Người phụ nữ này điên rồi! 

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Lệ Thành Vũ lúc này. 

Anh buông tay ra rồi chuyển sang ôm Ôn Khinh Khinh, ghì chặt cô vào ngực mình không cho cử động. 

"Em quậy thế đủ chưa?" 

"Buông tôi ra!" Ôn Khinh Khinh vẫn còn đang vùng vẫy, không nhận ra vẻ bất đắc dĩ trong giọng nói của Lệ Thành Vũ. 

"Được rồi, anh cho em xem!" 

Người phụ nữ trong vòng tay anh chợt khựng lại, dường như cô vẫn còn ngơ ngác. 

Lệ Thành Vũ cảm nhận được rất rõ những lần cô chớp mắt thì hàng mi dài quét trên ngực anh khiến anh cảm thấy hơi ngứa ngáy. 

Hơi thở nóng hổi của cô phả lên da anh làm cho chỗ đó trở nên ẩm ướt. 

Áo sơ mi của anh vừa bị xé rách, thế nên chẳng còn thứ gì chắn giữa mặt Ôn Khinh Khinh và bộ ngực anh nữa. 

"Buông em ra. Giọng Ôn Khinh Khinh đã không còn cuồng loạn như trước, giờ cô đã bình tĩnh hơn nhiều. 

"Em không nổi điên nữa đấy chứ?" Lệ Thành Vũ không buông cô ra ngay mà xác nhận lại một lần nữa. 

"Ai điên cơ? Em không hề điên!" 

Ôn Khinh Khinh chỉ vừa động đậy một chút thì Lệ Thành Vũ đã vội ôm chặt lấy cô theo phản xạ, khiến cho môi cô dán sát vào da anh. Mỗi lần đôi môi ấy mấp máy, cánh môi mềm mại lại chạm nhẹ vào da thịt khiến cơ thể anh trở nên căng cứng rồi vô thức hơi cong người lại. 

Mà cô vốn đã không mặc áo, bàn tay anh áp sát bên hông cô, vòng eo mảnh khảnh vừa vặn trong cái ôm của anh. Ngay lập tức, ánh mắt Lệ Thành Vũ trở nên tràn ngập u ám, tối tăm. 

Cuối cùng, anh cũng buông cô ra. 

Ôn Khinh Khinh mãi mới thoát khỏi vòng tay của anh. Cô thở hổn hển, cả khuôn mặt đỏ bừng, đầy mồ hôi. 

Cô tức giận nhìn Lệ Thành Vũ trừng trừng nhưng anh quay đầu đi, không nhìn thẳng vào mắt cô. Nếu Ôn Khinh Khinh nhìn kỹ thì sẽ phát hiện hơi thở của anh cũng trở nên gấp gáp và ngay cả vành tai anh cũng phớt hồng. 

"Làm vậy sớm không phải tốt hơn à, sao còn phải đánh nhau?" Cô thấy cổ tay mình sưng đỏ đau đớn, chắc hẳn vừa rồi Lệ Thành Vũ nắm cổ tay cô rất mạnh. 

Cô lại đưa tay chạm vào trán mình: "Ôi, đau quá!" 

Lệ Thành Vũ thấy cô như vậy thì sắc mặt của anh trở nên dịu dàng hơn vài phần. 

Cô vòng ra phía sau nhìn lưng của Lệ Thành Vũ, quả nhiên thấy có khá nhiều máu thấm ra băng gạc. Tình trạng của anh như thế này thì cô cần thay thuốc và băng bó lại cho 

anh. 

Kỷ Lâm và y tá đã chỉ cho hai người họ cách xử lý để họ có thể tự thay thuốc ở nhà. 

Dù sao bây giờ thời tiết rất nóng, nếu băng bó liên tục thì không tốt cho việc vết thương liền lại. 

"Em sẽ thay thuốc và băng bó lại cho anh." Cô nói với Lệ Thành Vũ. 

Lệ Thành Vũ không nói gì, những gì vừa xảy ra khiến anh tạm thời chưa thể bình tĩnh lại được. 

Ôn Khinh Khinh đã thay đổi quá nhiều, cô thay đổi nhiều đến mức khiến anh không biết nên đối xử với cô như thế nào nữa. 

Trong những năm trước, anh gần như không cần phải tiếp xúc với Ôn Khinh Khinh. Tuy cô sẽ tránh xa anh và khiêu khích anh bằng mọi cách, thế nhưng cô chưa bao giờ lại gần anh, càng không nói đến việc như vừa rồi. 

"Này, anh đứng dậy đi." Ôn Khinh Khinh đá nhẹ một cái vào xe lăn, nhưng cô quên mất rằng mình đang đi dép lê nên ngón chân cô bị va đau. Cô đành phải cố chịu cơn đau đó, co ngón chân lại mà không dám chạm vào, gương mặt hiện rõ vẻ đau đớn. 

Lệ Thành Vũ thấy cô như vậy thì rất hợp tác, anh đứng dậy khỏi xe lăn rồi ngồi lên giường. 

Ôn Khinh Khinh nhân cơ hội này quan sát anh: Lệ Thành Vũ có thể đi, nhưng dáng đi của anh không bình thường. Vì anh phải dồn lực vào chân trái, có lẽ là do chân phải bị thương nặng hơn một chút. 

Một người được trời xanh ưu ái như anh không thể chấp nhận việc mình đi như thế, vậy nên anh thà ngồi xe lăn. 

Đó cũng là lý do mà hầu hết mọi người đều cho rằng đôi chân của anh đã tàn phế không thể đứng dậy, bởi vì anh gần như chưa từng đi lại trước mặt người khác bao giờ. 

Ôn Khinh Khinh cởi áo sơ mi của anh ra, lại thêm một chiếc áo sơ mi bị hỏng rồi. Với tính cách của Lệ Thành Vũ, chắc chắn anh sẽ chẳng bao giờ mặc lại một chiếc áo đã nhuốm máu nữa. 

Cô cẩn thận tháo băng gạc, để lộ vết thương ở lưng anh. 

Khi nhìn thấy vết thương của anh, mắt cô đỏ ửng. 

Tấm lưng rắn chắc đầy những vết thương nhỏ li ti, phần lớn trong số chúng vẫn đang chảy máu. Máu chảy dọc theo sống lưng anh. 

Khi ngón tay cô chạm vào thì lưng Lệ Thành Vũ căng cứng, thậm chí anh còn rùng mình trong khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi. 

"Sẽ hơi đau đấy, anh cố chịu nhé." Giọng cô có phần áy náy. 

Tuy nhiên... 

"Em đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa, nhanh lên!" 

Ôn Khinh Khinh tức giận. Cô cứ thế ấn miếng bông gòn đầy cồn lên vết thương của anh, cơn đau đột ngột kéo tới khiến anh mím chặt môi. 

"Anh có thể nói chuyện một cách tử tế hơn không?!" Người thì tốt mà sao có cái miệng hỗn quá! 

Sau đó, Ôn Khinh Khinh vẫn làm nhẹ nhàng hơn. Cô lau sạch vết máu trên lưng rồi bôi thuốc cho anh thêm lần nữa. 

Do Lệ Thành Vũ đang quay lưng về phía cô nên anh chỉ có thể cảm nhận được ngón tay cô đang liên tục chạm lên lưng mình. Đầu ngón tay mềm mại, mịn màng lướt nhẹ trên lưng. Tay cô đi đến đâu, cơn đau giảm bớt đến đấy rồi thêm vào đó là cảm giác ngứa ngáy khiến anh phải kiềm chế bản thân để không run rẩy vì xúc cảm ở trên da. 

Anh không nhìn thấy được cô đang làm gì nên cảm giác này trở nên rõ ràng hơn rất nhiều. Trong đầu anh vô thức hiện lên hình ảnh của cái đêm cách đây năm năm trước. 

Khi đó, rõ ràng anh đã chẳng còn lý trí, nhưng anh lại nhớ rất rõ những chi tiết của cái đêm hôm đó, bao gồm cả nước mắt vương nơi khóe mắt cô và cả sự yêu kiều khi cô đã động tình. 

"Được rồi." Giọng nói Ôn Khinh Khinh vang lên kéo Lệ Thành Vũ quay trở lại thực tại. 

"Ở đây không có quần áo của anh, anh bảo Chu Việt mang quần áo đến cho anh đi" 

"Em lại đây" Lệ Thành Vũ lên tiếng. 

Ôn Khinh Khinh đi đến đứng trước mặt anh. 

"Em quay người lại, ngồi xuống" 

Ôn Khinh Khinh lập tức nhướng mày, nhếch môi. 

"Anh định bôi thuốc và băng bó lại cho em à?" Thậm chí, giọng cô còn lộ ra vài phần vui vẻ. 

Lệ Thành Vũ không nói gì, chỉ giơ tay lấy thuốc và băng gạc. 

Cô thở dài. 

Ôi.... 

Lúc nên nói thì không nói, lúc không nên nói thì lại nói thật khó nghe! 

Anh quả là một tấm gương xấu điển hình. 

Lệ Thành Vũ tháo lớp băng gạc trên người cô. Tuy rằng cô chỉ bị quất sáu roi nhưng da cô vốn đã rất mỏng manh, trắng nõn khiến những vết thương trông càng nghiêm trọng hơn, làm người ta đau lòng. 

"Ôi, đau quá.." 

"Lệ Thành Vũ, đau quá! Anh nhẹ tay một chút" 

"Á! Ưm... Đau!" 

Lệ Thành Vũ dừng động tác, co ngón tay và nheo mắt lại. 

Tiếng kêu của Ôn Khinh Khinh không lớn, không biết có phải cô cố ý hay không mà giọng cô còn có vài phần cầu xin và nũng nịu, cộng thêm việc cơ thể cô hơi hơi run rẩy khiến ánh mắt Lệ Thành Vũ càng trở nên u ám. Anh nuốt nước bọt, cố gắng ép bản thân tập trung vào vết thương của cô. 

"Em đừng kêu nữa, cố chịu đi!" Giọng anh tuy có chút bực bội nhưng rõ là đã trầm khàn hơn trước. 

"Anh làm vậy thì làm sao mà em chịu nổi? Em đau lắm ấy." Ôn Khinh Khinh cực kỳ uất ức. 

"Thế sao trước đây lúc bị đánh không thấy em kêu?" Nói đến đây, anh cố tình làm mạnh tay hơn một chút, lần này Ôn Khinh Khinh kêu lên thảm thiết: "Á á á! Lệ Thành Vũ, anh còn cố ý hả!” 

Tuy nhiên, cô không thấy rằng khóe miệng Lệ Thành Vũ lại đang từ từ nhếch lên khiến những đường nét gương mặt vốn rất sắc lạnh ấy bỗng trở nên dịu dàng, như mặt hồ đóng băng bất ngờ tan chảy, tràn đầy sức sống của mùa xuân. 

"Anh nhẹ tay một chút đi, đau thật đấy! Em không phải là nữ tráng sĩ đâu!" 

"Em bớt nói đi sẽ thấy không đau đến thế đâu." 

"Em nói chuyện thì có thể phân tâm đấy" 

Lệ Thành Vũ không nói gì nữa mà tiếp tục làm những gì dang dở. 

Ôn Khinh Khinh lập tức nắm lấy cánh tay còn lại của anh để giảm bớt cơn đau. 

eyJpdiI6IlBkU2N2RWgxRkhFaUNqOHVHODNEK1E9PSIsInZhbHVlIjoieVJwS2ZldzFcL1JYbDVid250UTRLbW5rSTVzOXhGeTFGSkNSNjhtZ0VXd2tjOWg1QkdVRHBvaTVzbkVaaXUwa3BwS3JOM1BFdmVOc3gyZkw0OEFwdnZMQjdNRWlWeDZWNWRYZ1JqSXNFdG9pMTBXdDhtcmlGQnhoYU9kbHRSSTNuVG1oS2FVVWxRZFRoYWtzZXVtdXpLcmdlckppankwN2JNVmszcWlVY2xMQ3A5ejFSTFFHNDBwVWJmQTBUOVNmRGpJQk5hcWlJXC8rM2xIWE83NVhpS2dUUzc3VUgyNFZ0MmdwVTNhMmV2OVE1bXRBbzFhMzZlblR5XC9BblZhZW9ibTBJOFQ1Y1lMcnFCNGY2S09ieW90S1ltYWlrT0VKVytIbXlXWk5UVm1HNWtScGhcLzBzbzFuQTEwSkMxMmhBNW43aEpyYVFxY2tHYU1wcU0yUzZxbVRQY1dUWEdcL1RnT0xQY2ZyNEdrOGxPK3c9IiwibWFjIjoiNWMyYzkxOGQyZDVlYzBhMTFkOWIzYTExN2MxNzcwYmI3Y2RmYzQ0MTg2MzM1MzJjNzZiN2FmOTRlYTI2NTM1NiJ9
eyJpdiI6IkNiTHM0TFB2d2pwSGVhdUFtR3Fzbnc9PSIsInZhbHVlIjoiVUtCZzRVQ1FoclwvemFFeEE2bmVCcHkwNGZJdElDdmV2MFVmOVRKTDBjTXFNa1dBZmdLcWhSTndQNytTMVYxZUZrZjh5OXh5bVJFT09pMjhncW9HVjZyM2h3NnlRRkRNVUtBY0FScDA1QnpQMDRkQWRjNHJGSFRFQXFuWmJkNWVcL21uQjJ3VTRCME5IK2FJNDh3aUF6NUE9PSIsIm1hYyI6IjBhNWY5NWRhMzM4MWVhMGEzOWI3OTJlMjcwYWM3MjcxZGY0NjFhZmY2MWYwZDAyM2VmN2EzMWNkMmM3ZDk1MDcifQ==

Đột nhiên, Ôn Khinh Khinh kéo cánh tay anh qua rồi ôm chặt lấy. Cánh tay cứng rắn của anh và nơi mềm mại nào đó chạm vào nhau!

Ads
';
Advertisement
x