Minh Triết nắm tay Bảo Ngọc để ra hiệu cô bé chú ý, đồng thời tiếp thêm sức mạnh cho cô bé.
Cách ăn mặc của bà nội hết sức đặc biệt, bao bọc kín kẽ, đem lại cảm giác khó gần cho người khác.
Thấy bà nội đeo mặt nạ nửa bên, Bảo Ngọc vô thức sợ hãi. Nhưng bà ta là bà nội của cô bé, là người thân của cô bé, cô bé phải làm bà nội vui.
Lạc Vân đỡ bà Kinh đi về phía ghế sô pha.
Hai đứa nhóc nắm chặt tay nhau, chớp đôi mắt long lanh.
Khỏi phải nói ngũ quan xinh xắn, đáng yêu của chúng tinh xảo thế nào dưới ánh đèn sáng ngời. Kinh Tố Ngọc đánh giá chúng ở khoảng cách gần, từ hàng mi đến gò má hai đứa trẻ đều cực kì giống Kinh Tử Sâm.
Không ai ghét nổi những đứa trẻ như vậy. Chúng không những không nghịch ngợm như trẻ con nông thôn mà còn rất lễ phép.
Khuyết điểm duy nhất chính là: Chúng là con của Lê Mạn Nhu.
Điều này làm cho Kinh Tố Ngọc vô cùng không hài lòng.
Không nhìn chúng nữa, Kinh Tố Ngọc nghiêm mặt ngồi xuống ghế sô pha.
Trong phòng khách yên tĩnh đến mức tưởng chừng nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Minh Triết buông tay em gái ra, mau chóng tiến lên cầm ấm pha trà. Bảo Ngọc cũng đi tới, ăn ý bưng hai cái ly qua, giúp anh mình rót hai ly trà.
Kinh Tế Ngọc nhìn chúng dâng trà cho mình.
“Mời bà nội uống trà”
“Mời chị uống trà.
Giọng nói mềm mại ấy làm trái tim Lạc Vân tan chảy, cô ta không kìm được mỉm cười: “Cảm ơn” Cô ta đưa tay ra nhận.
Thấy cảnh tượng này, quản gia Thẩm ở kế bên hết sức vui mừng.
Kinh Tố Ngọc không thể tỏ ra gay gắt với một đứa trẻ ngay trước mắt bao người được, như vậy quá mất phong độ.
Bà ta nhận lấy ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Bà nội, bà tìm ba có chuyện gì không ạ?” Bảo Ngọc cười tươi rói, lấy hết can đảm để hỏi: “Nếu có việc quan trọng thì bà có thể gọi điện cho ông ấy ạ. Còn nếu không quan trọng thì ngày mai hẵng nói, hôm nay ba hơi mệt, không chừng đã ngủ rồi ạ.
“Mệt? Họ đi đâu vậy?” Kinh Tố Ngọc nhìn thẳng vào mắt cô bé.
Giọng Minh Triết lanh lảnh: “Ba dẫn mẹ đi xe lửa ra khỏi thành phố rồi ạ!”
“Đi xe lửa?” Kinh Tố Ngọc ngạc nhiên, cụm từ này mới mẻ quá!
Ngay sau đó, bà ta sa sầm nét mặt.
Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Kinh Thị mà lại đi xe lửa là sao?
Minh Triết ngồi vào ghế sô pha đối diện, hai mắt sáng ngời: “Bà nội, ba dẫn mẹ đi thả diều đấy ạ! Họ còn ra bãi biển xây pháo đài cát nữa, còn đi thăm một cô gái từng được mẹ tài trợ nữa! Chụp nhiều ảnh lắm ạ!”
Cậu bé muốn nói với bà nội rằng quan hệ giữa ba và mẹ rất tốt.
Thả diều? Xây pháo đài? Đi xe lửa?
Rốt cuộc Imn có sức hút gì vậy?
Kinh Tố Ngọc hoảng hốt, bà ta sẽ mất con trai mất!
“Bà nội ơi, tối nay bà ở lại nhé?” Bảo Ngọc chủ động tiến lên, níu găng tay của bà ta.
Kinh Tố Ngọc hơi bất ngờ, nhìn cô bé một cách chăm chú. Cô bé xinh xắn hệt búp bê sứ, thắt hai chiếc đuôi sam nhỏ đáng yêu, làn da mịn màng, khác hẳn hình ảnh con nhóc quê mùa trong tưởng tượng của bà ta.
“Bà nội, nếu bà ở lại thì tối nay chúng cháu ngủ cùng bà ạ!” Đây là lời của Minh Triết.
Lạc Vân muốn từ chối thay bà chủ, không ngờ bà chủ lại đồng ý: “Được.
Con trai bà ta thích yên tĩnh, đã quen với việc sống một mình nên Kinh Tố Ngọc chưa qua đêm tại vịnh Phỉ Thúy lần nào.
Hai đứa trẻ nhìn nhau, ăn ý mỉm cười.
“Bà nội, chúng ta lên lầu thôi ạ!” Bọn trẻ đi tới nắm tay bà ta.
Lạc Vân vội vàng đi lên bảo vệ: “Chậm thôi, chậm thôi”
Dõi theo bóng lưng lên lầu của họ, quản gia Thẩm chưa kịp suy nghĩ gì.
Cứ thế, bọn trẻ đã dẫn Kinh Tố Ngọc lên lầu.
“Cẩn thận! Cẩn thận!” Lạc Vân đi kè kè bên cạnh để trông chừng: “Cẩn thận chút, chậm thôi!”
Kinh Tố Ngọc ăn mặc kín cổng cao tường, chỉ lộ nửa bên mặt. Tuy cơ thể không đau nhưng những vết sẹo do bị bỏng rất xấu xí, bà ta mặc như vậy chỉ để che giấu vết bỏng mà thôi.
“Cậu Kinh không có ở thành phố Ninh Hải... E là nước xa không cứu được lửa gần.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất