Kinh Tế Ngọc xuất hiện ở cửa phòng nghiên cứu thuốc, vừa đúng lúc Lê Mạn Nhu kết thúc cuộc hội thoại với Kinh Tử Sâm, cô đứng trước cửa sổ cất điện thoại di động, vừa quay người lại đã thấy Kinh Tế Ngọc đi vào trong phòng.
Dáng vẻ khởi binh hỏi tội, trong tay cũng không biết đang cầm thứ gì.
Kinh Tế Ngọc dừng lại trước mặt Lê Mạn Nhu, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt âm trầm.
“Sao...?”
Không đợi Lê Mạn Nhu hỏi hết câu, bà ta giơ tay lên, ném mạnh bản hợp đồng lên mặt cô.
Lê Mạn Nhu túm được đống giấy này, khi cô nhìn rõ nội dung bên trên thì hỏi bà ta với vẻ không thể tin được: “Bà đã đến vịnh Phỉ Thúy sao?”
“Đến rồi” Trong mắt bà ta lộ ra vẻ lạnh lùng bức người, bà ta hất cầm lên: “Dọn hết đồ đạc của cô đi rồi.
"
“..” Lê Mạn Nhu hơi nhíu mày.
“Chuyện này, cô giải thích rõ ràng cho tôi!” Kinh Tố Ngọc tức giận trừng mắt nhìn cô: “Cô thật biết đòi hỏi đấy nhỉ! Lại dám đòi con trai tôi ba nghìn tỷ! Còn ép nó viết hợp đồng! Sao cô không ép nó lập di chúc luôn đi?”
“. ” Lê Mạn Nhu không thể giải thích được.
Kinh Tế Ngọc giật lấy hợp đồng trong tay cô, tức giận xé vụn rồi hất mạnh!
Trên không trung trong nháy mắt giống như có tuyết rời, từng mảnh giấy vụn bay lên tóc, lên vai, lên quần áo, lên giày của Lê Mạn Nhu...
Trong lòng Lê Mạn Nhu rất buồn, cô không biết phải giải thích thế nào, lại sợ rằng sẽ khiến bà ta càng nổi giận hơn.
Vì thế cô lựa chọn im lặng.
Bốp!
Một cái tát vang dội đánh lên má phải của cô! Sử dụng toàn bộ sức lực!
Đi kèm với âm thanh vô cùng giòn giã là cơn đau vượt quá mười lần tối hôm qua!
Lê Mạn Nhu đưa tay che mặt theo bản năng, xoay người vịn vào cửa sổ suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, vị máu tanh tràn ngập trong miệng, hàm răng dường như cũng lung lay...
Nhưng nỗi đau thể xác còn lâu mới bằng nỗi đau trong tim.
Đúng, trái tim cô rất đau đớn, đau đớn thay cho Kinh Tử Sâm.
“Tôi còn tưởng rằng tình yêu của cô dành cho nó thần thánh cỡ nào nữa!” Ánh mắt của Kinh Tế Ngọc giống như một thanh kiếm sắc bén. “Có thể sinh cho nó hai đứa con, còn một mình nuôi nấng! Xem ra là người không màng danh lợi, vừa mở miệng đã đòi ba nghìn tỷ! Còn dám giả vờ thâm tình trước mặt tôi?”
Lê Mạn Nhu nhìn những mảnh vụn hợp đồng rơi đầy đất, bị đánh đến mức đầu óc choáng váng: “Tôi không hề.” Đầu cô ong ong, cô ngước mắt lên nói: “Không phải tôi tìm anh ta đòi, là tự anh ta cho tôi mà
“Người ngốc nhiều tiền?” Kinh Tố Ngọc khịt mũi coi thường, hoàn toàn không tin lời cô, “Thật là một người phụ nữ thủ đoạn! Tôi biết tôi quan trọng như thế nào trong lòng Kinh Tử Sâm, để chữa khỏi cho tôi, nó từng tìm kiếm bác sĩ khắp nơi! Cho dù người khác đòi nó toàn bộ tập đoàn Kinh Thị, nó cũng sẽ cho mà không chút do dự!”
