Lý Lẫm vội lau đi mồ hôi trên mặt. Anh ta không còn hơi sức đâu nghĩ đến việc bẩn hay không vì không thể để mồ hôi của mình rơi xuống nền nhà phòng làm việc của Lệ Thành Vũ được.
“Sếp Lệ, anh yên tâm! Sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ ly hôn với cô ta.
“Đây là chuyện riêng của gia đình anh.” Lệ Thành Vũ thờ ơ đáp lại.
“Tôi không giải quyết được vấn đề cá nhân của mình, dẫn đến sự hợp tác của hai công ty xảy ra vấn đề, đây không còn là chuyện riêng của gia đình tôi nữa. Tôi nhất định cho sẽ cho sếp Lệ một câu trả lời thỏa đáng”
“Nếu đã như vậy thì sếp Lý có ngại khi tôi đăng bức ảnh vợ anh ức hiếp vợ con tôi lên mạng không?”
Lý Lẫm sững người, nhớ đến việc nguồn cơn mọi chuyện đều bắt đầu từ buổi tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Lâm.
Một khi chuyện này bị đăng lên trên mạng thì gia đình họ sẽ bị biết bao nhiêu người mắng nhiếc đây.
Nhưng nếu từ chối...
“Chỉ cần sếp Lệ không ngại thì tôi cũng không!” Anh ta cũng hết cách, anh ta không thể đắc tội với Lệ Thành Vũ được. Hiện tại, Lệ Thành Vũ đang nắm trong tay sự sống còn của công ty họ, chỉ cần chuyện hợp tác có trục trặc gì thì anh ta sẽ trở thành tội nhân của cả công ty ngay.
“Sếp Lệ à, ngặt nỗi một khi chuyện này bị đăng lên mạng thì cư dân mạng sẽ biết cô ta là vợ tôi, vậy sản phẩm của công ty chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng theo. Ngay cả đối tác làm ăn như anh chắc chắn cũng sẽ bị vạ lây.”
Khóe môi Lệ Thành Vũ cong cong, nở nụ cười như thể không quan tâm.
“Ồ, tôi không ngại vấn đề này”
Lý Lẫm biết lần này Lệ Thành Vũ giận thật rồi, cho dù có gây tổn hại đến lợi ích của công ty thì Lệ Thành Vũ cũng phải báo mối thù này.
Lúc chuyện này vừa mới xảy ra, Ôn Khinh Khinh bị mắng nhiếc thảm thương, Lệ Thành Vũ cũng bị cư dân mạng chê cười. Với tính cách của Lệ Thành Vũ thì chắc chắn sẽ
không dễ dàng cho qua như vậy được.
Anh ta ũ rũ rời đi, niềm an ủi duy nhất có lẽ là vấn đề hợp tác của hai công ty vẫn được tiếp tục, bây giờ chỉ có thể đợi chuyện này kết thúc thôi.
“Thưa sếp, Lâm Hạ Nhi và Hứa Nam Hán đã về nhà” Trợ lý Chu Việt bước vào báo cáo với Lệ Thành Vũ.
“Ừm.” Lệ Thành Vũ xem qua lịch trình của mình rồi đáp: “Đẩy cuộc họp lên sớm một tiếng đi
Chu Việt sững người nhưng cũng không hỏi gì thêm, lập tức quay đi xử lý việc được giao.
Phía bên kia, Ôn Khinh Khinh đón tiếp Lâm Hạ Nhi và Hứa Nam Hán với tâm trạng không được tốt lắm.
“Khinh Khinh, em dọa chết chị rồi đấy! Sao em lại tắt điện thoại thế? Ngay cả chị cũng không liên lạc được với em!” Lâm Hạ Nhi bước vào nhà, thấy Ôn Khinh Khinh ũ rũ không vui thì nói một tràng: “Sao sắc mặt em tệ vậy?”
“Xảy ra chuyện như thế sao em có thể vui vẻ được chứ?" Cái giọng điệu ấy như đang nói rằng: Chị có não không vậy?
Lâm Hạ Nhi thấy Ôn Khinh Khinh đáp trả như thế thì lòng bồn chồn không yên, có khi nào tên Mã Xung kia đã nói bậy gì rồi không?
Nhưng nếu Ôn Khinh Khinh biết chuyện này có liên quan đến mình thì có lẽ sẽ không có thái độ này đâu nhỉ?
"Chuyện đó đã điều tra rõ ràng chưa? Chị thấy trên mạng nói vụ án này vẫn còn đang trong quá trình điều tra.
“Ừm, cảnh sát vẫn còn đang điều tra, em cũng không rõ tình hình cụ thể thế nào. Mọi chuyện do Lệ Thành Vũ giải quyết hết”
Ôn Khinh Khinh đang rất mệt, tối qua cô đau đến mức không tài nào chợp mắt được, cho đến hôm nay cơn đau vẫn không thuyên giảm, đau nhức không thôi. Hơn nữa, cô còn phải giữ tỉnh táo để nói chuyện với hai người này nên cô không còn chút sức lực nào cả.
“Chị, anh rể, sao hai người lại đến cùng nhau thế?”
Lâm Hạ Nhi và Hứa Nam Hán sững người, suy cho cùng thì Hứa Nam Hán rất ít khi đến nhà họ Lệ. Nếu như không phải lo Mã Xung nói lung tung gì đó thì anh ta cũng sẽ không đến đây với Lâm Hạ Nhi làm gì.
“Khinh Khinh, trông em không được khỏe lắm, hơn nữa... Trán em bị gì thế? Chắc không phải là do Lệ Thành Vũ đánh em đó chứ?”
“Không phải, do em bất cẩn đụng phải thôi.” Ôn Khinh Khinh lắc đầu.
Nhưng rõ ràng Lâm Hạ Nhi không muốn buông tha cho cô dễ dàng như thế: “Khinh Khinh, em đừng sợ! Em nói thật cho chị biết đi, nếu như do Lệ Thành Vũ đánh thì chúng ta có thể kiện anh ta tội bạo lực gia đình.
“.” Đúng là bạo lực gia đình, nhưng người bị đánh là Lệ Thành Vũ.
“Em không sao thật mà, hai người đến đây để thăm em khiến em thấy vui lắm. Mấy ngày gần đây, quả thật rất khó sống, đợi thêm vài ngày nữa em mời hai người ăn cơm nhé. Còn hôm nay thì em không thể tiếp đón hai người được rồi.
“Bọn chị chỉ đến ghé thăm xem em thế nào thôi, cái gì mà phải tiếp đón chứ! Khinh Khinh, sao chị thấy em trở nên xa cách với bọn chị thế?”
Lâm Hạ Nhi luôn có cảm giác dạo gần đây Ôn Khinh Khinh không còn giống trước đây nữa, nhưng khác chỗ nào thì cô ta lại không nói ra được nên cảm thấy rất khó chịu.
“Chị à, chị đang trách em sao?” Đột nhiên, Ôn Khinh Khinh dùng giọng điệu chất vấn để hỏi Lâm Hạ Nhi: “Bây giờ, em đang phải đối mặt với biết bao nhiêu chuyện mà chị còn quay lại trách em sao? Giờ em đã khốn cùng như vậy rồi mà chị còn trách em được sao?”
Lúc nói ra câu đó, khóe mắt Ôn Khinh Khinh đã đỏ hoe cả lên, dọa Lâm Hạ Nhi một phen hú vía.
“Không phải, chị không có ý đó, chỉ là..
“Chị à, chị đã hạnh phúc lắm rồi. Chị có một người chồng giỏi giang như anh rể ở cạnh, vậy chị không thể khoan dung với em một chút sao?”
“?” Đầu Lâm Hạ Nhi mọc đầy dấu chấm hỏi, cô ta nói gì cơ?
Ai ngờ vừa quay đầu lại thì đã thấy Hứa Nam Hán đang dùng ánh mắt trách móc để nhìn mình.
“Hạ Nhi, em không nên nói Khinh Khinh như vậy. Em ấy cũng khó khăn và mệt mỏi lắm rồi, chúng ta đừng làm phiền em ấy nữa, đi thôi”
Cục tức của Lâm Hạ Nhi bị nghẹn lại nơi cổ họng, nuốt không trôi mà cũng không trút ra được, tức chết mà.
Rõ ràng là cô ta chưa nói gì hết nhưng lại bị Ôn Khinh Khinh và Hứa Nam Hán trách mắng một phen.
“Bà chủ, ông chủ về rồi. Người giúp việc nói với Ôn Khinh Khinh.
Sau đó, Lệ Thành Vũ vào đến nhà. Anh ngồi trên xe lăn, mặt như bị một lớp sương lạnh phủ lấy, ngũ quan tuấn tú toát lên sự tấn công mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
“Anh Lệ.” Hứa Nam Hán lên tiếng chào hỏi trước. “Ừm, mời ngồi.”
“Bọn tôi đang định đi về. Hứa Nam Hán nói.
“Sao không ở lại ăn xong bữa tối rồi hẵng về? Cũng sắp đến giờ cơm rồi” Lệ Thành Vũ bèn ngỏ ý giữ lại.
Lâm Hạ Nhi và Hứa Nam Hán lại sững sờ, bao gồm cả Ôn Khinh khinh. Bởi vì cô cũng không ngờ Lệ Thành Vũ sẽ giữ hai người họ lại, đây là chuyện chưa từng có.
“Sao thế? Không muốn sao?” Anh nhướng mày, cười nhàn nhạt nên khi nhìn thoáng qua thì trông khá dịu dàng.
Nhưng vẻ mặt dịu dàng ấy lại khiến Hạ Lâm Nhi và Hứa Nam Hán phải ngỡ ngàng, thà rằng Lệ Thành Vũ đừng cười, chứ một người bình thường luôn lạnh lùng như tảng băng lại đột nhiên cười như thế chắc chắn không có chuyện gì tốt.
“Tâm trạng của Khinh Khinh không ổn lắm, tôi sợ chúng tôi ở lại ăn tối sẽ làm phiền đến hai người. Lâm Hạ Nhi giải thích.
“Sao lại thế được chứ, hai người có thể ăn cơm là em vui còn không kịp nữa đó. Lúc nãy là do em lo một mình em sẽ tiếp đón không chu đáo, nhưng bây giờ Lệ Thành Vũ về rồi thì không cần lo nữa. Đi thôi, chúng ta đến phòng ăn đi”
Ôn Khinh Khinh cũng cong cong môi, vẻ mệt mỏi ban nãy hoàn toàn biến mất sạch.
Lâm Hạ Nhi và Hứa Nam Hán nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự ngờ vực trong mắt đối phương: Hai vợ chồng này...
Sau khi đến phòng ăn, đầu bếp bắt đầu lên món.
“Nghe nói cô Lâm có mở một nhà hàng nên chắc hẳn cũng có nghiên cứu ẩm thực, không biết những món ăn hôm nay có hợp khẩu vị của cô không” Lệ Thành Vũ lên tiếng trước.
Chẳng lẽ là do hôm nay mình đẹp hơn ngày thường sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất