Nghĩ đến đây, cô ta tươi cười đáp lại: “Nói thật, tuy tôi mở nhà hàng nhưng tôi lại không biết nấu ăn, món ăn do đầu bếp nhà anh nấu chắn chắn là ngon rồi. Tôi nhớ Khinh Khinh rất kén ăn, đồ ăn bình thường em ấy không thèm động đũa đâu.
“Ừm, quả thật cô ấy rất kén ăn, khó nuôi lắm” Lệ Thành Vũ gật đầu.
Ối trời?
Ôn Khinh Khinh ngạc nhiên, cô hoàn toàn không ngờ Lệ Thành Vũ sẽ đáp như thế, rốt cuộc hôm nay anh định làm gì đây?
Cùng một câu nói nhưng lại khiến mỗi người nghe ra một ý nghĩa khác nhau.
Hứa Nam Hán: Tên này đang khoe hạnh phúc đó à?
Lâm Hạ Nhị: Anh ấy đang chê Ôn Khinh Khinh!
“Em kén ăn thật nhưng em tự nấu được” Ôn Khinh Khinh nghĩ bụng, trước mặt Lâm Hạ Nhi thì mình phải tỏ ra bất hòa với Lệ Thành Vũ mới phải.
“Đúng là em biết nấu nhưng... Em đừng quên trước đây khách ăn đồ em nấu xong bị ngộ độc, hại nhà hàng của chúng ta phải đền bù biết bao nhiêu là tiền” Lâm Hạ Nhi cười nói, hình như không có ý trách móc gì: “Người ta nấu ăn thì lấy tiền, còn em nấu thì lại lấy mạng đấy.
Một tiếng “ầm” vang lên.
Ôn Khinh Khinh đập mạnh đôi đũa lên mặt bàn, quay sang nhìn Lâm Hạ Nhi với vẻ mặt rất khó coi.
“Chị, sao chị lại nói như thế? Lúc đó, vị khách ấy ăn xong bị đau bụng, em đã yêu cầu phải điều tra rõ ràng nhưng chị thì lại muốn đền bù để dẹp yên chuyện. Ai biết tên đó có phải cố ý hãm hại em không”
Lâm Hạ Nhi còn chưa kịp nói gì thì Ôn Khinh Khinh đã nói tiếp: “Làm chị nhưng không đứng về phía em thì thôi đi, bây giờ còn lấy chuyện này để chế giễu em, có phải chị không còn xem em là em gái nữa không?”
Lâm Hạ Nhi cứng họng.
Cô ta lại cảm thấy không ổn nữa rồi!
Cảm giác lúc nãy lại ập đến, cô ta lại bị Ôn Khinh Khinh nói đến mức không đáp được gì. Thế nên cô ta bị Hứa Nam Hán nhìn bằng ánh mắt quở trách lần nữa.
Ngay vào lúc, cô ta đang tức đến mức không biết nói gì thì Lệ Thành Vũ lại lên tiếng: "Sai là sai, còn ở đó ngụy biện! Nếu như người ta ăn xong gặp phải mệnh hệ gì thì em nghĩ bồi thường là xong chuyện sao?”
“Lệ Thành Vũ, sao anh có thể nói em như vậy chứ?” Ôn Khinh Khinh tức giận chất vấn đầy ấm ứ rồi trợn mắt nhìn Lệ Thành Vũ.
Nhưng ai ngờ cô chỉ nhận lại được ánh mắt lạnh lùng của đối phương, hoàn toàn ngó lơ sự phẫn nộ của cô.
“Anh Lệ, cảm ơn anh đã lên tiếng bênh vực tôi, nhưng chuyện này cũng không trách Khinh Khinh được. Đấy là do tôi không giải thích rõ ràng với em ấy, khi ấy tôi chỉ nghĩ đến việc bảo vệ em ấy, không để em ấy chịu tổn thương nhưng ai ngờ lại khiến em ấy hiểu lầm.”
Lâm Hạ Nhi nhìn Lệ Thành Vũ với ánh mắt cực kỳ dịu dàng, dường như chứa đầy sóng tình.
Hứa Nam Hán. ... Hình như mình trở thành người thừa rồi.
“Anh rể, anh cũng cảm thấy đấy là lỗi của em sao?”
Hứa Nam Hán - đang nghĩ mình là kẻ dư thừa - đột nhiên bị hỏi đến.
Anh ta nhìn Lâm Hạ Nhi và Lệ Thành Vũ rồi quay sang nở nụ cười dịu dàng với Ôn Khinh Khinh: “Anh nhớ ban đầu Khinh Khinh nấu rất ngon, khi ấy vị khách đó cũng không thể nào chắc chắn được mình thấy không khỏe là do sau khi ăn đồ ăn của nhà hàng hay là do sức khỏe của mình. Hoặc cũng có thể là người đó cố tình gây chuyện. “Nhưng Hạ Nhi cũng suy nghĩ cho nhà hàng nên chỉ có thể để em chịu thiệt thòi thôi.
Sau đó, anh ta tiếp tục dùng ánh mắt trách móc để nhìn Lâm Hạ Nhi: "Hạ Nhi, em không nên nhắc lại chuyện này làm gì.
“Em chỉ buột miệng nói thôi, có cần phải nghiêm túc như vậy không?” Lâm Hạ Nhi đang rất tức giận, có lẽ cô ta đang nghĩ có Lệ Thành Vũ chống lưng nên đang định trút ra hết.
“Mọi người đừng cãi nhau nữa, không nên cãi nhau vì em như thế! Em xin lỗi, chúng ta không nhắc đến nó nữa.” Ôn Khinh Khinh lập tức xin lỗi.
Lâm Hạ Nhi ngạc nhiên trợn tròn mắt, quay sang nhìn Ôn Khinh Khinh mà cứ như đang nhìn một người xa lạ. Đây không phải là Ôn Khinh Khinh mà cô ta biết, sao Ôn Khinh
Khinh lại có thể trở mặt một cách thảo mai như vậy được?
“Anh Lệ, để anh phải chê cười rồi.” Hứa Nam Hán nâng ly rượu lên nói với Lệ Thành Vũ.
Lệ Thành Vũ mỉm cười: "Đúng là buồn cười thật”
“” Lệ Thành Vũ, anh biết lịch sự không?!
Nhất thời, Hứa Nam Hán không biết Lệ Thành Vũ đang đùa hay đang cười nhạo họ.
Cảm xúc của bốn người trong bữa ăn này cứ lên voi xuống chó một cách thất thường.
Hứa Nam Hán chuyển chủ đề, quay lại trọng tâm chuyện ban nãy. Công ty họ trúng thầu là một chuyện rất đáng mừng, giờ lấy ra để nói chắc chắn người ta sẽ nghĩ có ý khoe khoang.
“Muốn qua lại với chính phủ thì hơi phiền phức, nói thật lòng thì tôi thấy hơi hối hận vì giành lấy dự án này” Hứa Nam Hán nói.
“Vậy các anh có thể hủy bỏ hợp đồng.” Lệ Thành Vũ thờ ơ đáp.
“Cái giá phải trả quá lớn, không được.
Lệ Thành Vũ lắc nhẹ ly rượu Brandy, anh cúi xuống nhìn phần rượu trong ly, không thèm đáp lời, chỉ đưa ly lên nhấp một ngụm. Phần rượu trong xuống chảy vào trong miệng anh, yết hầu anh chuyển động, không ngờ lại toát lên nét cấm dục quyến rũ như thế.
Vốn anh là một người lạnh lùng, biết kiềm chế, nói năng thận trọng nhưng đường nét gương mặt sắc sảo kết hợp với sự chuyển động của yết hầu, còn có đôi môi vương lại phần rượu ban nãy, tất cả tạo nên một nét quyến rũ vô hình hút chặt ánh mắt người khác, khiến người ta không dời mắt được.
Một tiếng cười khẽ vang lên càng khiến bầu không khí ấy tăng lên đỉnh điểm.
“Xem ra anh Hứa không phải là một người quyết sách giỏi”
Giọng điệu cợt nhả, khóe miệng khẽ nhếch lên cùng với cả vẻ lạnh lùng pha lẫn sự tự cao tự đại.
Anh nhìn lướt ngang qua chỗ Lâm Hạ Nhi, khiến cô ta có cảm giác mình bị xối một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống, cơn giận khi nãy cũng bị dập tắt.
Cuối cùng, đôi mắt anh dừng lại ở chỗ Hứa Nam Hán, nụ cười cợt nhả vẫn còn rất rõ.
Mặt Hứa Nam Hán cứng đờ, dần dần tối sầm lại.
Lúc anh ta lên tiếng đáp trả thì như mang ẩn ý gì đó.
“Đúng vậy, tôi còn trẻ, quả thật vẫn chưa thể xem là một người quyết sách giỏi, cho nên tôi phải học hỏi để tiến bộ nhiều hơn. Nếu có cơ hội tôi muốn nhờ anh Lệ đây chỉ dạy, hai chúng ta cũng có thể xem là anh em cột chèo, mong là anh Lê sẽ sẵn lòng dạy bảo.
“Tạm thời vẫn chưa có quan hệ gì cả”
Ôn Khinh Khinh không ngờ Lệ Thành Vũ sẽ thẳng thừng với Hứa Nam Hán như thế, đây không phải chỉ đơn giản không chừa đường lui nữa mà là chặn thẳng đường lui ngay trước mặt đối phương, không cho người ta cơ hội quay đầu.
Cô bấu chặt đùi mình, không cho bản thân bật cười thành tiếng.
Mặc dù cô hay nói Lệ Thành Vũ nói chuyện rất tuyệt tình, độc mồm độc miệng nhưng thường anh chỉ nói với cô thôi. Hôm nay, khi nghe anh nói với người khác thì cô lại thấy rất vui vẻ, thậm chí còn muốn vỗ tay rồi hét lên câu: Hay! Hay lắm!
Nhưng Lâm Hạ Nhi lại hiểu lầm câu nói ấy của Lệ Thành Vũ, mặt cô ta đỏ bừng lên, nghĩ bụng chẳng lẽ anh ấy đang ám chỉ gì đó sao?
Tuy Lệ Thành Vũ rất đẹp trai, có năng lực cũng xuất sắc nhưng lại tàn phế cả hai chân, suy cho cùng thì...
“Là do chúng tôi chậm nhịp, con của hai người đã lớn như thế rồi mà bọn tôi vẫn chưa kết hôn. Đúng là phải tranh thủ, anh Lê thúc giục là phải”
“.” Còn có thể hiểu theo cách này à?
“Vài ngày nữa sẽ có vài nhà phát triển dự án đến, tôi định đưa họ đi đánh golf, không biết anh Lệ có hứng đi cùng không?”
Anh ta vừa dứt lời là bầu không khí đông cứng lại ngay.
Ôn Khinh Khinh quay sang nhìn Lệ Thành Vũ ngay, quả nhiên sắc mặt Lệ Thành Vũ cực kỳ khó coi.
“Xin lỗi, thành thật xin lỗi, tôi quên mất! Mong anh Lệ đừng giận, tôi tự phạt một ly” Hứa Nam Hán lập tức nâng ly rượu lên, nhưng Ôn Khinh Khinh lại chú ý đến khóe môi khế nhếch lên của đối phương, quả nhiên là cố tình nhắm vào Lệ Thành Vũ.
Lại đâm thêm một nhát!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất