Lệ Thành Vũ giống như bị điện giật. Anh muốn rút tay về nhưng lại bị Ôn Khinh Khinh ôm chặt. 

"Buông ra!" 

"Em đau, anh không cho em kêu thì phải cho em ôm cánh tay anh chứ." 

".." Anh cứ cảm thấy người phụ nữ này cố ý làm thế. 

"Em làm vậy thì làm sao anh băng bó cho em được?" 

"Khi nào anh cần băng bó thì anh bảo em." 

Cảm giác từ cánh tay truyền đến như những làn sóng chậm rãi tiến vào cơ thể anh, khiến nửa người anh lúc thì cứng đờ, lúc thì tê dại. 

Cuối cùng, anh cũng bôi thuốc cho cô xong. 

Ôn Khinh Khinh buông tay anh ra. 

Anh lập tức chuyển động các ngón tay của mình, nếu không chúng sẽ cứng đờ không nghe lời anh. 

"Lệ Thành Vũ, tay anh nóng quá" Lời này của Ôn Khinh Khinh khiến anh khựng lại. Quả thật đầu ngón tay anh đang rất nóng, như thể có ngọn lửa đang cháy. Mỗi lần anh chạm vào làn da trắng muốt của cô, những đầu ngón tay anh lại cứ như đang châm lửa khiến anh cảm thấy bồn chồn, khó chịu. 

"Sao mà em nhiều chuyện thế?" Anh cố gắng nói với giọng lạnh lùng. 

"Em chỉ nói một chút thôi mà, em không nói nữa là được. Anh làm gì mà dữ vậy!" Cô chỉ lầm bầm rồi không nói gì nữa. 

Cuối cùng, Lệ Thành Vũ cũng băng bó lại cho cô xong. Anh thở phào nhẹ nhõm, trên trán anh đã đổ khá nhiều mồ hôi. 

Anh nhanh chóng quay người ngồi vào xe lăn để Ôn Khinh Khinh không thấy sự khác thường của mình. 

Ôn Khinh Khinh đứng dậy tìm một bộ quần áo mặc vào, cô vẫn muốn trêu chọc Lệ Thành Vũ thêm chút nữa nhưng lúc này đã gần đến giờ ăn tối rồi, họ đã ở trong phòng này quá lâu. 

"Đây là thuốc bôi trán, em thoa lên trán đi" Lệ Thành Vũ ném thuốc cho Ôn Khinh Khinh. 

Cú va chạm vừa rồi mạnh quá khiến trán cô sưng vù lên. 

"Đầu anh cứng quá, em chỉ mới va vào một cái thôi mà đã u đầu rồi mà sao anh lại chẳng bị gì thế?" 

"Anh bảo em va vào à?" Anh nhìn cô như đang nhìn một kẻ ngốc nghếch. 

Trong lúc nhất thời, Ôn Khinh Khinh đã nổi giận. Cô giơ cổ tay mình ra: "Cổ tay em cũng tím rồi" 

Ý trong lời nói của cô là: Chính anh là người đã ép em va vào đấy. 

"Anh bôi thuốc giúp em, em không tự làm được." 

Lệ Thành Vũ không thèm để ý đến cô nữa, mà xoay xe lăn định rời đi. 

Nhưng đúng lúc này có người gõ cửa phòng, sau đó giọng Túc Túc vang lên. 

"Ba mẹ, đến giờ ăn rồi." 

Lệ Thành Vũ mở cửa thì thấy Túc Túc đang đứng bên ngoài. 

"Túc Túc, ba bắt nạt mẹ!" Ôn Khinh Khinh lập tức kêu lên. 

"Mẹ, sao ba lại mà bắt nạt mẹ?" Túc Túc lập tức nghiêm mặt nhìn Lệ Thành Vũ: "Ba, lần trước con đã nói ba như thế nào? Ba quên rồi à? Con vẫn còn giữ bản kiểm điểm đó!" ".." Sao bảo con gái là chiếc áo bông ấm áp của ba cơ mà? E rằng đây chỉ là chiếc áo ba lỗ rách. 

"Ba, nếu ba còn bắt nạt mẹ nữa thì ba sẽ phải công khai đọc bản kiểm điểm của mình đấy. 

"Ha!" Ôn Khinh Khinh không nhịn được mà phì cười. Rồi cô nhận thấy Lệ Thành Vũ đang lườm mình nên cô vội che miệng lại, mở to mắt vô tội nhìn anh. 

Cô đi đến trước mặt Túc Túc: "Túc Túc, chúng ta cho ba một cơ hội sửa sai đi. Con bảo ba bôi thuốc cho mẹ, nếu ba làm như vậy thì mình sẽ tha thứ cho ba, được không?" 

"Được ạ!" Túc Túc gật đầu như một bà cụ non, rồi lại nghiêm túc nhìn Lệ Thành Vũ nói: "Bạn Lệ, bạn có nhận cơ hội sửa sai này không?" 

Lệ Thành Vũ sa sầm mặt. 

Còn Ôn Khinh Khinh thì cố nhịn cười. 

Ôn Khinh Khinh thấy sắc mặt Lệ Thành Vũ ngày càng đen sì thì nhanh chóng cứu vãn tình hình. 

"Túc Túc, con đi ăn trước đi, ba mẹ sẽ xuống sau. 

"Được, bạn Lê không được bắt nạt mẹ nữa đâu nhé! Mẹ, lát nữa mẹ báo cáo tình hình của bạn Lệ cho con" 

".." Từ giờ trở đi, anh sẽ không cho phép mở phim về gián điệp trong nhà nữa! 

Ôn Khinh Khinh đóng cửa, đặt thuốc vào tay Lệ Thành Vũ: "Bạn Lệ bôi thuốc đi." 

Lệ Thành Vũ lạnh lùng liếc cô nhưng cô vẫn không lộ vẻ sợ hãi. Sau vài ngày ở bên nhau, cô đã biết Lệ Thành Vũ chỉ là một người miệng đầy dao găm, đối xử với cô với thái độ tồi tệ nhất nhưng anh lại là người quyết liệt bảo vệ cô nhất. 

Anh thoa thuốc lên trán cô mang đến cảm giác mát lạnh, tê tê. 

Đôi môi hơi mỏng của anh ngang với tầm nhìn của cô, môi màu hồng nhạt nhưng có vẻ hơi khô. 

Cô chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể thấy chóp mũi anh. 

Cô cúi đầu tiếp tục nhìn vào môi của Lệ Thành Vũ. Người ta thường nói người có đôi môi mỏng thì bạc tình, nhưng dường như Lệ Thành Vũ không phải là người như vậy, ít nhất trong mắt cô thì anh rất trọng tình. 

"Đầu em không sao chứ?" 

"Không sao." 

Lúc Lệ Thành Vũ nói, yết hầu của anh chuyển động lên xuống. 

Ôn Khinh Khinh chợt sờ vào yết hầu của anh. 

Một tiếng "bốp" vang lên, Ôn Khinh Khinh kêu lên thì ra cô bị Lệ Thành Vũ đánh vào tay. 

Cô nhìn bàn tay mình rồi nhìn Lệ Thành Vũ, thấy anh vẫn còn hơi ngơ ngác, vừa rồi chỉ là một động tác hoàn toàn vô thức của anh mà thôi. 

"Được rồi" 

"Anh đánh mạnh quá, tay em đã đỏ lên rồi." Giọng cô lộ vẻ tủi thân tội nghiệp. 

"Ai bảo em sờ lung tung?" 

"Em sờ vào người đàn ông của mình một chút thì có sao?" 

Lệ Thành Vũ lập tức mở cửa đi ra ngoài. 

Ôn Khinh Khinh đi ra theo. 

Vì cả hai người chưa xuống nên mọi người còn chưa bắt đầu ăn. 

"Ba mẹ, đến giờ ăn rồi" 

Cả hai ngồi xuống ăn, bữa tối hôm nay do đầu bếp trong nhà chuẩn bị. Bây giờ chỉ cần Ôn Khinh Khinh không nấu thì họ sẽ cố gắng hết sức để làm ra những món ăn ngon, nếu không thì họ lo lắng không giữ được công việc của mình. 

Trong bữa ăn, mọi người đều khá im lặng. 

Vì trên người Ôn Khinh Khinh có vết thương nên cô cũng không muốn nói chuyện, giờ cô chỉ muốn ăn xong rồi trò chuyện với Du Du, sau đó về phòng nằm. Lưng cô đau rát nên cô không muốn làm gì cả. 

Khi Du Du tắm xong, cô bèn đi đến phòng ngủ của bọn trẻ. 

Nhưng không ngờ, Du Du vừa thấy cô thì cậu bé đã kéo chăn trùm kín người, không muốn giao tiếp với cô. 

"Nếu con không muốn thấy mẹ thì mẹ sẽ nói chuyện với con qua chăn" Ôn Khinh Khinh không ép buộc cậu bé kéo chăn xuống. 

"Trước tiên, mẹ cảm ơn Du Du vì đã bảo vệ mẹ khi ông bà đến đây" 

Người trong chăn động đậy một chút. 

"Sau đó, mẹ cũng muốn xin lỗi Du Du vì những hành động trước đây của mẹ đã gây phiền phức cho các con, mẹ xin lỗi." 

Lúc này, Du Du kéo chăn ra nhìn Ôn Khinh Khinh: "Mẹ nói không ly hôn với ba là nói thật sao?" 

"Ừ, là thật." Cô nghiêm túc trả lời câu hỏi của Du Du. 

"Vậy mẹ... Vẫn thích Hứa Nam Hán à?" 

Cô có phần ngỡ ngàng khi bất ngờ nghe thấy cái tên đó từ miệng Du Du, nhưng cô vẫn trả lời ngay lập tức: "Mẹ chưa bao giờ thích Hứa Nam Hán, trước đây không, bây giờ không và sau này cũng không. 

"Mẹ nói dối, trước đây khi mẹ và ba cãi nhau mẹ đều nói anh Nam Hán tốt lắm, rồi mẹ còn nói ba không tốt!" 

Du Du nhíu mày, khuôn mặt cậu bé lộ rõ vẻ tức giận. 

"Trước đây, giữa ba và mẹ có hiểu lầm nên mới dẫn đến việc ba mẹ thường xuyên cãi nhau và chiến tranh lạnh. Bây giờ, ba mẹ đã nói rõ với nhau rồi rồi, con có thấy mối quan hệ giữa mẹ và ba khác đi nhiều không?" 

Du Du nhìn xuống đất, rõ ràng cậu bé đang suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua. 

Đôi mi dài rủ xuống nhưng ngọn mi lại hơi cong lên, khuôn mặt trắng trẻo, đôi má phúng phính trông cậu bé giống hệt như búp bê. 

eyJpdiI6IlpsbFlVSEdoemFnZE5GVjNsSTRrbHc9PSIsInZhbHVlIjoiaDhmN0xNc0I5aStKXC9YSVFRRzkzYmpQWGtWZkNTNjB5U0x3eWdyUjQ3b3I3cEE3RVRmVHpKaTVSSDNsWWZiM0RzbXJ0WlE2bXRyUmJlRmlzRmYzdlZXdVgyZDJjbTBBZjVcL2ZORG9sYVwvWUU2Uis3Q2VlVFpsS29XQTdWVzJlQ1NXeWpOUERkQ1lqaWY4M25LUWdiMGYyU1FmRzJYSE5nS2g3aTVKdGhZeVNFdlwvZGVmQzRnbThEN1hNV2pSWnVoR1MrV0U0dE5MZ09qR0RIZzZGaXVhZER5NzB1Q2lqMXI5QUZHXC93VVJKSWtrXC9NeDZZcmJ0UXlUWmVnNVduMWZ0aCIsIm1hYyI6ImYxMTVkYjNjNzdjNDk1YTFhOWIyYjUxYjQ2NTBlY2E1MmY4YWYwYTUxZjY4ZjM0MjU2NTFmNDc2MzJmYjI3MjQifQ==
eyJpdiI6IjZpODZiNWZXM0xWdzM1em5XWEw0NXc9PSIsInZhbHVlIjoiYk9LSG1hQk54UXFrQnVkR2ZsTDZ4eTVRODBYTlRaVVFMZG93VytJamNxSVJEd3doUkg1XC9rXC9QOUl5MHA0dk16N3pSSjNjUVVoNGFrN2dDWnVFZnpBY2RFWTRwc2hVK0dwaU52Z05uUWtRanlCenZZMzJEcm9FODVOZGdIMzV3TTVCNW9pTjMyakQzUG5FNTBlcHBHN1ZXWU1HdW4za0dqazNaTnM5S25PVHYyWHF0dVJCSG9vUVwvXC9yQWdwM29heE5PRW5qa3JOakZFeHZrRWJPamNDXC82UnZKNG13U3NBd0ordklvMFhVRklDbGl2MFpadGwxT0Nhc3UyM0tiQW5NSzBlVGM3VWxFS3BjdnZGclgxOG50RzBBeXhcLzRpVUpcL3daUG9aTTdcLzhvM2dybDJuWkM5SkNuM2p1OVlNNHZ4Qko5UWFKejVUTmo0aldRUDRyVEFJczZlSDF1aGlnNVpBVWtBaSt5Tlg4MnFDeEE0a0FTWWFEa2V0blRVWjVxdloiLCJtYWMiOiJlZjBkY2YwMTU0MGRhMzc4MTAxZDM2YzE2NzYzOTNkY2ZjOGNhNTZjYTNkYTQ1NmVhYTJjNDZkZTc2MTlkNDZjIn0=

Du Du ngẩng đầu lên thì chạm mắt vào ánh nhìn dịu dàng của cô. Cậu bé ngẩn ra vì không ngờ Ôn Khinh Khinh lại nhìn mình bằng ánh mắt chan chứa yêu thương như vậy, đôi môi cậu mấp máy nhưng quên mất phải nói gì.

Ads
';
Advertisement
x