Ngọc Tịnh Thi dừng xe, hạ cửa sổ xe xuống.
Khi nhìn thấy chiếc xe thường đưa đón dì Kinh đỗ trong sân, Ngọc Tịnh Thi không dám tin vào mắt mình.
Hôm qua dì Kinh ngủ lại đây ư?
Lúc này, dì Kinh dẫn hai đứa cháu ra khỏi phòng khách, nửa bên mặt không đeo mặt nạ tràn trề ý cười hiếm có.
Cô ta còn thấy dì Kinh cẩn thận đỡ bọn trẻ xuống cầu thang. Khi tài xế mở cửa xe, bà ta còn không nỡ buông tay chúng.
Bọn trẻ vẫy tay chào tạm biệt bà ta.
“Tạm biệt bà nội!”
“Khi nào rảnh bà nội nhớ đến chơi thường xuyên nha!”
“Bọn cháu yêu bà lắm!”
“Cuối cùng bọn cháu cũng có bà nội rồi!”
Một lần nữa, Ngọc Tịnh Thi tưởng mình gặp ảo giác.
Không, không thể nào!
Thấy dì Kinh lên xe, Ngọc Tịnh Thi cuống cuồng lái xe rời khỏi đây trước khi chiếc xe đó lái ra ngoài.
Suốt đường đi, đầu óc cô ta đau như búa bổ. Cô ta siết chặt tay lái, không gì có thể diễn tả nổi sự buồn bã trong lòng cô ta lúc này.
Cảnh tượng vừa chứng kiến quanh quẩn trong đầu, hệt một cơn ác mộng.
Cô ta tăng huyết áp mất!
Xe thắng gấp, dừng lại ở ven đường. Ngọc Tịnh Thi nằm nhoài lên tay lái, cố gắng kiềm chế nỗi uất ức dâng trào trong lòng mình.
Sao dì Kinh nỡ lừa cô ta chứ...
Tại homestay nọ của thị trấn lân cận.
Trong căn phòng mang nét độc đáo, Lê Mạn Nhu vươn vai. Lúc mở mắt ra, cô phát hiện mình đang nằm trong lòng anh.
Gò má cô đỏ bừng! Trời ơi! Cô nằm kiểu gì như con bạch tuộc thế kia?
“Hôm qua là ngày ý nghĩa nhất cuộc đời tôi” Chất giọng trầm ấm, êm tai của Kinh Tử Sâm cất lên bên tai cô.
Lê Mạn Nhu thầm giật mình, anh dậy rồi ư?
Cô vội vàng né ra: “À ừ”
“Vậy cô muốn biết gì?” Kinh Tử Sâm chợt nhận ra mình chẳng kiên định chút nào.
Lê Mạn Nhu quay qua nhìn anh, cô muốn biết gì thì anh cũng sẽ nói cho cô biết ư? Nhưng cô không đắn đo quá nhiều, bởi vì bỏ lỡ lần này thì sẽ không còn cơ hội nào khác nữa!
Cô hỏi thẳng: “Tôi đã hứa sẽ trị bỏng cho mẹ anh rồi đúng chứ? Sau hai lần tiếp xúc với bà ấy, tôi nghĩ vết thương lòng của bà ấy còn nghiêm trọng hơn cả.
“Ừm.” Anh đồng tình.
“Tôi cần biết những thông tin liên quan đến trận hỏa hoạn này, tức nguyên nhân xảy ra. Tôi lên mạng tra thử mà cũng không thấy báo chí đưa tin. Chuyện lớn như vậy không thể nào không để lại dấu vết gì được, các anh cố tình xóa đúng không? Có phải vì nguyên nhân đằng sau bất thường không?”
Anh không trả lời ngay.
Lê Mạn Nhu nhìn anh: “Nếu anh tin tôi thì hãy nói cho tôi biết.
Bầu không khí thinh lặng bao trùm lên căn phòng thật lâu.
Ấy là ký ức đã bị phủ bụi trong tâm trí của Kinh Tử Sâm bấy lâu nay.
Lê Mạn Nhu thành khẩn: “Tôi không ép anh, anh không cần trả lời ngay đâu. Tôi biết giữa chúng ta không có tín nhiệm gì đáng nói, chỉ là có hai đứa con ngoài ý muốn, chúng ta liên quan đến nhau vì con thôi.
“Dù gì đi nữa, tôi cũng là mẹ của Minh Triết và Bảo Ngọc, chúng lại rất yêu thương anh nên tôi sẽ không làm tổn thương anh đâu. Tôi nợ bọn nhỏ quá nhiều, tôi sẽ không làm chúng buồn nữa”
Kinh Tử Sâm tin vào lời hứa của cô.
Nhưng đám cháy ấy liên quan đến quá nhiều thứ... Bao gồm mối sỉ nhục trong quá khứ mà người nhà họ Kinh không muốn nhắc đến.
Đó là vết thương khắc sâu trong lòng mẹ, cũng là nỗi đau âm ỉ trong lòng Kinh Tử Sâm.
“Tôi cần thời gian suy nghĩ thêm về chuyện này” Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Kinh Tử Sâm trầm giọng trả lời: “Có việc này xem như tôi cầu xin cô.
Cầu xin?
Dùng từ nặng nề thế?
Có lẽ Kinh Tử Sâm chưa từng cầu xin ai trong đời nhỉ?
Ban đầu Lê Mạn Nhu hơi ngạc nhiên, sau đó dò hỏi: “Anh ta là ai? Có quan hệ gì với anh?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất