“Nhược điểm?” Ngọc Tịnh Thi bỗng chốc hoảng hốt, Kinh Tử Sâm có nhược điểm ư? 

“Nhược điểm của anh ta là Lê Mạn Nhu. Trương Quân Hạo rất tin vào suy đoán của mình. 

Câu nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Ngọc Tịnh Thi, cô ta thu hồi vẻ mặt mất mát: “Cậu cố tình tiếp cận Lê Mạn Nhu đấy à? Vì muốn chọc tức anh ấy?” 

“Chuyện của em, chị đừng quan tâm làm gì” Trương Quân Hạo tự có tính toán của mình. 

Ngọc Tịnh Thi bật cười, phải mất tận năm giây mới tiêu hóa được sự thật này: “Tuy tôi không hy vọng hai người họ đến với nhau, nhưng cậu làm vậy thì được gì chứ?” 

“Tất nhiên được vừa lòng hả dạ rồi, em thích nhìn cảnh anh ta khó chịu mà” Trương Quân Hạo trả lời thẳng thừng: “Dù chị và anh ta đến với nhau, em cũng sẽ tìm cách giành chị về bên em. Anh ta vừa dứt lời bèn nhìn sang cô ta, bày ra vẻ mặt ngả ngớn. 

“” Ngọc Tịnh Thi chững lại. 

“Chị Tịnh Thi, chị đừng xen vào việc này” Anh ta vẫn còn tôn trọng cô ta: “Có Trương Quân Hạo em có mặt trên đời chính là để làm anh ta khó chịu, đây là lẽ sống duy nhất trong đời em. 

“Quân Hạo, cậu điên rồi. 

“Có lẽ vậy” Anh ta khẽ hừ thành tiếng: “Cũng do nhà họ Kinh bọn họ tạo ra cả thôi” Dứt lời, anh ta xoay người rời đi. 

Bóng lưng của anh ta càng ngày càng xa, Ngọc Tịnh Thi đứng yên tại chỗ một lúc lâu. 

Cô ta nghĩ đến Lê Mạn Nhu và Trương Quân Hạo, bỗng nhiên một suy nghĩ đáng sợ dần xuất hiện trong đầu cô ta... 

Nếu Trương Quân Hạo cưỡng bức Lê Mạn Nhu thì Kinh Tử Sâm có còn muốn cô nữa không? 

Nếu việc này bị giới truyền thông đưa tin, nhà họ Kinh có còn mặt mũi nữa không? 

Dì Kinh có còn chấp nhận Lê Mạn Nhu không? 

Vì vậy... Trương Quân Hạo xuất hiện trên đời này không chỉ vì khiến Kinh Tử Sâm khó chịu, nói không chừng anh ta còn có tác dụng giúp đỡ Ngọc Tịnh Thi cô ta nữa. 

Kinh Tử Sâm và Lê Mạn Nhu về tới vịnh Phỉ Thúy. 

Bọn nhỏ kéo cô lên lầu, quản gia Thẩm báo lại chuyện tối qua bà Kinh đã đến đây với Kinh Tử Sâm. 

“Bà ấy ngủ lại đây à?” Kinh Tử Sâm ngạc nhiên. 

Quản gia gật đầu: “Vâng, bà ấy ngủ lại phòng trẻ con với bọn trẻ. 

“Giữa họ có xảy ra tranh cãi gì không?” 

“Bà chủ rất thích mấy đứa trẻ. Ban đầu bà ấy vẫn hơi kháng cự nhưng sau dần đã bị bọn nhỏ chinh phục. Sáng nay lúc bà chủ rời đi, bà chủ vẫn lưu luyến không nỡ chia tay đấy ạ. 

Kinh Tử Sâm nói: “Sau này anh phải báo những chuyện tương tự cho tôi biết, cảm xúc của mẹ tôi bất ổn, không thể ở cùng bọn nhỏ quá lâu. 

“Vâng” 

Mười ngày sau... 

Thôn Đông Mai, dưới cây hòe già ở đầu cầu. 

“Nè Diệp, em nên cho màu nhạt hơn nữa đi, màu đậm quá không đẹp đâu. 

“Ngốc quá, lá cây này phải nhỏ lại một chút mới đẹp, nhưng em làm thế cũng đẹp lắm rồi. 

“Đừng vội, hôm nay anh rảnh cả ngày, còn ai không có mực nữa không? Chúng ta tiếp tục nào. 

Trương Quân Hạo ăn mặc giản dị, anh ta cầm bảng màu vượt qua bọn trẻ, hôm nay là ngày thứ mười kể từ khi anh ta dạy bọn nhỏ mỹ thuật. 

Bởi vì Lê Mạn Nhu còn nợ mười tiết nên kể từ lúc cô bị Kinh Tử Sâm cưỡng ép dẫn đi đến giờ vẫn không quay về. 

Mười ngày ở trong thôn là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của Trương Quân Hạo, nụ cười bên môi rực rỡ biết mấy. 

Những ngày sống chung với đám trẻ bị bỏ rơi này đã khiến anh ta có thêm rất nhiều cảm xúc. 

