Kinh Tử Sâm vén chăn, đứng dậy, mặc quần áo. Lê Mạn Nhu cũng ngồi dậy. Sao vậy? Anh không định trả lời à? 

Cho đến khi anh thay đồ chỉnh tề, ra khỏi phòng, cô mới sực tỉnh. 

“Này!” Lê Mạn Nhu hớt hải xuống giường thay quần áo, xỏ dép đuổi theo. 

Ba chân bốn cẳng xuống lầu tìm một vòng, cuối cùng cô cũng tìm thấy anh ở sân sau. 

Lúc thấy bóng người quen thuộc đang đứng chắp tay bên hồ bơi, cô khẽ thở phào, lại gần anh. 

“Anh làm gì vậy?” Cô nhìn sườn mặt anh: “Không giận đến mức đó đấy chứ?” 

“Đừng hỏi bất cứ cái gì liên quan tới Trương Quân Hạo” Kinh Tử Sâm nhìn về phía trước với ánh mắt lạnh như băng: “Cũng đừng nghĩ tới chuyện thử tìm hiểu anh ta. Nếu anh ta tiếp cận cô thì đó là do có ý đồ xấu thôi!” 

Nhớ lại những lời mà tên đó nói ở công ty hôm ấy, đến giờ anh vẫn chưa nguôi giận nổi. 

Lê Mạn Nhu không đoán nổi, rốt cuộc là anh ghét hay quan tâm Trương Quân Hạo đây? 

“Anh ta là con riêng của anh à?” Lê Mạn Nhu cầm vai anh, quay người anh lại, nghiêm túc hỏi: “Trả lời tôi!” 

Kinh Tử Sâm lấy làm bất ngờ trước suy đoán này, lẽ nào cô tưởng vậy nào giờ? 

“Nhìn vào mắt tôi!” Lê Mạn Nhu đặt tay lên vai anh, nhìn anh ở khoảng cách rất gần: “Không được nói dối!” Nhưng trong lòng cô lại có phần buồn bã. 

“Ai mà không nông nổi lúc còn trẻ chứ?” Cô chừa lối thoát cho anh: “Tôi thấy bình thường lắm, vả lại sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết thôi mà?” “Không phải. Anh trả lời thẳng thừng, đồng thời nhấn mạnh: “Cậu ta không phải con riêng của tôi, cô là người phụ nữ đầu tiên của tôi. 

Câu sau... Lê Mạn Nhu hốt hoảng rụt tay về, trái tim bỗng dưng ấm áp một cách kỳ lạ. 

Anh xoay người, rời khỏi đây. Cô hoàn hồn, hấp tấp đuổi theo: “Anh đi đâu vậy?” 

"Không đem theo dịch dinh dưỡng. Kinh Tử Sâm vừa đi vừa bảo: “Tôi đói rồi. 

“Vậy anh về phòng trước đi" Đầu cô nhảy số rất nhanh: “Tôi đi chuẩn bị bữa sáng” 

Trương Quân Hạo không phải con riêng của Kinh Tử Sâm, khỏi nói cũng biết trong lòng Lê Mạn Nhu vui vẻ nhường nào. 

Thành phố Ninh Hải. 

Ngọc Tịnh Thi đỗ xe ở ven sông, cô ta thật sự không thể chịu nổi nữa. 

Cơn bực tức bao trùm cả lồng ngực làm cô ta không thở nổi, từng cái thở ra đều làm tim cô ta nhói đau. 

Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Ngọc Tịnh Thi tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe. 

Cô ta quyết định sẽ ra sông đi dạo, hóng gió, bởi vì tâm trạng của cô ta đang rất tồi tệ. 

Bản thân Ngọc Tịnh Thi cũng tự thấy mình làm kẻ thất tình thì thành công không ai bằng. 

Cứ ngỡ sau bao nhiêu năm cố gắng, cô ta sẽ đến gần anh hơn, ngờ đâu đó chỉ là ảo tưởng của cô ta mà thôi. 

Ban đầu cuộc đời của Ngọc Tịnh Thi này huy hoàng lắm chứ, thế mà lại thua bởi một đứa con gái nông thôn quê mùa. Cô ta thật sự không cam tâm! 

Cô ta không tài nào chịu đựng được cảnh ở gần anh nhưng lại như hai người xa lạ thế này. 

Đi được một hồi, Ngọc Tịnh Thi thấy một bóng người quen thuộc ở đằng trước. 

Trương Quân Hạo đang ôm một cô gái tóc vàng đi về bên này. Cô gái kia mặc áo bó sát, hở rốn, quần ngắn cũn cỡn, trang điểm cực kỳ đậm, đi đôi giày cao gót 

đen cao bảy phân. 

Vóc người và gương mặt của cô ta cũng không tệ. 

Ngọc Tịnh Thi không bất ngờ là bao. Anh ta thay bạn gái như thay áo, cứ ba ngày lại cặp kè một cô là quá bình thường. 

