Quản gia Thẩm cũng thấp thỏm: “Yên lặng xem tình hình đã, thím lên xem thử. 

“Được. Thím Chu hớt hải lên lầu. 

Bà Kinh nổi tiếng là tính tình quái gở nên mọi người đều không thể không đề phòng, lo lắng cho bọn nhỏ. 

Trên lầu. 

“Bà nội, phòng bọn cháu ở đây ạ.” Minh Triết dẫn đường. 

Kinh Tế Ngọc dừng bước, thờ ơ nhìn xung quanh: “Phòng ngủ chính ở đâu?” 

Lúc này, thím Chu đã lên tới nơi. Thím vội vàng kính cẩn cúi chào: “Mời bà chủ đi bên này ạ. 

Minh Triết và Bảo Ngọc sửng sốt, bà nội không biết ba ngủ ở phòng nào luôn ư? 

Hai đứa nhóc vào phòng thiếu nhi. 

“Anh ơi, anh có nghĩ chút nữa bà nội sẽ ngủ cùng chúng ta không?” 

“Có chứ, ở đây không có phòng dư, bà ấy cũng không thể ngủ trên giường ba được. 

“Anh ơi, em cảm giác bà nội lạ lắm!” 

“Đây là cơ hội rất tốt để tìm hiểu lẫn nhau đó. Cho dù bà ấy có thích chúng ta hay không thì bà ấy vẫn là bà nội của chúng ta, chúng ta phải làm quen với bà ấy trước. 

Bảo Ngọc ngoan ngoãn gật đầu. 

Sống nương tựa lẫn nhau với mẹ suốt sáu năm trời, cả hai anh em đều khát khao tình thân hơn bất cứ ai. 

Thím Chu dẫn Kinh Tế Ngọc vào phòng ngủ chính. 

Lạc Vân đứng ở cửa. 

Kể từ khi bước chân vào phòng ngủ, Kinh Tế Ngọc đã khó chịu trong bụng rồi. Phòng ngủ chính rất lớn, mang phong cách tối giản nhưng thời thượng, trên bàn có đồ trang điểm của nữ, trên giường có một chiếc váy ngủ cũng dành cho nữ. 

“Lê Mạn Nhu ngủ chung với nó à?” Bà ta liếc mắt, nhìn thím Chu một cách nghiêm khắc. 

Thím Chu thật thà trả lời: "Thưa bà chủ, đúng là vậy ạ. 

“.” Kinh Tố Ngọc gai hết cả họng như nuốt phải ruồi. 

Bà ta không nán lại trong phòng quá lâu, đanh mặt bỏ ra ngoài. 

Đi tới cửa phòng thiếu nhi, Kinh Tố Ngọc vô cùng ngạc nhiên trước tất cả những gì có trong phòng. 

Căn phòng thiếu nhi này đầy ấm cúng và xinh xắn, được kết hợp giữa hai màu hồng và xanh lam, toàn bộ cách bài trí ở đây đều nói lên chủ nhà đã dành nhiều tâm huyết vào nó. Có chiếc giường hình tròn rộng lớn, mềm mại với kha khá gối ôm. 

Ngoài ra còn có chiếc giường tầng xinh xắn có cầu trượt được vẽ các nhân vật trong phim hoạt hình. 

Một gốc cây nhân tạo cao tới tận trần phòng được đặt trong góc, có hai chiếc xích đu được treo dưới tán cây sum suê, trải rộng với sắc xanh lá rực rỡ. Có cả cầu thang dẫn lên đỉnh và một ngôi nhà nhỏ trên cây. 

Trần phòng được vẽ đại dương mênh mông, từng gợn sóng biển xanh ngắt, sinh động như thật theo sự lay động của ánh đèn. 

“Bà nội, ba đã chuẩn bị phòng này cho bọn cháu đó, đẹp không ạ?” 

Kinh Tố Ngọc thấy rõ mồn một sự tâm huyết mà con trai mình dành cho căn phòng này. Bà ta ghen chứ, nhưng kèm theo đó còn có cả sự nuối tiếc... 

“Bà nội ơi, tối này chúng cháu ngủ với bà trên giường tròn nha!” 

Kinh Tố Ngọc chưa kịp dứt khỏi mạch suy nghĩ thì Minh Triết đi tới nắm tay bà ta: “Bà nội qua đây ngồi đi ạ!” 

“Bà nội có biết kể chuyện không ạ?” Bảo Ngọc ngước lên, cất giọng nói dễ thương. 

Lạc Vân kế bên căng thẳng lên tiếng: “Bà chủ, tối nay bà... 

“Cô về trước đi. Kinh Tế Ngọc nhìn cô ta, ánh mắt đầy kiên quyết: “Tối nay tôi sẽ ở đây. 

