Ôn Khinh Khinh chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của anh, xương quai hàm gần như hoàn hảo ấy đang căng chặt, toàn thân như cố kìm nén điều gì đó. 

Cô phủ lòng bàn tay mình lên mu bàn tay anh khiến bàn tay anh khẽ giật bắn, hiển nhiên là không ngờ cô sẽ làm thế. 

Lòng bàn tay mát lạnh chạm vào mu bàn tay nóng hổi, cô cũng không ngờ tay anh lại nóng đến thế. 

Lệ Thành Vũ quay mặt lại, muốn rút tay mình ra nhưng lại bị Ôn Khinh Khinh ghìm chặt. 

Ngay lúc anh sắp nổi giận thì Ôn Khinh Khinh nói: “Nắm chặt anh như thế này khá an toàn, nên anh cho em mượn tay dùng chút nhé.” 

Cô đã lau sạch nước mắt, chỉ còn khóe mắt ửng hồng và lại đang cười làm cô trông giống một chú nai con nhút nhát đến gần và thử chạm vào anh nhưng lại sợ bị xua đuổi. 

Lệ Thành Vũ không nói thêm gì mà chỉ để mặc cô nắm chặt tay mình, bàn tay anh cũng khá nóng nên cũng sẵn sưởi ấm cho cả bàn tay của Ôn Khinh Khinh. 

Sau khi về đến nhà, hai đứa nhỏ lập tức lao ra chào đón họ. 

Túc Túc sắp nhào tới trước mặt Ôn Khinh Khinh rồi nhưng lại bị Du Du túm lại. 

“Anh, buông em ra, em muốn tìm mẹ mà 

“Mẹ đã mệt rồi, để ba mẹ về nghỉ ngơi đi.” Du Du nói. 

“Ba mẹ đã giải quyết xong công việc rồi, các con tự chơi đi. Lát nữa, chúng ta sẽ gọi các con ăn cơm.” Lệ Thành Vũ nói với Du Du. 

“Mẹ ơi, có phải mẹ bị thương không?” Túc Túc xót xa nhìn đôi môi tái nhợt của Ôn Khinh Khinh. 

“Đúng rồi, mẹ bị thương nên mẹ phải đi nghỉ ngơi. Ngày mai, mẹ chơi với Túc Túc được không con?” Ôn Khinh Khinh cười nói, không hề che giấu vấn đề của mình: “Với cả ba cũng bị thương rồi, ba bị thương chung với mẹ vì lúc nãy ba mẹ cùng nhau vượt qua ải khó” 

Lời cô nói làm Lệ Thành Vũ sững sờ. 

“Vậy ba mẹ mau đi nghỉ đi ạ, lát nữa con gọi hai người xuống ăn tối” 

“Được, các con ngoan quá!” 

Ôn Khinh Khinh về đến phòng mình, không lâu sau Lệ Thành Vũ cũng tiến vào. 

Thấy anh vào cô hơi ngạc nhiên, còn để ý thấy tay anh đang cầm một chai dầu thuốc. 

“Cởi quần áo ra. Anh nói thẳng làm cho cô hơi sững sờ rồi cũng cởi cúc áo lột đồ ra. Đây là quần áo Lệ Tần Hoài đưa cho cô, quần áo của cô không còn mặc được nữa vì vừa 

dính máu vừa bị rách hết cả. 

Lệ Thành Vũ nhìn thấy động tác của cô, mắt thoáng sửng sốt vì không ngờ cô lại hợp tác như thế. 

Thật ra anh không biết mấy về cơ thể cô, vì ngay cả lần thân mật duy nhất còn diễn ra trong tình trạng không mấy tỉnh táo. Tuy sau này đã kết hôn nhưng cô vẫn luôn khước từ, thế nên anh cũng không có cơ hội được chạm vào. 

Cơ thể mảnh mai bị quấn băng gạc, chỉ có thể thấy được xương quai xanh nhô lên và bờ vai thẳng tắp. 

Lệ Thành Vũ đến gần: “Cánh tay bị sao thế?” 

“À, sơ ý nên bị va phải thôi.” Ôn Khinh Khinh thuận miệng đáp. 

“Bị hồi nào?” 

“Hồi chiều.” 

“Ở đâu?” 

“Ở, ở trong trường của Du Du” 

Cô không ngờ anh lại hỏi kỹ như thế, chỉ có thể bịa đại nên không khỏi hơi lắp bắp. 

“A!” Đột nhiên cánh tay đau nhói, hóa ra là do Lệ Thành Vũ ấn vào vết bầm tím của cô. 

“Thích nói dối thế à?” Lệ Thành Vũ nhếch môi, nở nụ cười lạnh như băng. 

Ngũ quan của Lệ Thành Vũ vốn không thuộc dạng hiền hòa, đi kèm khí chất của anh càng làm anh trông lạnh lùng hơn, giờ còn kết hợp nụ cười như thế quả thật khiến người ta rùng mình. 

“Đau đau... Cánh tay bị ấn mạnh, cô cũng vô thức kêu lên thành tiếng. 

“Giờ thì chịu kêu rồi? Đau tới vậy à? Có đau bằng lúc bị roi đánh không?” 

“” Vậy thì không. 

Sao cô lại thấy Lệ Thành Vũ đang mỉa mai cô vậy nhỉ? 

Bỗng chốc cả hai rơi vào im lặng. 

Cô nghĩ lại rồi thấy mình vẫn nên nói thật thì hơn. 

“Mẹ anh đánh đó.” 

“Ối đau, Lệ Thành Vũ!” 

Cô đã thành thật khai báo rồi mà anh còn mạnh tay thế làm gì? 

Tự dưng cô thấy bực quá đi mất! 

Lệ Thành Vũ nhìn vào đôi mắt trợn ngược lên của cô rồi lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, cũng giảm đi sức mạnh ở tay. 

Ủa, là ảo giác của mình chăng? Sao mình lại thấy ánh mắt vừa rồi của Lệ Thành Vũ thoáng hiện vẻ chột dạ nhỉ. 

Không không không, nhất định là mình đã nhìn nhầm. 

Lệ Thành Vũ thoa thuốc xong cũng định rời đi. 

“Khoan đã” 

Chiếc xe lăn dừng lại. 

“Cho em xem lưng của anh.” Lúc nãy đụng trúng như thế, cô lo... 

Nhưng chẳng những Lệ Thành Vũ không cho cô xem mà còn không thèm đáp lại, vẫn tiếp tục điều khiển xe lăn đi ra cửa. 

Ôn Khinh Khinh lập tức đứng dậy, chạy tới trước cửa chặn đường anh. 

Lệ Thành Vũ chợt cau mày, vì hiện tại Ôn Khinh Khinh vẫn chưa mặc quần áo chỉnh tề. 

Do khá căng thẳng nên hơi thở của cô cũng trở nên nặng nề và gấp gáp, theo đó lồng ngực cũng phập phồng theo từng nhịp làm đồng tử của Lệ Thành Vũ co lại. 

“Tránh ra!” Anh cất lời, giọng nói trầm thấp nhưng hơi căng thẳng, gượng gạo. 

“Nếu anh không cho em xem thì em sẽ không tránh!” Ôn Khinh Khinh đứng chắn ngay cửa với dáng vẻ thà chết không lui. Lúc dang rộng hai tay khiến vết thương sau lưng bị kéo căng làm cô đau tới nỗi nhíu mày, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. 

“Xem rồi thì sao nữa?” Lệ Thành Vũ châm chọc. 

Ôn Khinh Khinh chợt hơi nao núng nhưng đã phản ứng lại ngay. 

“Xem tình trạng vết thương có phải cần thay thuốc và đổi băng gạc mới không” 

“Em thay cho anh à?” Lệ Thành Vũ nhướng mày, nhìn cô với ánh mắt chứa đầy ẩn ý khó đoán. 

“Không thì sao?” 

Lệ Thành Vũ nghiến chặt xương quai hàm, im lặng vài giây rồi nhìn Ôn Khinh Khinh. 

“Ôn Khinh Khinh, hà tất phải thế?” 

Cô còn chưa kịp hiểu Lệ Thành Vũ nói câu này có ý gì thì đã nghe anh nói tiếp: “Anh không biết điều gì đã thay đổi em làm em không muốn ly hôn. Nhưng nếu em đã muốn thế thì tạm thời anh cũng sẽ không ly hôn với em, nên em có thể yên tâm về điều đó. Vì vậy, hà tất gì em phải thế này. 

Lời anh nói tựa như một tảng đá bất thình lình chắn ngang cổ họng. Mãi một lúc lâu sau, cô vẫn không thốt ra được câu nào, chỉ có thể thở dốc. 

“Ý của anh là em làm nhiều chuyện như thế chỉ là đang diễn trò, để anh không ly hôn thôi sao?” Ôn Khinh Khinh hỏi ngược lại. Cô nhìn chằm chằm vào Lệ Thành Vũ với một ánh mắt vừa tức giận vừa kinh ngạc, pha lẫn đôi chút buồn bã! 

“Không thì sao?” Ba chữ đơn giản mà Lệ Thành Vũ hỏi ngược lại ấy khiến Ôn Khinh Khinh chợt mất hết lý trí. Cô xông thẳng tới túm lấy cổ áo sơ mi của anh, kéo mạnh đến nỗi làm đứt chỉ tất cả cúc áo. 

Lệ Thành Vũ lập tức bắt lấy cổ tay cô, sức của anh đủ làm cô đau nhưng cô không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục bấu vào áo anh, hệt như một con thú non bị kích thích phát điên, 

chỉ biết lao đầu về phía trước. 

“Ôn Khinh Khinh, em làm gì hả? Em bình tĩnh lại đi!” Đôi tay anh nắm chặt cả hai tay cô nhưng Ôn Khinh Khinh vẫn lì lợm nhào về trước như con trâu húc một cách vô tổ chức. Thậm chí, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình phải làm gì, chỉ muốn trút hết lửa giận ứ đọng trong lồng ngực này ra mà thôi. 

Xe lăn không được khóa bánh, lúc này còn bị sức mạnh của Ôn Khinh Khinh đẩy lùi về sau, mãi đến khi va vào mép giường mới dừng. 

“Bĩnh tĩnh con mẹ anh, thời gian qua tôi đã nhẫn nhịn và bình tĩnh đủ rồi!” Ôn Khinh Khinh căm phẫn nói, mắt cô đỏ hoe nhưng không hề có nước mắt. Động mạch trên cổ cũng nổi lên vì cô gồng sức quá nhiều, chiếc cổ vốn trắng nõn chuyển màu đỏ lựng. 

“Không phải anh nói tôi giả vờ sao? Giờ tôi không giả nữa, vừa lòng anh chưa?” Cô vừa cười khẩy vừa nói, vết thương ở miệng lại rách toạc vì khóe môi bị kéo căng, máu tươi ứa ra nhuộm đỏ đôi môi khiến nụ cười của cô lúc này trông hết sức điên rồ và ma mị. 

Hai tay cô vẫn luôn bị kìm cố, không thể vùng vẫy thoát ra. 

eyJpdiI6IkplRkpVUzlqXC9GWmxDTzJjQk5WTlVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlUrblZMeTlPb0I2cWNIbjRhbWtMYVlHNGYxcDVoZjZFNGRVUjhMbmp5NmI0aUd3bXBCaE1rQjVEem0ydXNhUEJ5YWZ4eG5SYjlDT05hMkE1R2RSTFI4eHNoTkNpYWtzU1R5RHRZbHNZOTZKMUlOY2g3ajZNZEw3SzZxMysxT3M1Z0haaHVXeENXQ1hCaFwvNUpFMlQweWtpTGwwUVZYQ0NcL3lINnhjNGI5V3FLd3hFRk5wY29kQWpwVnU4WVNsVjBUYnZCbDE0QXZrMlpXZko1T080dk0reWdBVlpqZUxmelFhM3pmcnlsN3o0N2s2c2FCRkczeGRYMDVDcjJsZU8xVkJkVElJVGdTTFNqQ2x5ZmlWSHU4Vnc9PSIsIm1hYyI6IjViZGQzNDgxYjE0Mjg5YjFmYzVjMjAyYTdiNmI4NWE3MTFjYjhkOWZkZDNiMmM3MzVmNzE0ZjIzZmM0YzZkMDEifQ==
eyJpdiI6Ikdyc1wvUllZWU5pdlE0eERhRkR0T2ZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InBScmpBMXFwZUs1eEJNRnZMTEdSaHpkV1U2YWVkcmlzTmlad0k3ekNHSTZJeFhHNGpmSXJLaXhZQkhCdVwvc3VxRnk4Y1IzZkdzcjY5TmhMYjU0VXo4TW96aURJNnVqVmlRVHZnNWVGWEI0cTdieWxRQnZTcEFCWERhQWU1bkpYMFwvT094VkkyTkZcL3JybjJQd2pZT3B6akcrXC9SUFhNWnBiV2wzdzhDU3VZK0EraWQ5WCttTGIzVWtwN0NzeEZCYlYiLCJtYWMiOiIwNjI4MmU2YTI0NGNkZWNjMWMxNjk2YzFkNGYzZjE3MGM4OTQ2YjgwZTg5ZWVhM2E5MWNlZTk3MTRkNmEwNWNmIn0=

Thế nhưng, điều khiến Lệ Thành Vũ khiếp sợ là có vẻ Ôn Khinh Khinh vẫn còn muốn cung đầu thêm lần nữa.

Ads
';
Advertisement
x