“Trương Quân Hạo?” Lê Mạn Nhu nghi ngờ: “Anh ta tới đây làm gì?”
Lâm Vĩnh Thụy chủ động kể lại việc anh ta đã chủ động dạy mỹ thuật cho đám trẻ trong mười ngày ở nhà trúc với cô.
Lê Mạn Nhu nghe xong thì rất kinh ngạc: “Anh ta đến đây để dạy tụi nhỏ học á? Anh ta dạy được không thế?”
“Chắc anh ta là họa sĩ chuyên nghiệp, trình độ chuyên môn cao lắm. Hôm qua đám trẻ còn tổ chức tiệc chia tay cho anh nữa, ở cùng mười ngày nên mọi người đều có tình cảm với nhau. Lâm Vĩnh Thụy đánh giá khách quan: “Tên đó trông thì khá du côn nhưng kỹ năng vẽ lại khá tốt.”
Sau đó Lâm Vĩnh Thụy lấy hai bức tranh do anh ta vẽ ra khỏi phòng: “Sư phụ xem anh ta phối màu thế nào?”
Lê Mạn Nhu nhìn anh ta với vẻ kỳ lạ: “Xem ra mọi người sống chung vài hôm cũng khá hòa thuận nhỉ?” Cô nhận lấy bức tranh rồi nhìn thoáng qua, sau đó đưa ra đáp án: “Tốt đấy, anh ta có tài thật.
“Anh ta có ích lắm, còn có thể rửa bát giúp nữa.
Lê Mạn Nhu về thôn không được lâu, cô giúp Lâm Vĩnh Thụy khám sức khỏe cho các người dân trong thôn.
Sau đó phơi đám thuốc đã được phân loại.
Lê Mạn Nhu không ngủ lại đây, cô chỉ dành ra một ít thời gian về đây thôi, sau khi đến nơi thì cứ bận không ngơi tay.
Lúc về đến vịnh Phỉ Thúy thì trời đã tối muộn.
Màn đêm buông xuống, hôm nay không có trăng, trên bầu trời điểm vài vì sao thưa.
Hoa tường vi nở rộ trong sân như bị phủ dưới một lớn lụa mỏng, từng khóm hoa dập dờn trong gió trông mềm mại và kiều diễm vô cùng.
Trong biệt thự rộng lớn, căn phòng khách được bật đèn sáng trưng.
Kinh Tử Sâm ngồi trên sô pha đọc báo, anh khẽ mím môi, toàn thân toát lên cảm giác khủng bố rất đáng sợ.
Quản gia Thẩm đứng ngoài cửa phòng khách, thi thoảng ngóng trông ra ngoài. Tại sao mợ chủ vẫn chưa quay về? Nửa tiếng sau....
Một ánh đèn xe rọi vào, chiếc xe chạy vào trong sân.
Quản gia Thẩm vội vã ra ngoài đón: “Mợ chủ, cậu Kinh đã đợi cô năm tiếng rồi.
“Có chuyện gì không?” Cô bước vào phòng khách, vừa ngước lên đã thấy anh: “Tại sao không gọi điện cho tôi?”
“Không biết tại sao cậu chủ mua bánh kem cho cô, nhưng sau đó ném vào thùng rác rồi.
Cô cảm thấy khó hiểu, sau khi vào phòng khách thì đã nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha kia.
Kinh Tử Sâm ngước lên, gương mặt rất lạnh lùng.
Lê Mạn Nhu bước đến gần anh, khi thấy bánh kem trong thùng rác, cô bèn cảm thán. Ôi trời, giận đến vậy cơ à?
Nghĩ đến việc anh đã mua bánh kem cho mình, cô bèn đến gần rồi ngồi xổm trước sô pha, ngước lên nhìn anh: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Kinh Tử Sâm không trả lời, cố ý làm lơ cô.
“Hôm nay tôi đã về thôn Đông Mai. Cô báo cáo chi tiết: “Kiểm tra sức khỏe cho người dân trong thôn, do ngày mai tôi không đến đó nên đêm nay loay hoay mãi mới kết thúc công việc trễ thế này”
Nghe cô giải thích như vậy, anh liền xem thường.
Chẳng lẽ anh chỉ tức giận thế thôi ư?
Lê Mạn Nhu suy nghĩ, nhìn anh nhíu chặt hàng mày, bỗng thấy ghét: “Nói gì đi chứ? Anh giận chuyện gì?”
Anh vẫn xụ mặt: “Cô không về thôn, nhưng lại nhờ Trương Quân Hạo dạy bọn trẻ vẽ tranh là có ý gì?”
Cô đứng dậy, nhíu mày trả lời: “Câu hỏi của anh mới có vấn đề đấy! Thứ nhất tôi không nhờ anh ta, là anh ta tự nguyện làm thế, hôm nay tôi mới biết chuyện này"
“Cô tránh xa Trương Quân Hạo ra. Anh nhìn cô bằng ánh mắt cực lạnh, như thể đang cảnh cáo.
Lê Mạn Nhu thoáng sợ hãi, bởi vì anh đã tức giận thật rồi.
Nhưng bảo cô phải giải thích thế nào đây?
“Anh không tin tôi à?” Cô cạn lời.
Kinh Tử Sâm đặt tờ báo xuống rồi đứng dậy, đi lướt qua người cô, bước lên lầu mà chẳng buồn quay đầu lại, bóng lưng toát ra vẻ nghiêm nghị khó tả.
Lê Mạn Nhu không dám giải thích nữa, sợ đổ thêm dầu vào lửa.
Phong cách làm việc thẳng thừng và cứng rắn của anh rất nổi tiếng ở Ninh Hải, một khi đạp phải mìn của anh, không chừng sẽ liên lụy đến bọn nhỏ mất.
Lê Mạn Nhu nhìn bánh kem trong thùng rác, tâm trạng phức tạp vô cùng.
Cảnh tượng ấy khiến quản gia Thẩm đau lòng: “Mợ chủ.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất