Nghĩ đến chuyện sinh con, mặt cô ửng hồng, rồi lại nở nụ cười.
“Ủa, sao em dậy sớm vậy?”, Tần Kiệt mở mắt hỏi.
“Ừm!”
“Tối qua ngủ có ngon không?”, Tần Kiệt hỏi.
“Aiz, đừng hỏi nữa, người ta ngượng!”, Tần Tuyết ngượng ngùng.
“Có gì khó nói chứ! Ngủ ngon thì nói ngủ ngon, ngủ không ngon thì nói ngủ không ngon, bộ khó trả lời lắm à?”, Tần Kiệt ngồi dậy, ôm Tần Tuyết vào ngực.
Tần Tuyết: “…”
Cô suy nghĩ lung tung.
“Em nha, đúng là yêu tinh mà!”, Tần Kiệt chọc vào trán Tần Tuyết.
“Anh nói đúng, em chính là yêu tinh, mà còn là Cửu Vĩ Hồ Tô Đát Kỷ chuyển thế đầu thai, anh sợ chưa hả?”, Tần Tuyết rời khỏi vòng ôm của Tần Kiệt, bày ra dáng vẻ một con hồ ly, muốn hù dọa anh.
“Em là Tô Đát Kỷ thì anh chính là Trụ Vương triều Thương! Em vĩnh viễn không chạy thoát khỏi ngũ chỉ sơn của anh!”, Tần Kiệt ôm lấy Tần Tuyết.
“Giữa ban ngày ban mặt, đừng có làm bậy!”
“Anh muốn thế đấy, sao nào?"
“Để người khác nghe thấy thì không tốt đâu!”
“Nghe thấy thì nghe thấy, làm gì được anh chứ?”
“…”
…
Sau khi ra khỏi khách sạn, hai người nắm tay nhau đi về trường.
“Từ giờ trở đi, cô của em có muốn chia cắt chúng ta cũng vô dụng!”, Tần Kiệt nói.
“Sao hả? Anh định lười biếng à?”
“Không có!”
“Nói vậy, anh vẫn muốn có chỗ đứng ở Hỗ Hải?”
“Tất nhiên! Đàn ông đã nói ra là phải làm! Bằng không sao anh có thể xứng làm chồng của em?”
“Rất tự tin, nhưng mà…”
“Em phải tin tưởng chồng của em! Không phải chỉ là có chỗ đứng ở Hỗ Hải thôi sao, có gì đáng lo chứ! Chồng của em nói được làm được!”
“Ừm, em tin anh!”
“Vậy thì được rồi!”
…
Sau khi hai người đã giảng hòa, Tần Kiệt mua một cây thuốc Trung Hoa, một chai Mao Đài, đi thẳng đến đến chi nhánh chuyển phát nhanh Thần Thông.
Anh tìm Triệu Chí Tân.
Lúc này, ông ta đang bận phê duyệt tài liệu.
Tần Kiệt không quấy rầy, ngồi lẳng lặng đợi cho đến lúc Triệu Chí Tân xong việc mới mang những thứ đó ra.
Vừa nhìn, Triệu Chí Tân liền biết Tần Kiệt có việc cần mình giúp.
Ông cảm thấy rất ngạc nhiên, vội hỏi xem Tần Kiệt muốn ông giúp gì.
Tần Kiệt nói ra kế hoạch của mình.
Nghe xong, Triệu Chí Tân không khỏi giật mình.
“Tôi không thể làm chủ chuyện này được!”
“Tại sao? Chú là giám đốc mà!”
“Cậu cũng biết nói tôi là giám đốc, chứ có phải tổng giám đốc đâu! Lại càng không phải tổng giám đốc của chi nhánh Hoa Trung!”
“Nghe giám đốc Triệu nói vậy, nghĩa là chuyện này không còn cách nào nữa à?”
“Không phải không có cách!”, Triệu Chí Tân đã nhận thuốc lá Trung Hoa và rượu Mao Đài, đồ đưa đến miệng rồi, đương nhiên ông ta sẽ không bỏ qua.
“Cậu đi tìm người phụ nữ họ Hoàng kia đi!”
“Giám đốc Hoàng?”
Tần Kiệt hiểu ra.
Giám đốc Hoàng vốn là giám đốc chi nhánh Hoa Hạ, chỉ cần cô ta phê duyệt, kế hoạch phát triển, mở rộng quy mô chắc chắn không có vấn đề.
“Ông thấy cô ta có đồng ý không?”, Tần Kiệt nói.
“Vậy thì phải xem bản lãnh của cậu rồi! Dù sao, tôi cũng đã chỉ đường cho cậu rồi, còn việc đi có thông thuận hay không thì không liên quan đến tôi! Phải dựa vào chính bản thân cậu!”, Triệu Chí Tân nói.
Đúng là lão hồ ly.
Cuối cùng Tần Kiệt cũng đã lĩnh giáo chiêu trò của Triệu Chí Tân.
Không muốn giải quyết công việc, những vẫn muốn lấy lợi ích.
Thế nhưng bạn lại chẳng bắt bẻ được ông ta.
Bởi vì ông ta thật sự không có quyền lực, lại nói, ông ta cũng đã chỉ đường rồi.
Không có biện pháp phản bác, Tần Kiệt nhận ra rằng so với người từng trải như Triệu Chí Tân, anh vẫn còn kém một chút.
“Được, tôi biết rồi! Nếu không còn gì thì tôi đi trước!”
“Tôi tiễn cậu!”
“Không cần, giám đốc Triệu bận việc mà, xin dừng bước!”
“Thuận buồm xuôi gió nhé!”
Triệu Chí Tân cũng không thực sự đứng dậy.
Sau khi rời đi, trong đầu Tần Kiệt vụt qua hình ảnh gặp gỡ giám đốc Hoàng tại buổi tiệc thường niên.
Đó là một người phụ nữ cá tính.
Điển hình của nữ giám đốc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất