"Vậy nên, sau này có chuyện gì, chúng ta đều phải nói ra. Nếu không, cứ giữ trong lòng thì rất dễ gây hiểu lầm, vì nếu không nói thì không chắc người khác biết con đang nghĩ gì đâu. Nếu cái gì cũng không nói thì lâu dần con sẽ không thể sống chung hòa hợp được với họ, Du Du, con nói xem có đúng không?" 

Cô vuốt tóc Du Du, thể hiện tình yêu thương của người mẹ. Đây là điều mà trước đây Du Du chưa từng có. 

Du Du vẫn còn nhớ rất rõ, trước kia mỗi khi mình muốn ôm mẹ thì đều bị mẹ làm lơ, thậm chí còn bị đẩy ra. Lâu dần, cậu bé đã không còn khao khát vòng tay của mẹ nữa, nhưng khi thấy Túc Túc được ôm thì cậu bé vẫn quay người đi, che giấu sự khao khát trong mắt. 

"Con còn gì muốn hỏi mẹ không?" Ôn Khinh Khinh nhìn vào mắt cậu bé hỏi. 

"Không, không có ạ." 

"Ừm, vậy chúc con ngủ ngon. 

Cô cúi đầu hôn lên trán Du Du. 

Du Du lập tức tròn mắt nhìn cô với vẻ vô cùng bất ngờ. Tay cậu bé nắm chặt chăn trong vô thức: Mẹ, hôn mình, thật, thật ư? 

Vậy là, mẹ bắt đầu thương mình thật rồi sao? Không phải chỉ là giả vờ? Không phải... Chỉ đang lợi dụng mình đâu đúng không? 

Túc Túc vào phòng thì thấy Du Du vẫn còn ngơ ngác. 

"Anh ơi, anh ơi, anh làm sao vậy?" 

"Anh không sao" Du Du lại kéo chăn trùm kín đầu, nhưng dường như chợt nghĩ ra điều gì nên cậu bé kéo chăn xuống, lo lắng sờ lên trán mình như thể sợ làm bay mất nụ hôn vừa rồi của Ôn Khinh Khinh. 

"Anh ơi, sao mặt anh đỏ vậy?" Túc Túc thò tay chọc vào má Du Du. 

"Do nóng thôi." Cậu bé nói dối. 

Túc Túc không nghi ngờ gì cả, cô bé trèo lên giường của Du Du rồi nhìn cậu bé: "Anh ơi, tại sao trước đây anh lại tức giận như vậy? Ngay cả Túc Túc anh cũng làm lơ, còn đóng 

sầm cửa lại làm Túc Túc sợ quá." 

Cô bé chu môi phê bình hành động tồi tệ trước đây của Du Du. 

"Xin lỗi em, anh không cố ý, chỉ là lúc đó anh tức quá. Sau này, anh sẽ không như vậy nữa. Cậu bé dịu dàng dỗ dành em gái. 

Túc Túc ngoài người nằm trên người Du Du, nói nhỏ: "Sau này anh không được đối xử với Túc Túc như vậy nữa đâu đấy" 

"Được, anh biết rồi, Túc Túc đi ngủ đi" Cậu bé vuốt mái tóc mềm mại của Túc Túc. 

"Hôm nay em muốn ngủ với anh!" Nói xong, cô bé chui vào chăn, mỉm cười ngọt ngào với Du Du rồi nhắm mắt lại. 

Du Du không thể làm gì khác, đành giém chăn lại giúp Túc Túc. 

Ôn Khinh Khinh trở lại phòng và nằm xem điện thoại. 

Cô dùng một chiếc điện thoại khác để lên fb xem tình hình dư luận hôm nay ra sao. 

Khi Ôn Khinh Khinh nhìn qua hot search thì lập tức cảm thấy hứng thú. 

[Thông báo hot: Về vụ việc trẻ em rơi xuống nước tại công viên Trường Thủy.] 

Cô bấm vào ngay lập tức. 

Dòng hot search đầu tiên là thông báo của cảnh sát về vụ việc này. 

Có hai bức ảnh của nghi phạm, nhưng đã bị làm mờ. 

Thông báo viết rất rõ ràng về vụ việc, thậm chí còn ghi lại chi tiết quá trình nhưng chẳng hề đề cập đến Lâm Hạ Nhi, chỉ nói rằng vụ án vẫn đang được điều tra thêm. 

Còn có một dòng nói về việc Lệ Thành Vũ đã kiện những tài khoản truyền thông và marketing đã đăng tải vụ việc này. 

[Những người trước đây đã bị vả mặt chưa? Mau ra xin lỗi! 

[Những gì được đăng tải bây giờ cũng có chứng minh được gì đâu. Nó có thể chứng minh Lệ Thành Vũ không bị cắm sừng không? Hai người họ còn chẳng có một bức ảnh chung nào cả.] 

Ảnh riêng của Lệ Thành Vũ và Ôn Khinh Khinh thì có, nhưng ảnh chung thì không có thật vì ngay cả ảnh cưới mà hai người còn không chụp. Nhưng có người đã đặt ảnh của họ cạnh nhau, chỉ riêng về mặt ngoại hình thì hai người họ thực sự rất xứng đôi. 

[Tôi hỏi thật chứ không có ý chế giễu, Lệ Thành Vũ đã ngồi xe lăn rồi thì làm sao có thể sinh con? Có vẻ hơi khó nhỉ] 

[Nhìn vậy chắc là... Ngồi lên, tự làm rồi!] 

Bình luận trên mạng càng lúc càng lệch về nội dung trẻ em không nên nhìn. 

Nhưng Ôn Khinh Khinh lại suy nghĩ về vấn đề này thật, cô còn quên mất họ đã làm như thế nào trong cái đêm đầu tiên ấy. Cô không có ấn tượng gì rõ ràng, chỉ nhớ một cảm giác mơ hồ khiến người ta đỏ bừng mặt, trái tim đập rộn ràng. 

Vậy rốt cuộc Lệ Thành Vũ đã làm thế nào nhỉ? 

Trừ phi hai người làm lại một lần nữa, nếu không thì cô thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra. 

Nghĩ đến đây thì cô không khỏi mỉm cười, nghĩ đến việc khi nào mới có thể quyến rũ anh được vì anh quá kiên nhẫn. 

Cô tắt điện thoại không xem những bình luận trên mạng nữa. Dù sao thì chuyện cũng đã rõ ràng, cô không cần phải quan tâm đến những gì trên mạng nói, chỉ cần từ từ đợi việc này qua đi là được. 

Về người khởi xướng sự việc này, vợ của Lý Lẫm - Thôi Kỳ Phượng, cô nghĩ rằng Lệ Thành Vũ sẽ tự giải quyết cho nên cô không cần phải can thiệp. 

Sáng hôm sau, lúc 8 giờ 30. 

Cảnh sát đến nhà Lý Lẫm khiến cả gia đình anh ta hoảng sợ. 

“Các anh, đây là chuyện gì?" 

"Thôi Kỳ Phượng có ở đây không, đây là lệnh bắt! Chúng tôi cần đưa cô ta về để hỗ trợ điều tra." Viên cảnh sát với vẻ mặt nghiêm túc chìa giấy tờ và lệnh bắt ra khiến mọi người biết đây không phải là chuyện đùa. 

Một tiếng “choang” vang lên. 

Lý Lẫm quay lại và thấy Thôi Kỳ Phượng đứng phía sau với vẻ mặt trắng bệch, bát đĩa trong tay cô ta rơi xuống đất vỡ tan tành. 

"Vợ tôi đã phạm phải tội gì?" Anh ta ngạc nhiên, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. 

"Phỉ báng, cố tình bịa đặt sự thật, cũng chính là tin tức gần đây trên mạng về việc Ôn Khinh Khinh tự tay giết con trai mình vì muốn lấy anh rể. Chính vợ anh, Thôi Kỳ Phượng, đã cung cấp thông tin giả này cho truyền thông và phối hợp với các tài khoản marketing gây ra ảnh hưởng rất xấu cho Lệ Thành Vũ và Ôn Khinh Khinh" 

"Bây giờ họ muốn kiện những người phát tán tin đồn, mong anh chị hợp tác!" 

"Cái, cái gì?" Lý Lẫm ngây ra nhìn mấy người cảnh sát rồi lập tức quay lại nhìn vợ mình. 

Chỉ thấy cô ta trợn tròn mắt, mặt cắt không còn giọt máu. Có lẽ do chân cô ta đã nhũn ra, không đứng vững nữa nên phải dựa vào sofa để không ngã. 

"Đưa cô ta đi" 

"Không, tôi không muốn! Buông tôi ra! Không phải tôi làm, không phải tôi làm! Chồng ơi, cứu em, cứu em!" Cô ta muốn chạy trốn ngay đi. 

Nhưng diện tích căn nhà có hạn, cô ta có thể chạy đi đâu được, hơn nữa chân ta đã nhũn ra như bún nên không thể đi được, chỉ đành bị dẫn đi. 

Cô ta vừa vùng vẫy vừa quay lại nhìn, nước mắt và nước mũi chảy đầy mặt. 

"Chồng ơi, cứu em! Chồng ơi, em không muốn đi tù, anh phải cứu em!" 