“Mấy ngày nay anh có việc, đừng làm phiền anh. Trương Quân Hạo ôm vai cô gái kia: “Đợi anh xong việc đã, đừng gọi điện cho anh luôn” 

“Anh không đi Na Uy đánh giải à?” Cô gái nhìn anh ta. 

“Không” Trương Quân Hạo hơi nhíu mày: “Anh muốn đánh người hơn” 

“Quân Hạo, ai chọc giận anh thế?” Cô gái hỏi. 

Trương Quân Hạo vô tình ngước lên, thấy Ngọc Tịnh Thi đang đứng cách đó không xa. Anh ta dừng bước, buông cô gái bên cạnh ra: “Em về trước đi, anh có việc. 

Cô gái nhìn Trương Quân Hạo, rồi nhìn về phía người phụ nữ gần đó theo ánh mắt của anh ta. 

Đó là một người phụ nữ cao ráo, mặc đồ hiệu, trông như thể đã trải qua nhiều chuyện trên đời, toát lên khí chất thanh cao. 

“Cô ta là ai?” Cô gái trông hơi yếu thế, nhưng không che giấu được sự ghen tức của mình. 

Trương Quân Hạo mất kiên nhẫn thấp giọng gắt lên : “Không muốn chia tay thì cút, nhanh!” 

Cô gái bất mãn trừng Ngọc Tịnh Thi, đành xoay người rời khỏi đây, thỉnh thoảng còn quay đầu lại để quan sát tình hình. 

Trương Quân Hạo cất bước về phía trước, dừng lại trước mặt Ngọc Tịnh Thi, nhìn vai cô ta: “Chị Tịnh Thi, vết thương của chị đỡ hơn chưa?” 

“Cậu đang bực à?” Cô ta nhận ra ngay: “Đúng lúc tôi cũng đang giận điên lên đây, đi chung chứ?” 

eyJpdiI6IjdZMW1vTTJySmE1YnVaeWhVQ0tQNVE9PSIsInZhbHVlIjoiN0NEbWVoN2o4QjJhNHA5U29YbFwvYkpkZUZkQUVMc3drQUpoWUNvS1U0QWRjdHRTNmxpQ1R6V1FEc2hXbHNVRWxaRXd6NDQrMlVsdzhjZHFIMVVYVE1EM3p5amZXUUNwV3J1WVRXTHFmU2RxWFJGOEplWlY1V3cxbldRT1RxYkFsRjFHNndGdUZGRSsyZTQ3dUJ1U2Zrdz09IiwibWFjIjoiMDk0YTk4MmI4MDVmNzE4ZTZhNDBkNzk3ZTYxOGE3ZjlkYmQ0NjRhOTNjOWUzZDcxY2RjYTNhZWEzYmJiYWQwNCJ9
eyJpdiI6Imh3NDR2cWl5cEtQQVduMDZUYVJXYnc9PSIsInZhbHVlIjoiV1JWNVMxZ01Pa29WYjhRMmxSam9CclNOemRZTmpXVVl1NURCYXdhb0x2MndTRXI1bm1rRWVyV0NpOXJMdmZcL3ViYk81MkR5SHBxU1dsVGVVS1RwdklsN2RBN0ZtSitSMzk1NTl3RTQrRG9mQ1FjZ0NaNFc2K1dxazdRQWVvSkJoeFJaQW84bXlRWXcycDFQNGFla3FDN1g0NlJnVTNMUmZlcjdUZHprRHNIZEViRGMrTTluVmVJTUUyK0ZDU0hGUklWTlhTUkd2TjMwOVJyUTRNd2tsMWNra2t5Wk1UVnd1TUc2aDBKSmhpc2FRVFd6T3ZTMnQ3VHg1aGlMTFN1NTZpN0IySDB4WVwvRVNZb1pNR1JIQ0VZVWxsYkd1dWlhcTNUNnVybG8rQzIwRDRiZk93alBTQmxoWnVwejhsRzM5dnZubWN2MDk0XC9TcWZGVk54cDF3SWphakJTSndFQ29cLzNoXC9YRWZ2S0FGV0J3bTU1cXhmSDVBc2M0U0FRN2RaeDduUzk0NXVQQUVRQjByRFJFR1JZQ0pnYk5tYXZWSHp0ZGN6OTdBY1pGUWc4NFhYWjFGblBhWTBGdjQ3b1pRUEF3Yk1GbFQ4NlE5UnRieURPeGtWVDJMcFE3Y3dzSFpNdzFMQTE3OG40NHpQZHVHRFNGNTlUZENRcUJHeWlSNHNMVVFqVzZKMFFrSm45b3l2dkJudU1ROXYyZHVYQllCRXdBd0FKWGcwSkUrdW53YVYrUTRZeWFJdWpWaXV5WUk1c04iLCJtYWMiOiJlMTBiOTY3YzkyYjc2NmZhOTJjODNjZWQ1MDc3ZDhmY2YyZTk0MTA2MjRhZDc2ZTIyMjE0Y2E0MmU0YmI5MWY3In0=

“Đúng vậy” Trương Quân Hạo nhếch mép: “Em đã biết nhược điểm của anh ta rồi.

Ads
';
Advertisement
x