“Lo cho cô ta làm gì!” Mẹ Lệ tức giận nói.
Nếu không phải cưới Ôn Khinh Khinh về, sao con trai bà ta phải chịu nhiều đau khổ đến vậy?
“Mẹ, mẹ bớt nói mấy câu đi!” Lệ Tần Hoài đã nhìn ra sự thay đổi của Ôn Khinh Khinh. Cô ấy nghĩ nếu Ôn Khinh Khinh thực sự bằng lòng thay đổi trở nên tốt hơn thì dù sao cô cũng là mẹ của hai đứa bé. Con cái lớn lên trong hoàn cảnh có đầy đủ ba mẹ vẫn tốt hơn, đương nhiên với điều kiện tiên quyết là Ôn Khinh Khinh không gây chuyện nữa.
Lệ Thành Vũ khẽ họ một tiếng.
“Trò cười hôm nay kết thúc ở đây thôi, con muốn nói hai chuyện. Thứ nhất, từ nay nhà họ Lệ hủy bỏ gia pháp, không sử dụng nữa!”
Ba Lệ nhíu mày: “Đó là quy định tổ tiên truyền lại, sao nói bỏ là bỏ được?” Ông ta không đồng ý.
“Sau này nhà họ Lê sẽ do con quản lý, con nói bỏ là bỏ. Nếu nói dễ nghe là “gia pháp”, nói khó nghe thì chính là bạo lực!”
Vẻ mặt ba Lệ rất khó coi nhưng không lên tiếng nữa.
“Thứ hai chính là chuyện giữa con và Ôn Khinh Khinh. Bọn con sẽ tự giải quyết. Nếu cô ấy thật sự làm ra chuyện tổn hại đến con cái hoặc vượt qua giới hạn cuối cùng của con, con sẽ ly hôn với cô ấy nên mọi người không cần bận tâm.”
Hai điều này đắc tội cả ba Lệ và mẹ Lệ.
Bàn tay đang cầm ly nước của Ôn Khinh Khinh run lên, cô hiểu rõ Lệ Thành Vũ nói ra hai điều này đều là vì cô.
Lúc này, ba Lệ và mẹ Lệ đều rất tức giận nhưng cũng hiểu tính cách của Lệ Thành Vũ. Anh nói ra tức là đã quyết định rồi, không thể nào từ chối.
Nếu không phải vì tuổi tác đã cao, có lẽ bọn họ đã không thèm quan tâm đến thằng con trai lớn này nữa mà nuôi thêm một đứa nhỏ cho rồi.
Quả nhiên là cưới vợ rồi là quên luôn ba mẹ!
Ánh mắt của mẹ Lệ nhìn về phía Ôn Khinh Khinh tràn đầy căm hận. Ôn Khinh Khinh cúi đầu uống trà, tai ong ong lên. Cơn đau đớn khiến cô ù tai, âm thanh xung quanh lúc gần lúc xa.
“Chào bác trai, bác gái.” Kỷ Lâm dẫn nữ y tá đến.
“Kỷ Lâm tới rồi, mau khám cho Thành Vũ đi!” Mẹ Lệ vội vàng gọi Kỷ Lâm.
“Mọi người vào phòng đi. Ôn Khinh Khinh qua phòng tôi.” Lệ Tần Hoài sắp xếp.
Kỷ Lâm còn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra.
“Cậu và y tá đi với tôi trước.” Lệ Thành Vũ nói.
Vào trong phòng, anh cởi áo sơ mi ra khiến y tá sợ hãi kêu lên, bởi vì sau lưng anh máu thịt đã trở nên mơ hồ, nhìn vô cùng kinh khủng.
“Đây là...”
“Bị thi hành gia pháp, cậu nói cho y tá cách xử lý để cô ấy đi xử lý cho Ôn Khinh Khinh” Lệ Thành Vũ nói với Kỷ Lâm.
“Cô ấy cũng bị thi hành gia pháp à, hai người đã làm gì vậy?”
“Chuyện đó nói sau.
Kỷ Lâm vội vàng hướng dẫn y tá khi gặp vết thương như vậy phải xử lý như thế nào.
“Cũng may, cũng may chỉ là vết thương ngoài da”
“Ừ, chị tôi đánh.”
Kỷ Lâm thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải ông cụ ra tay, nếu không chắc là không chỉ như vậy.
Anh ấy làm sạch vết thương trước, sau đó bôi thuốc. Vết thương này không cần khâu vì cũng không lớn lắm, chỉ là trông có vẻ hơi kinh khủng thôi.
Y tá cũng nắm được cách xử lý. Dù sao ở trường cô ấy cũng là y tá đắc lực, cô ấy bèn cầm dụng cụ sang phòng Lệ Tần Hoài xử lý giúp Ôn Khinh Khinh. “Tình trạng của cô đỡ hơn anh ấy một chút, sau lưng anh ấy thật sự không dám nhìn” Y tá nói với Ôn Khinh Khinh.
“Nhưng da cô non mềm như vậy chắc là đau lắm đúng không, sao bây giờ rồi mà vẫn còn “gia pháp” nữa chứ?” Y tá không thể hiểu nổi loại hành vi này.
Lệ Tần Hoài ở bên cạnh hơi lúng túng, dù sao cô ấy cũng là người ra tay.
“Nếu đau thì cô cứ kêu lên, đừng cố chịu. Phải xử lý sạch sẽ vết thương mới được, nếu không rất dễ bị nhiễm trùng.
“Không sao. Ôn Khinh Khinh nắm chặt chiếc gối của Lệ Tần Hoài, ngoài cắn môi mình ra thì cô không còn gì khác để cắn, trong miệng tràn đầy vị tanh ngọt.
Sau khi bôi thuốc xong, y tá quấn băng cho cô.
“Tay cô bị làm sao vậy?” Y tá chú ý đến một mảng bầm tím lớn trên cánh tay cô.
“Vô tình va phải.”
Trong lòng Lệ Tần Hoài sửng sốt, cô ấy biết rõ đó là do mẹ Lệ đánh.
Y tá liếc nhìn Lệ Tần Hoài như có điều suy nghĩ. Lệ Tần Hoài xấu hổ muốn độn thổ cho xong. Cô ấy nghĩ nếu không phải là y tá đã nhìn thấy vết thương của Lệ Thành Vũ, đoán chừng sẽ nghĩ bọn họ ngược đãi Ôn Khinh Khinh, ra ngoài là đi báo cảnh sát.
“Để tôi hỏi xem có thuốc tan máu bầm không”
Y tá rời khỏi phòng của bọn họ, đi sang chỗ Kỷ Lâm.
“Bác sĩ Kỷ, có thuốc gì làm tan vết bầm không? Trên cánh tay của cô Lệ có một vết bầm khá lớn.
“À? Tôi không mang theo, nghe nói là vết ngoài da nên tôi không mang theo thuốc đó, nghiêm trọng lắm à?”
“Cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng để tự khỏi thì chắc phải mất một tuần”
“Lát nữa, tôi sẽ bảo người đi mua thuốc” Lệ Thành Vũ nói.
“Được.
Sau khi xử lý xong, Kỷ Lâm và y tá lập tức rời đi. Hôm nay bầu không khí nhà họ Lệ không tốt lắm, đương nhiên không thể giữ bọn họ lại ăn cơm.
“Ba mẹ, tụi con về trước.” Lệ Thành Vũ dẫn Ôn Khinh Khinh rời khỏi nhà họ lệ.
Bọn họ ngồi trên xe.
Ôn Khinh Khinh cong lưng, không thể dừng lại cũng không dám tựa lưng vào chỗ ngồi, sợ đụng vào vết thương.
So ra, Lệ Thành Vũ lại giống như không bị thương, nếu không phải sắc môi của anh hơi tái thì thật sự không thể nhìn ra được.
Trong xe rất yên tĩnh, Ôn Khinh Khinh biết nếu mình không nói gì, Lệ Thành Vũ cũng sẽ không nói chuyện.
“Chuyện trên mạng càng lúc càng căng rồi, chúng ta có cần can thiệp không?” Cuối cùng Ôn Khinh Khinh vẫn lên tiếng.
“Anh đã sắp xếp xong rồi.”
Hay lắm, họ lại hết chuyện để nói rồi.
“Em đã cho người đi điều tra. Chuyện này có liên quan đến bà Lý, chính là vợ của Lý Lẫm. Cô lại tiếp tục nói.
Lệ Thành Vũ lại nhíu mày, ánh mắt có vẻ khó chịu.
Thấy dáng vẻ đó của anh, trái tim Ôn Khinh Khinh đập mạnh, đây là ý gì?
“Em quen nhiều người thật.
Ờm...
Câu này nghe không giống như là lời khen.
“Lần trước để điều tra vụ Mã Xung, em có tìm một hacker, vừa hay việc này cũng nằm trong phạm vi của hacker nên tiện thể nhờ anh ta luôn
“Có phải anh biết là bà Lý làm từ trước rồi đúng không?” Chú ý đến biểu cảm không ngạc nhiên lắm của Lệ Thành Vũ cùng với việc anh luôn chú ý đến cô, có thể thấy anh đã điều tra ra được từ lâu rồi.
"Ừ."
Đã vậy thì cô cũng không muốn nói nhiều nữa.
Anh đã nói sẽ sắp xếp thì sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Cô thở dài trong lòng, rõ là người đàn ông này rất quan tâm, rất để ý đến cô nhưng lúc nào cũng mang vẻ mặt mất kiên nhẫn, lạnh như băng đẩy cô ra xa, tính cách này đúng là kỳ cục.
Đột nhiên, xe phanh gấp.
Ôn Khinh Khinh không thắt dây an toàn, lại đang không ngồi vững nên ngã thẳng về phía trước.
Động tác của Lệ Thành Vũ cực nhanh, kéo cô lại và ôm cô vào lòng. Còn bản thân anh lại va mạnh vào ghế ngồi, phát ra một tiếng rên trầm thấp.
“Xin lỗi ông chủ, bà chủ!” Tài xế vội vàng xin lỗi, có một chiếc xe điện bất ngờ lao ra, nếu không phải tài xế phanh xe kịp thời thì đã va phải chiếc xe đó rồi.
“Không sao.” Lệ Thành Vũ trầm giọng nói.
Xe tiếp tục chạy với tốc độ không nhanh lắm.
Ôn Khinh Khinh ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, Lệ Thành Vũ cúi đầu nhìn xuống rồi bỗng chốc ngẩn người.
Một giọt nước mắt đang chảy dài trên mặt Ôn Khinh Khinh.
Cơ thể anh bỗng căng cứng, không biết nên đặt tay ở đâu nên cuối cùng đành đặt lên chân mình, ngón tay siết chặt.
“Em lo cho bản thân mình ổn thỏa là được!” Lệ Thành Vũ quay đi, không nhìn vào mắt cô nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất