Kinh Tử Sâm định sẽ đi vào sáng ngày mai nên hôm nay không nói cho Lê Mạn Nhu biết. 

Anh muốn để buổi tối hoặc sáng mai hẵng nói, bởi vì anh không muốn nỗi buồn chia ly ảnh hưởng tâm trạng của cô. 

Anh nghĩ có lẽ cô cũng thích anh nhỉ? 

Biết đâu cô cũng sẽ có suy nghĩ giống anh chăng? 

Hôm nay Ngọc Tịnh Thi không đến vịnh Minh Hà, bởi vì hôm qua Kinh Tử Sâm đã nói thẳng anh không muốn gặp cô ta ở đây thêm lần nào nữa. 

Nhưng Kinh Tế Ngọc không biết chuyện đó, vẫn yêu cầu đầu bếp nấu theo những món yêu thích của Ngọc Tịnh Thi, vẫn nghĩ hôm nay cô ta sẽ đến đây ăn trưa. 

Tuy nhiên, đã gần mười một giờ trưa mà vẫn không thấy xe lái vào. 

“Lạc Vân, hôm qua Tịnh Thi không báo gì mà nhỉ?” Bà ta ngờ vực: “Con bé có nói hôm nay không đến không?” 

“Không ạ.” 

“Thế sao nó vẫn chưa đến nhỉ?” Kinh Tế Ngọc cầm điện thoại bàn lên, gọi điện cho cô ta. 

Không lâu sau đó, giọng nói quen thuộc của Ngọc Tịnh Thị truyền đến: “Chào dì. 

“Tịnh Thi, cháu đang ở đâu vậy? Bữa trưa sắp xong rồi, sao cháu vẫn chưa đến?” 

“Cháu không đến đâu ạ” Ngọc Tịnh Thi nhẹ nhàng trả lời: “Dì, cháu có chuyện này muốn nhắc nhở dì! 

“Chuyện gì vậy?” Nghe nói cô ta có chuyện muốn nhắc nhở mình, Kinh Tế Ngọc tập trung hơn: “Cháu nói đi. 

Ngọc Tịnh Thi dừng một lúc để suy nghĩ, còn vờ như do dự. 

“Không sao đâu, cháu cứ nói đi? Kinh Tế Ngọc suy đoán: “Có phải Kinh Tử Sâm làm cháu giận nên cháu mới không đến không?” 

“Không phải, không phải!” Ngọc Tịnh Thi giải thích: “Dì, hôm qua ở vịnh Minh Hà cháu thấy Kinh Tử Sâm vào phòng của Nhan Khả, cháu gõ cửa, chờ rất lâu thì họ mới ra mở cửa, hơn nữa ga trải giường bị nhăn lại rõ lắm!” 

Kinh Tố Ngọc thầm giật thót, điều gì đó xẹt qua trong mắt bà ta: “Có chuyện đó nữa sao?” 

“Không biết có phải Nhan Khả cho anh ấy uống thuốc gì không, nói chung gần đây Kinh Tử Sâm say đắm cô ta lắm.” Ngọc Tịnh Thi tiếp tục: “Nếu không thì anh ấy đã không chuyển đến vịnh Minh Hà ở rồi.” 

Nói vậy thì đã rõ tại sao con trai bà ta lại vào đó ở rồi. 

Nhan Khả âm thầm dùng thuốc để khống chế Kinh Tử Sâm ư? 

“Nếu đúng là vậy thì thật đáng sợ... Kinh Tế Ngọc vô cùng lo lắng: “Mục đích của cô ta là gì? Tập đoàn ư? Hay là vị trí mợ Kinh?” 

Ngọc Tịnh Thi tỏ ra đau khổ: “Dì ơi, trước mắt cứ để cô ta chữa trị vết bỏng của dì đã. Dù gì cô ta cũng không phải thánh thần, không thể muốn gì được nấy! 

“Sao dì có thể để một kẻ nguy hiểm như vậy bên cạnh mình được?” Giọng Kinh Tố Ngọc lạnh đi. 

“Ngày mai Kinh Tử Sâm sẽ đi Mỹ công tác. Ngọc Tịnh Thi nói: “Sau khi trở lại, anh ấy sẽ không ở vịnh Minh Hà nữa, cháu sẽ bảo anh ấy tránh xa Nhan Khả này ra. 

“Tịnh Thi.” Kinh Tố Ngọc không thốt nên lời: “Cảm ơn cháu đã cẩn trọng đến vậy. Cháu yên tâm, dì sẽ âm thầm theo dõi. Cháu cũng đi Mỹ à?” 

“Vâng, cháu đi cùng anh ấy” 

“Vậy nhờ cháu chăm sóc nó nhé. Dì rất yên tâm khi có cháu ở bên nó” 

“Cháu nhớ rồi ạ.” Ngọc Tịnh Thi đáp: “Dì giữ gìn sức khỏe nhé, cháu đi họp đã.” 

“Được” 

Cuộc gọi kết thúc, Kinh Tế Ngọc ngồi trên ghế sô pha, mãi mà chẳng thể lấy lại tinh thần. 

Kinh Tử Sâm vào phòng Nhan Khả, rất lâu mới ra mở cửa, ga trải giường còn bị nhăn? 

Không phải anh cứ khăng khăng tuyên bố mình yêu con nhóc nhà quê lớn lối đó sao? 

Không được, bà ta nhất định phải làm rõ chuyện này! 

Thế là sau một phen trầm tư, Kinh Tế Ngọc đã có kế hoạch. 

Sáng hôm sau. 

Kinh Tử Sâm dậy sớm, đi gõ cửa phòng Nhan Khả. 

Người phụ nữ đeo mặt nạ ra mở cửa. Thấy là anh, cô mở rộng cửa: “Chào buổi sáng” 

Kinh Tử Sâm đi vào: “Tôi phải đi Mỹ một chuyến. 

Nhan Khả tháo mặt nạ xuống, cảm thấy quá đột ngột: “Sao gấp thế? Có chuyện gì sao?” 

Mà lúc này, trong một căn phòng ngủ khác, Kinh Tế Ngọc cũng dậy sớm để theo dõi màn hình camera. Khi thấy rõ gương mặt của Lê Mạn Nhu, bà ta bàng hoàng ôm ngực! 

Ngay cả Lạc Vân đứng kế bên cũng vô cùng ngạc nhiên. 

Nhan Khả chính là Lê Mạn Nhu ư? 

Không thể nào! 

Trong phòng Nhan Khả. 

Kinh Tử Sâm vòng tay ôm cô, trân trọng từng giây hiện có: “Tôi phải đi bàn chuyện hợp tác với một người bạn cũ. Cậu ta đi đứng không tiện, phải ngồi xe lăn. 

eyJpdiI6IkZPSkc2MXZZM1orMzMxYlpJOXhhOHc9PSIsInZhbHVlIjoicDB3XC80N2VOY09sK092TEk0N0ptc01zNktKamF1VXZwWDBsV3VQRTFuYk1rTm9OR0VXTEVWSXlpUysybURvUHE1bnVlQ2Y4SDJjY2VwU0duMnBBcEJUVVJnNE5XVzBtR01Ya3BIZTN2SXFBeE1qVG8zdlA0eU51d2pFZE4xbjFVd0FZb01cLzZHWUtaUVExQ01vRzc5N1BIQVZmZ0F0RFB6TUN2d3MzeHZSVjQrbTM2R1lyN1V6RDc1dVUxSHVuU2xYRFVCbzIzbWtzN0Q0WUZlMzNacEVSakVOYWpVVFFSU1BxZVM5WlhVMzR5cVA0MTVUdE11RkMwUVVaRkxyWDNPM0JoaEdNd2NWVE5xQWp0SngyeVg5eXJucWYxOENzNEttdlJwMFF6Nnh5bFwvWWthRUlIS1ZwQURZNEp2UjljeHZJVzNmMVlNeFF1bTRqaGZEY2tDRHlGQWszbklsclBkOSszemNHQjg0b0FVPSIsIm1hYyI6IjgzNWVmOTIwYzJlNzhlOTk4ZjZkOWRkZWQ1NTEwMTJmZjAwYmUyOGIyNGVlMmZjOGM5MGZjNDUwN2QyNDJmZjIifQ==
eyJpdiI6IjdqeW1MeGQ5TXVKM2JHcmFPT3BQK1E9PSIsInZhbHVlIjoiQmp3RUd0TnE1blNMS0Iza2VJaFNuNldSb243WCt3eXh4eXJRXC9jUWVkSzcxTkpxam54MjhsZGxhb2drcE5ieW43Njl0Y092UnBPUUlKdUJpK2VjTmxiXC9pYkNTb2VRSlJRM3Y5UGhzRG9ITllLTG9mSDBiMWp6ZUFncVl0aXFtTlQwVlpWMUM2aFN5dzl0Z2dFRmxudnRqN0h2SXh1aURDTTNnUUxCd21pa0xXR1U3TVU4SGk0a3dQQjJ3b1BPNEpHYnhLc3Y3QlwvMFwvRWV4eGxvd1p1UEFrVUt6VVEra1hvZXlTSU1MZURYTlB0WVB3eVhOTGFIZm1PRGc5SXdhQnB2ejNaQVMrODcxak1YNFdEU09uWnlwSGtMeDVcLzFhXC9cL0tnYVlpeEhRV21aTlJoMkI2Tmx1WFVNRGFyQWZreVwveVVzSk1VWnBQa1Q3dGFtUGJQT25vXC80Yng3WnBqUGFzY3ViU0ZMNUJMWTJtOHg1eUhEU1dUeTY0dUowTDkyUEhDY0JaT1BPUVZER0xWTFZCQ242ZCtuTVBTYytWdXVLVDBoYUh5bWpzVlwvK1VMdktHdzJyNm5QYXp5VGpkdTJ3UEt5eG9tYjVYeTNrZndsUWNZeU9yOFZqRzNiYlcxamhyMndod1J1eFRWdzdJQ08yVTdkZk9yV25XOFhoZ0hUN0J4U09weUtwMFczV0RHb0h3Z0FrQU9yT0FjcENJY05DcUJLVmZXdUdGS3pWVG5GNllGXC91MGFNZmpVRHRaMWwwXC9RVHNBNUhQXC9vYTlaaFZQK2hDNWdCWnMwU2twS3JzR0JiY29wWWx4bkF1b1YxRjl2TG0rY3lGZFNlUnh5Y1Y1Z0NnTlNhMTNQQ3VFR0l4MUVNOG5xNGNnPT0iLCJtYWMiOiJlZWU5NDcwMDQyODEyNzM0MjM1M2Q2MzBiNDk0YWJjOTA5OTc2Zjk3ZDFkMjk5NzJjYjFkMjMwYjNlMDRlYTE5In0=

Không hiểu sao khi nghe những lời này, Lê Mạn Nhu cảm thấy vô cùng ấm áp, như thể có một dòng nước ấm chảy vào đáy lòng cô, len lỏi khắp mạch máu.

Ads
';
Advertisement
x