Lý Lẫm đứng đờ tại chỗ, mặt mày anh ta tái xanh, không ngăn cản cảnh sát đưa Thôi Kỳ Phượng đi. 

Lúc này, thậm chí anh ta còn muốn lao tới bóp chết người phụ nữ này. Khó khăn lắm anh ta mới có hợp tác với Lệ Thành Vũ, anh ta đã phải chịu đựng biết bao khổ sở, vậy mà giờ lại bị chính vợ mình hại? Nếu Lệ Thành Vũ chấm dứt hợp đồng thì có thể anh ta sẽ trở thành bên vi phạm hợp đồng! 

Khi cảnh sát đưa người đi, anh ta lập tức ra ngoài, đi thẳng đến trụ sở tập đoàn Lệ thị. 

Lần này, anh ta gặp được Lệ Thành Vũ mà không bị cản trở nhiều. 

"Sếp Lệ, tôi không biết chuyện này. Chuyện này là cô ta tự ý quyết định, nếu tôi biết trước thì chắc chắn tôi sẽ không để cô ta làm như vậy!" Anh ta vội nói, trán đổ đầy mồ hôi, miệng lưỡi khô khốc. 

eyJpdiI6ImNSSHFwWUJ1Q2FWcldZXC8raWhnenBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBzdXMra1NicnJFMU1HM1VsT1pIVmFyNGtSU2NWRFhxdmpFVWpTYVV4UnJ1Z0lVeUttN3J6cTNlMmplRHp4U2tvY2NBZFpsYVAzNHZKN0s5ZGZJOHE2UzZNN29JcTRJSzhaazRNdGlmSjFGTkFhQmlPeVwveHdIOXZqeHpUMXpKbkJVVVwvcnNzN2wrQnpkUnJGQnBacDIzTnZnZTJCY2RaU0tlSU5YbjJlMlwvWEFVbU1LYUJraFl1NUU4SFJFNlB1aGE4RVo5eDVoT2hxelZhQkpMRnNLZkMwV3dYb1wvV3dCejUwSXUweUVzUHNXcDAzeHhDeFwvekZmcGJrUVhsRGV0ayIsIm1hYyI6IjliZTE0YjgyY2QzNGRlODJiNzMzZTk4OTk5MjkwZjA2M2QzYTU1NzlhODhiNjNmZDFiNWZkMmExMWMyNmE2Y2QifQ==
eyJpdiI6ImtkYjJIODJmVWZwUG5VaGYzQkgwOVE9PSIsInZhbHVlIjoiWm9YNWtYNWJlVTZLRHlxZzR3QkRTbEtxMGlEbDlHUWVlc0xWT2Y3cmx6WCtpMzVhYjFQTTZsVlU2ZWdsR1VPVUdPMXJOMmVrS3I0YTlhcWFpdHpQbGNmc1FSN3o4UzdiZEtqQXRKanVCc041N3RqMUJieFU2NGN1YUZXQkVyc25iN1l2UXBlMWpxbjB0ekVcLzBmR3JFV3R1N1VPK2RZQWlkdWwrakFlNmJDdkpQYjFqcDBjOUFXQzU5STZCNHdPbk10cUVwQkE0d2d2bEZMXC9LWmdWNWRLVFgyTHhDSTJoOGVndENFcCtKbEx5cW9veGtMcjBmMFhEUjQzZktjbHdyeDNBZ1B3T2k3cnZyQWVYRkhGdFwvM0RzSUsrTXVCSDBxWEFwZFZISmpLVDg0Y0pNaVZBTjFVTGNrOXJxVk9QMnkxaUgzTDNiNTdmUitpMSswYWI0WnRUUFFJalY4aHE0SUc1UVpGYWE0OVVEMkl4MStUVTJnVWwyNE5tOXJhZXlsMVBOYkJ0MmdVd21BcFphS1IyZ3NlRHNmeWdlUFE0d1J6RzJKY3VwTGVYclwvY0JveHlkdzh6WHlTaCs1UU00RzFoRDJrVTRvTEVkUHErMVE0UHRNZW1RPT0iLCJtYWMiOiI4ZjdlMGI4ZGViY2Q0MmNkNGUxMTA0NjJiYTNmYTdhOTZkNGRkMmM2ODcxMmI2MjRjMTJiZGYxNTlhYzgxYmI1In0=

"Chắc là vợ anh đã bị đưa đi rồi? Anh không đi cứu cô ta mà lại chạy đến đây trước ư?" Lệ Thành Vũ nhìn anh ta rồi mỉm cười nhàn nhạt.

Ads
';
Advertisement
x