Lạc Vân không muốn đi, nhưng cô ta không thể làm trái lời Kinh Tế Ngọc được. 

“Vậy... Bà chủ chú ý an toàn nhé” Lạc Vân xuống cầu thang, định bụng ở trong xe một đêm. 

Thím Chu lo sốt vó, để bọn trẻ ở chung với bà chủ một đêm ư? Tính tình bà chủ quái gở có tiếng, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? 

Kinh Tố Ngọc nhìn thím Chu: “Cô ra ngoài đi, nhớ đóng cửa. 

“ Vâng” 

Sau khi thím Chu rời khỏi đây, Kinh Tế Ngọc và hai đứa nhóc nằm trên chiếc giường tròn, đắp cùng một chiếc chăn. 

“Bà nội không cởi quần áo ra ngủ ạ?” Bảo Ngọc tò mò: “Sao bà mặc nhiều thế ạ?” 

Nhưng rõ ràng bà ta không muốn trả lời câu hỏi này. 

“Bà nội, cháu kể chuyện cho bà nghe nha?” Minh Triết đảo đôi mắt lanh lợi: “Bà muốn nghe thể loại gì ạ?” 

Đêm hôm ấy, cả Lạc Vân lẫn quản gia Thẩm, thím Chu đều không ngủ. 

Quản gia Thẩm và thím Chu túc trực ngoài phòng thiếu nhi cả đêm, lắng tai nghe từng tiếng động trong đó. 

Trong phòng, bọn trẻ cứ “bà nội ơi”, “bà nội ơi”, bên tai Kinh Tố Ngọc chưa bao giờ náo nhiệt đến vậy. 

Đối với bà ta, cảm xúc ấy là một trải nghiệm mới lạ pha chút gì đó bình yên. 

Giá như hai đứa trẻ này do Ngọc Tịnh Thi sinh ra thì tốt biết mấy? 

Sáng hôm sau. 

Ngọc Tịnh Thi thức dậy từ rất sớm. Đêm qua cô ta cứ mơ về Kinh Tử Sâm, sau khi thức giấc lại trằn trọc mãi không ngủ được. 

eyJpdiI6InVCb2FsVEh5THJtRUNrdkF0Y2NRREE9PSIsInZhbHVlIjoiVSs4Q2s4YjZyb0NKd0FQUE55ZWFNaER2bHFGOXVHWWpUekRPWmhUTmN3SDhmampQV3BuT3FwcGd0ZUZKaHhzaHd6SjlRWmtlNFFsOGdqTDFUZER5MEtuTXJXZDdLYmQwd09kWXYwOTAyN0tteE5ZNUpSem1DTXlVRTZPUGtCV0h6bzNRUVwveTlDQUlNZW5zZmhYRnE2UT09IiwibWFjIjoiOWI2NzRiYzljNjJjNTMyOGFlNjA0YWYyOTQxNjQ0YWNmYjJmZGIwMzdmYmQ3M2FlNzY5Nzg4NWE5NmMxZDUxOSJ9
eyJpdiI6InpMY29YcEltVzNjRExRdnBOYTBnM0E9PSIsInZhbHVlIjoiRWZ1MXBSNDhuYURyb0ZQMUt5dzhyK005WjgzaFhrcjVuUnUyUG5oQmNmMDJkZ1VKNWplXC8xa0lvaXNacTNvRlBXckVpUkVLWmtwU0pYQ2paVU11a28xSmdnMzNob3Q0aXRcL3pMWjA1UGt2bEVoYjhHa0xxRnJEalV0YVM1cWJZUzQzbDhXNWRueGN2Rlh6NGlKXC9qRDl2b2ZyTHdaVkhKN2RsTzBJbGx6bUlIbHhCemRnTlVhXC8zcDNWOGVyTDlmZk5mR0xWV1lwRmduVEhNUmhwVGFSRkpVaitqc0ZseEJaWWFSTk54S3VmVlwvd1cwd3c2Y1ROaEsxSFVKa2JhR2ZpNVl5TDNsclNFQlY0SFlERytnTXR1dlFWMDdMRVwvTGtqUXVmc0k2KzRyVzB4N3JQTFBURmRhRUFOcUJaeHR0eSsxdENna054QjNkNjhTeG94OUlcL1NWWktmU0FWQzVoeWRhQkdkd3ZHMVVnQ2ZOelZzU1hPOU9sOHBpd25ZQkNVeCIsIm1hYyI6IjhjZTRmMGYyMjQ1NmViODdiODJhZTc4MzcyYmU4MGFkMmM3M2YzNDI5YzdjMDU0YzZhMzNhMmE5ZDdjN2Q3NGQifQ==

Nhưng trời xui đất khiến thế nào mà cô ta vẫn tới đây.

Ads
';
Advertisement
x