“Anh Quân Hạo, anh xem bức tranh này của em xem, có nên vẽ thêm một chú ếch xanh không nhỉ?” 

Anh ta bước qua, cẩn thận xem xét tỉ mỉ: “Vẽ tranh phải vẽ theo lòng mình, mình muốn vẽ gì thì vẽ cái đó. 

“Vâng ạ.” 

Trương Quân Hạo tự ý dạy kèm cho đám trẻ, chỉ mười ngày ngắn ngủi, anh ta và đám trẻ đã thiết lập nên một tình bạn sâu sắc. 

Mối quan hệ với Lâm Vĩnh Thụy không còn căng thẳng như ban đầu, bởi vì trong vòng mười ngày này, anh ta bị buộc phải sống trong ăn nhà trúc. 

Ngày thứ mười, bọn nhỏ đến nhà trúc chào tạm biệt anh ta. 

Lâm Vĩnh Thụy thu dọn quần áo của Trương Quân Hạo xong bỗng cảm thấy không nỡ: “Anh đi rồi có về nữa không?” 

“Sao vậy?” Trương Quân Hạo tựa vào thân cây hoa anh đào, khoanh tay trước ngực, bày ra vẻ mặt ngả ngớn bảo: “Cậu không nỡ tôi đi à?” 

Lâm Vĩnh Thụy xấu hổ đỏ bừng cả mặt, vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác. 

“Khi nào sư phụ của cậu đến vậy?” 

“Sư phụ đang trên đường đến đây, hôm nay sẽ tới. 

“Ừ” Anh ta thầm tính toán: “Vậy tôi phải đi thôi, để tránh chồng cô ấy gặp được lại thêm phiền phức không đáng có. 

eyJpdiI6ImlVK3hLRHZyNFNqVU5HYUljUWZjNGc9PSIsInZhbHVlIjoiWERmS29udE0yZkd2KzFPVVM2U1NmUm81ejNZY3JNa1N4cjN3MHV1SjVHTEUyYXVrY3BMczlqVGNQUldjSVY1c3k3TFV0T0Z6eEgraDd6MGJ1ZkRRcUgxOGx6MTVWNHlmQ1BjVll1K3FIVGIrYWFkNUY3Uk1XWWt2NDVSWUFlQ0ZWV1RlNkY4T1J0ODI4WE4wSXlxYzlodmViU3k4dDdReVJ4dFFvYVAwOHhmMkNpaWhPKzBJRTUzd0V2azhmekMxMERrcjhIR2xXcW5cL0VJUmxZcjJ2YlQxUEhmT2lrbUZRR0U3N05pcGlCN0xcLzFlXC9UVXVPXC9SRWtwKzVSd0t1MUx1ajVqeW9wMkNlYm5FNGM0VVwvcXJodz09IiwibWFjIjoiNmE4NDMwMWFhY2ViMWMyMDllYzJlNDEwMzUzOTFhZDUzOTQxZmU5NWIwNDdkMDVkMDc2ZWUwMDI1MzVjZTA5NyJ9
eyJpdiI6IjNRRUVXTHJoMGRNTVMyeTR2b1ZaZXc9PSIsInZhbHVlIjoiejlaWHdIU0RsUlRGblwvWjR6dHRQR3IwU2hVQXN5SXk4bGZEelFEWThVelwvYlluaWZRQ011Uk1XVnVCR0hYSmJ6UUpRb3NyTkkwMWFDNDgwZ05BalJaK0tUSUJuQ0dHdjJoVjlEOXhmYXpablZHVFl3Sk1TQnBaVW03elU1SXRuRmFOS1ZBTE82ZUZDXC9nbWV0eTg5QmV4aEZnUk5zQnZiSEZpaHJaSnpUc3d1YmxwQ2FVTUNkd1wvQWRNN0lmSTJcL1Bsc2g5cW9JREJESU5xS0loUFdUUW4wTmp5MW8rblpUNk9RV1J3anhaejl4UkVMXC91WnE0Y0RBR1ArKzhkZFltR2ExUzdtM3JjNmJaQXRBalQ5eFp0VHN5R1Fxcm1XdXhraFJwNHBXcFJUVE9xaFp5dVVhSXFIQXpncXdQZ3VcL2tYNlRlUm1MeFc5bjZpczJZUXErdkoyUkJIQ0VSeHZCZE1mRGhXc1A5THpDZmpucGhCU2F0eGRkSjMyaW1ScE1SNmRtOU80OVFyb0lUUlFpRWpkTUllRzlZc1JMTUhoOUZxWHN3ZFA1ZFErNTQ9IiwibWFjIjoiMTgwOGFhMzExNTM5OWU4ZmFlNzI5ZmE4M2MyODJkOWEwMjk4M2I5NDVjMTgyOWE1YWU5NjdmZGRjYTg0YWIxYSJ9

“Sư phụ.” Lâm Vĩnh Thụy nói: “Trương Quân Hạo đi rồi ạ.

Ads
';
Advertisement
x