Lê Mạn Nhu bình tĩnh cầm nĩa lên và nói: “Không sao, bánh vẫn chưa bẩn, phải đề cao tính tiết kiệm, vả lại đây cũng là tấm lòng của anh ấy” Dứt lời, cô múc bánh kem và ăn như không có chuyện gì.
Quản gia Thẩm hâm nóng một ly sữa bò đưa cho cô, lòng phức tạp khó nói thành lời.
Sau khi Lê Mạn Nhu lên lầu thì thím Chu ra khỏi phòng hai đứa nhỏ, nói với cô rằng bọn trẻ đã ngủ rồi.
Lúc này màn hình điện thoại của Kinh Tử Sâm sáng lên, quản gia gửi cho anh một tin nhắn...
“Cậu Kinh, mợ chủ nhặt bánh kem mà cậu đã ném vào thùng rác và ăn hết rồi ạ.
Tin này đâm đau hai mắt của anh.
Sau đó anh đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại, trong lòng chua xót vô cùng.
Nhưng anh không quan quan tâm đến cô.
Nhớ tối đó cô giữ Trương Quân Hạo là lại khiến anh giận vô cùng.
Lê Mạn Nhu quay về phòng ngủ chính, thấy anh nằm trên giường bèn vén chăn lên rồi lặng lẽ nằm xuống bên cạnh, không dám quấy rầy anh.
Bóng đêm ngày càng sâu, sương đêm mát mẻ từ bên ngoài ùa vào khiến cô không biết phải làm sao?
“Cô có yêu tôi không?”
Cô kinh ngạc giật nảy mình, trái tim dâng lên một cảm xúc xa lạ, mấy giây sau mới nhìn về phía anh.
Anh nhắm mắt nằm im trên giường, dường như người vừa nói không phải là anh.
Ảo giác của cô ư?
Nhưng sự do dự của cô lại trở thành câu trả lời chắc nịch trong mắt Kinh Tử Sâm.
“Lúc nãy anh... vừa hỏi tôi u?” Cô nhìn anh, trái tim đập rộn ràng.
Còn anh như đã chìm vào giấc ngủ, môi mỏng mím nhẹ, hít thở đều đặn.
Bóng đêm dần nặng trĩu...
Lê Mạn Nhu nằm bên cạnh anh, cô buồn bực hồi lâu, mình chưa già đến độ bảy tám mươi tuổi, chắc không đến nổi sinh ra ảo giác nhỉ?
Chắc chắn anh vừa mới hỏi cô!
Sáng hôm sau, Lê Mạn Nhu mở mắt ra thì thấy Kinh Tử Sâm không còn trên giường nữa.
Hồi trước rất ít khi xuất hiện tình trạng này.
Anh vẫn còn đang giận cô ư?
Cô vén chăn bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ, xe vẫn còn đậu dưới sân.
Cô thay quần áo vội vã xuống lầu, khi vừa qua chỗ ngoặt của cầu thang thì xe của anh không còn trong sân nữa.
Lê Mạn Nhu dừng bước, sững sờ đứng vịn lan can, ngơ ngác nhìn mặt cỏ trống rỗng ngoài sân.
“Mợ chủ, chào buổi sáng” Quản gia Thẩm cung kính chào.
Cô phục hồi tinh thần: “Chào buổi sáng. Sau đó mới đi tiếp.
Tại sao cô lại nôn nao, sốt ruột mỗi khi anh giận, như thể có vô số con kiến bò trong người?
Đến mức không có tâm trạng ăn điểm tâm.
“Mẹ ơi, me sao vậy a? Mẹ không vui ư?” Minh Triết hỏi thẳng thừng.
Bảo Ngọc vạch trần luôn: “Mẹ ơi, mẹ cãi nhau với ba đúng không?”
Cô ngước lên, nghiêm túc trả lời: “Không phải đâu, mau ăn điểm tâm đi, ăn xong còn đi học nữa.”
Mười giờ sáng, Lê Mạn Nhu ra khỏi nhà.
Hôm nay cô định làm bánh kem cho Kinh Tử Sâm, cố ý ra ngoài mua nguyên vật liệu làm bánh coi như lời xin lỗi.
Cô còn đang suy nghĩ về câu hỏi tối qua...
“Cô có yêu tôi không?"
Là anh hỏi thật hay do cô nghe nhầm nhỉ?
Lúc cô định bước vào tiệm bánh kem thì chợt có một cánh tay vỗ vào vai cô.
Lê Mạn Nhu dừng bước: “Trương Quân Hạo?” Cô vô cùng kinh ngạc.
Trương Quân Hạo mặc bộ quần áo đơn giản, đeo giày thể thao màu trắng, xoay xoay quả bóng rổ trên ngón trỏ, trán đổ mồ hôi, tóc mái xõa lung tung trên chóp mũi trông điển trai vô cùng.
“Hi, đã lâu không gặp. Anh ta chủ động chào, con ngươi đen láy như phát sáng.
Lê Mạn Nhu nhìn sân bóng ở cách đó không xa rồi nhìn sang anh ta.
“Đã lâu không gặp, cảm ơn anh vì đã dạy bọn trẻ thay tôi, Lâm Vĩnh Thụy đã nói với tôi rồi”
“Cô định cảm ơn tôi thế nào đây?” Anh ta khẽ hỏi: “Tôi ở lại nơi khỉ ho cò gáy đó mười ngày, cô định chỉ cảm ơn ngoài miệng rồi đuổi tôi đi như vậy ư?”
Lê Mạn Nhu nhớ lại lời của Kinh Tử Sâm, trong lòng đầy mâu thuẫn.
Trương Quân Hạo duỗi tay ra chọc vào trán cô: “Ngơ ngác cái gì đấy? Sợ tôi ăn cô chắc?”
Nụ cười của anh ta rất đơn thuần và thiện lành, tâm trạng vui vẻ hiếm thấy, không còn vẻ mặt cà lơ phất phơ nữa mà như biến thành một chàng trai tỏa nắng.
Lê Mạn Nhu không có lý do từ chối.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất