công cao cường mà, bộ không biết leo lên à?”, Tần Tuyết nói. 

 

Tần Kiệt: “…” 

 

Anh đã không còn lời nào để nói nữa. 

 

Rõ ràng là Tần Tuyết làm càn mà. 

 

Dù anh có giải thích thế nào thì cô cũng sẽ phản bác lại. 

 

Biện pháp tốt nhất chỉ có một, đó là im lặng. 

 

“Sao anh không nói nữa? Anh tưởng rằng im lặng là vàng thật à?”, Tần Tuyết mất hứng. 

 

“Haizz…”, Tần Kiệt gãi đầu, đột nhiên, anh bế Tần Tuyết lên. 

 

“Anh ôm em làm gì? Thả em xuống!”, Tần Tuyết không ngừng đánh Tần Kiệt. 

 

Nhưng càng lúc, bàn tay trắng nõn như phấn càng đánh nhẹ hơn. 

 

Cuối cùng là để mặc cho Tần Kiệt ôm. 

 

Tần Kiệt ôm cô, trên đường đi, cả hai không nói gì cả. 

 

Không bao lâu sau đã đến cổng phía đông. 

 

Tần Kiệt hiện đã là người nổi tiếng trong trường, đương nhiên bảo vệ biết mặt anh. 

 

Anh lên tiếng chào hỏi bảo vệ. 

 

Thấy là Tần Kiệt, bảo vệ không làm khó, mắt nhắm mắt mở cho đi. 

 

Nói đùa, Tần Kiệt hiện đang là nhân vật có tiếng tăm trong trường, là một viên ngọc sáng chói của Đại học Công Nghiệp Hồ, ngăn cản làm gì? 

 

Tất nhiên là phải cho đi rồi. 

 

Tần Kiệt ôm Tần Tuyết đi về phía trước, dừng lại trước khách sạn Quả Cam trên phố Đọa Lạc. 

 

“Anh, anh dẫn em đến khách sạn làm gì?”, Tần Tuyết đỏ mặt, cúi đầu. 

 

“Em đoán thử xem?”, Tần Kiệt lấp lửng. 

 

“Em không đoán đâu!”, Tần Tuyết càng cúi đầu thấp hơn. 

 

Tần Kiệt nở nụ cười. 

 

Không ngờ cô gái nhỏ này cũng biết ngượng ngùng, thật đáng yêu! 

 

Anh lấy ra CMND, đặt lên quầy tiếp tân. 

 

Tiếp tân đã sớm quen với chuyện như vậy, không nói gì cả, mà dùng tốc độ nhanh nhất chọn phòng, đưa phiếu phòng cho Tần Kiệt. 

 

Tần Kiệt kéo Tần Tuyết chạy lên lầu. 

 

“Anh còn thiếu một thứ!”, tiếp tân hô lên. 

 

“Cái gì?”, Tần Kiệt hỏi. 

 

“Đồ bảo hộ!”, tiếp tân nói. 

 

“Dẹp đi! Anh đây là huyền thoại, em không biết à? Không cần!” 

 

Xì~ 

 

Tần Tuyết bật cười. 

 

Tần Kiệt ngẩng đầu, ôm lấy cô bước lên lầu. 

 

Tiếp tân ngơ ngác. 

 

Huyền thoại? 

 

Sao không nói là tin Xuân Ca, được trường sinh luôn đi! 

 

Một đêm thật tuyệt vời. 

 

Khi Tần Tuyết tỉnh thì Tần Kiệt vẫn còn say giấc. 

 

Nhìn người đàn ông bên cạnh, Tần Tuyết nở nụ cười, từ giờ trở đi, cô chỉ thuộc về một mình anh mà thôi. 

eyJpdiI6IkZQZkNRUHFhXC9cL2tFUCtUOEx2RVVZUT09IiwidmFsdWUiOiJkUDlsSmNVZENadGhDYm9RSXBzN1Znb1FhWUk1MktsR0xuWUlxNGtHeVBPN2xlQjFla0d6OUUrZDNjZDNjRHVXIiwibWFjIjoiMzI4MTRkNDI4ZTQzMjBjNTE5ZDk5NTYzZTBkZjhhM2QwNDE1YzA2YzY2MzMwY2IzMWZlZTU0NTM5ZWE3YjFmMiJ9
eyJpdiI6IkV1ZmlZVEVhUk9QUXJwanhVdFUybVE9PSIsInZhbHVlIjoiOENqMHNpaW8ybk9JdVpic3lxc0JzaW45VnlYeGJ3d2RqMmlaQVdzcEV6UDZ1MVZIRnZSYmpia0JQTFI3clwvU3ZCN3lnU1M5ZkY1ZUV0T285aVpldXFvenhuYmpNWWpIZ0VxVXVYdnRLSnJJenJTVTU4U1lDUDJRblVqRWJmb3prb1dzRm9NbmVZMDBjbHo0TGRzOGRjeDB4ejdXeUlXcHVCOHBKWktoMWk1dDNaRU1vM1lZT1lPM0hBZ1NWTEduSiIsIm1hYyI6IjYyM2Y2MDExYzhkZTE2NzdiZWZiYmUwNWMwZDEyZjIwNTE4OWUyYzI1MjVmMzJlYTEzY2EyNzI1N2NlNjdjMjcifQ==

Cô muốn sinh thật nhiều con cho anh.

Ads
';
Advertisement
x