“Ha ha. Kinh Tố Ngọc cười lạnh, “Chỉ đáng tiếc không ai có bản lĩnh này”
Muốn cả tập đoàn Kinh Thị anh cũng cho sao?
Hóa ra vị trí của Kinh Tế Ngọc trong lòng Kinh Tử Sâm lại vượt xa tưởng tượng của cô.
Lê Mạn Nhu khẽ mỉm cười, “Vậy thì bây giờ bà có thể yên tâm rồi, không còn hợp đồng nữa, có thể yên tâm tiếp nhận sự chữa trị của tôi chưa?” Nhất định phải chữa khỏi cho bà ta, hoàn thành tâm nguyện của Kinh Tử Sâm!
Kinh Tế Ngọc đương nhiên cũng muốn hồi phục, nhưng bà ta hận người phụ nữ giả tạo trước mặt thấu xương!
Chính sự xuất hiện của Lê Mạn Nhu đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của bà ta!
Còn biến bà ta thành trong ngoài đều không phải người trước mặt Ngọc Tịnh Thi và con trai!
Một chiếc ô tô dừng lại trong sân.
Chẳng bao lâu sau, Lạc Vân lên lầu báo cáo: “Bà chủ, bác sĩ Thẩm tới rồi”
Kinh Tố Ngọc liếc nhìn những mảnh giấy vụn dưới đất, không hề hoảng loạn, lại liếc nhìn người phụ nữ còn vương vết máu nơi khóe miệng, bà ta hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi!
Lạc Vân đứng ở cửa nhìn thấy cảnh tượng này thì ngơ ngác.
Sao bà chủ lại ra tay rồi?
Kinh Tế Ngọc đi lướt qua người cô ta, cô ta xoay người đi theo, căng thẳng nói nhỏ: “Bà chủ, bà đừng ra tay đánh người, cậu Kinh sắp về rồi.”
Nhưng trong lòng Kinh Tố Ngọc đang tức giận không có chỗ trút.
Khoảng năm phút trôi qua.
Lê Mạn Nhu nhìn thấy Thẩm Tư Trung đi ra khỏi phòng khách rồi lên xe, nhìn đến khi chiếc xe rời đi...
Trong mắt cô xẹt qua vẻ buồn bã, cô ôm đầu gối, ngồi xổm xuống trước cửa sổ, cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô trước giờ luôn là người khác không đụng đến ta thì ta sẽ không đụng đến người, đối phương chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Cô từng giúp Minh Triết đánh nhau với bố của bạn học ở trường mẫu giáo, hơn nữa không chỉ một hai lần, tóm lại cô chưa bao giờ chịu thiệt!
Nhưng bay giờ thân phận của cô là bác sĩ, đức hạnh nghề nghiệp nói với cô không được so đo với bệnh nhân.
Đặc biệt bệnh nhân này lại là mẹ của Kinh Tử Sâm, là mẹ ruột của anh...
Nước Mỹ, trong trang viên một tòa lâu đài xinh đẹp.
Trong căn phòng được trang trí xa hoa, Ngọc Tịnh Thi đang thưởng thức bữa trà chiều tinh xảo thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta ngước mắt lên nhìn.
Nhìn thấy mấy cô giúp việc trẻ người Phi-líp-pin ăn mặc xinh đẹp đang đẩy một giá treo quần áo di động vào.
“Cô Ngọc.” Cô giúp việc có đôi mắt màu xanh lam mỉm cười ngưỡng mộ: “Tôi muốn báo với cô một tin tốt, tối nay cô sẽ cùng cậu Kinh làm người đại diện phát ngôn cho tác phẩm nhẫn kim cương đầu tay do cô Alice thiết kế.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất