Ngay sau đó, hắn lấy điện thoại từ túi trong áo vest, không cần nhập mã, chỉ nhấn nhanh một dãy phím tắt.  
   
“Mạc Sâm, khu hành lang phía Bắc. Đưa xe đến cổng phụ, chuẩn bị thuốc hạ nhiệt và dịch truyền. Mười phút.”  
   
“Dạ, rõ!” giọng Mạc Sâm từ đầu dây kia vang lên không dám chậm trễ.  
   
Hắn cúp máy, cúi đầu nhìn cô, vươn tay kéo áo khoác từ phía sau choàng lên người Tề Du.   
   
Động tác dứt khoát, như đang giữ lấy báu vật.  
   
Bên ngoài, tiếng chân dần xa. Nhưng trong lòng Tạ Cố Thương, cơn thịnh nộ vẫn chưa hề tan.  
   
Lũ cáo già chó má.
   
Hắn sẽ không để yên vụ việc này.  
   
Hành lang dài như vô tận. Nhưng bước chân Tạ Cố Thương vẫn ổn định, một tay ôm lấy người con gái đang ngã nghiêng trong lòng mình – giống như đang mang theo một sinh mệnh vừa thoát khỏi ranh giới của cái chết.  
   
Hắn cúi đầu, ghé vào tai cô, khẽ thì thầm:  
   
“Đừng sợ, có tôi ở bên em rồi. Chúng ta sẽ ra khỏi đây.”  
   
Chiếc Aurus Senat đen tuyền lướt nhanh qua cổng phụ phía Đông Nhà Trắng. Cửa kính màu trà phản chiếu ánh đèn thành phố lấp loáng, cô lập thế giới bên trong thành một khoảng không biệt lập – lặng ngắt như cấm địa.  
   
Cửa xe bật mở, Mạc Sâm từ ghế trước bước xuống, vừa nhìn thấy Tề Du liền biến sắc.  
   
Tề tiểu thư bị hạ thuốc rồi.  
   
Tạ Cố Thương ôm Tề Du, bước thẳng vào xe, đặt cô nằm xuống ghế sau, nơi đã trải sẵn chăn và hệ thống y tế sơ cứu mini.  
   
Hắn lấy ống thuốc từ hộp bên cạnh, cắm vào kim tiêm, chính tay rút một ít máu của cô, sau đó mới lấy kim tiêm khác – tiêm vào mạch máu nơi mu bàn tay trắng xanh của cô. Sau khi đã sơ cứu qua cho cô, hắn lại ôm cô vào lòng, không chịu để cô nằm trên ghế.

 

“Cho người xét nghiệm ống máu của Tề tiểu thư, phân tích xem loại thuốc trong máu của em ấy là gì.”
Tề Du cũng lặng lẽ tựa vào người hắn, ngón tay vô thức túm lấy vạt áo vest mịn lạnh nơi ngực hắn – giống như níu lấy chút điểm tựa giữa cơn mê loạn.

 

Khoảnh khắc ấy, Tạ Cố Thương không nói gì. Chỉ là… cúi đầu, nhẹ nhàng siết chặt vai cô hơn, tựa như ôm trọn thế giới vào ngực.
 
Mạc Sâm lặng lẽ nhận lệnh rồi ra lệnh cho tài xế điều khiển xe rời đi.  
  
Không ai nói lời nào.  
  
Trong khoang xe, lớp kính cách âm dày như tường thành gạt bỏ hoàn toàn tiếng ồn phố thị. Ánh đèn ngoài đường chiếu vào không lọt được, chỉ còn lại ánh sáng đèn trần dịu vàng như trăng đầu đông – khiến không gian càng thêm tĩnh mịch. 
  
Không khí trong xe như ngưng đọng. 
  
Tề Du nằm nghiêng trong vòng tay Tạ Cố Thương, đầu gối lên cánh tay hắn, mái tóc dài buông rối mềm mại như lụa đen trải lên áo sơ mi màu khói xám của hắn.
 
Mỗi lần khoảng cách giữa cả hai thu hẹp lại trong gang tấc, Tề Du đều vô thức cảm nhận được mùi hương riêng biệt trên người Tạ Cố Thương – lạnh nhàn như mực lam vẽ đêm, thanh sạch như sương mai thấm qua tầng tuyết bạc.
 
Vì có tiền sử hen suyễn nên Tề Du cực kỳ nhạy cảm với mùi hương. Chỉ cần ai đó dùng nước hoa nồng một chút, hoặc xà phòng lẫn mùi thuốc lá, cô đều cảm thấy khó chịu nơi ngực, như có tầng khói mỏng vướng trong phế quản không thể tan.
 
Vậy mà kỳ lạ thay...
 
Tạ Cố Thương lại là ngoại lệ duy nhất.
 
Trên người hắn không có mùi nước hoa nào rõ rệt, nhưng lại có một mùi hương rất đặc trưng mùi gỗ thông, sương sớm với hổ phách nhẹ, phảng phất như gió lạnh lướt qua vùng thảo nguyên Trung Á – tỉnh táo, thanh lãnh và cực kỳ sạch sẽ.
 
Càng lạ hơn, mùi hương ấy không hề làm cô khó chịu. Ngược lại, mỗi lần chạm vào tầng mùi quen thuộc ấy, cô lại có cảm giác như mình được bao bọc trong một vùng không khí sạch – đủ thoải mái để hít thở, đủ tĩnh để lắng lòng.
 
Không gắt gao.
 
Không ngột ngạt.
 
Không xâm lấn.
 
Chỉ đơn giản là yên ổn.
 
Tề Du từng hoài nghi chính mình – liệu có phải cô đã quá quen thuộc với hơi thở của hắn, đến mức cơ thể tự điều chỉnh để tiếp nhận?
 
Khẽ nhíu mày với suy nghĩ này.
  
Hơi thở vẫn hơi gấp, lồng ngực phập phồng như con chim nhỏ bị vướng cánh trong lồng ngực người đàn ông. Nhưng trong ánh mắt – dù sức lực chưa phục hồi – vẫn sáng lên một loại ánh nhìn cứng rắn, có gai, có lưỡi. 
  
“Để tôi ngồi bên kia.”  Giọng cô khẽ nhưng rõ từng chữ, mang theo ý nhẫn nại.
  
Tạ Cố Thương không nói một lời. Hắn chỉ siết tay chặt hơn, khiến cô không thể cựa quậy. Vẻ mặt vẫn thản nhiên, ánh mắt bình lặng như mặt hồ nước mùa đông chưa bao giờ nổi sóng. 
  
Tề Du cau mày, hít sâu một hơi. Cô biết rõ mình vừa được hắn cứu thoát khỏi vòng vây – nhưng cảm giác bị ôm giữ, khống chế, bảo hộ đến mức ngột ngạt thế này, lại khiến cô không tài nào thoải mái. 
  
Cô lên tiếng – lần này gọi bằng chức danh: 
  
“Ngài Cố Vấn.” 
  
Hắn vẫn bất động như tượng đá. 
  
“Tạ tiên sinh.” 
  
Im lặng. 
  
“Tạ Cố Thương!” 
  
Giọng cô cao hơn một chút, mang theo sự bực bội đã bị đè nén suốt từ đầu đến giờ. Đồng thời, tay cô giơ lên, đánh một cú nhẹ vào lồng ngực hắn. Nhưng vì khí lực chưa hồi, động tác đó chỉ như một cái vỗ nhẹ, ướt át như đang nũng nịu. 
  
Tạ Cố Thương cuối cùng cũng cúi đầu. 
  
Ánh mắt hắn lướt qua đôi môi nhợt nhạt của cô, rồi đến đôi mắt đầy mâu thuẫn kia – trong đó vừa có tia đề phòng, vừa có sự giãy giụa cố che giấu. 
  
“Chuyện gì?” Hắn hỏi, giọng trầm thấp khàn khàn như từng âm bị hun qua khói súng. 
  
Tề Du không trả lời ngay mà đưa mắt nhìn sang ghế bên cạnh, sự nhẫn nại cuối cùng.
  
“Để tôi ngồi bên kia.” 
  
“Không.” Hắn đáp thẳng, không cho cô cơ hội thương lượng. 
  
Cô cắn môi dưới. 
  
“Nhưng ngồi thế này tôi nóng. Để tôi ngồi bên kia.”  Cô không chịu thua, giọng có chút phàn nàn. 
  
Tạ Cố Thương liếc cô một cái, đôi mắt như ánh trăng lặng giữa đêm giông: 
  
“Tôi không nóng, thì em nóng cái gì?”  Hắn nghiêng đầu, nói chậm rãi. “Nghỉ đi, lấy lại sức.” 
  
Tề Du nghe xong thì tức không chịu được. 
  
“Anh thì nóng cái gì chứ? Người bị ôm là tôi mà!” Giọng cô cao hơn, bất mãn rõ ràng. 
  
Hắn nhìn cô, đôi mắt không rời. Một lúc sau mới trầm giọng nói: 
  
“Em không hiểu đâu.” 
  
Chỉ bốn chữ.  
  
Nhưng lại khiến người khác muốn đánh hắn một trận.  
  
Tề Du không muốn duy trì cái tư thế kỳ lạ này, nhưng cô có cảm giác Tạ Cố Thương sẽ không chịu buông cô ra trong lúc này.
 
Không hỏi thêm nữa.  
  
Một phần vì cô không muốn phí hơi, phần khác… là bởi thể lực của Tề Du thật sự đang tụt dốc. 
  
Trong lòng Tạ Cố Thương, dáng vẻ giận dỗi ấy lại khiến hắn không khỏi thu ánh mắt trở về – yên lặng nhìn gương mặt vẫn còn chút vết hồng nơi gò má vì phản ứng thuốc giải. Mỗi khi cô tựa đoá sen nở giữa bùn đen, ngạo nghễ mà thanh cao. Nay lại pha thêm chút… đáng yêu, mềm mại hiếm có.
 
Ánh đèn trong khoang xe chỉ còn là tổ hợp lặng im và những nhịp thở đều đều. Tề Du bỗng vang lên câu hỏi.

“Phải rồi, làm sao anh biết anh Gia? Anh quen Gia Castellano?”

 

Cô hỏi, giọng đều đặn, nhưng trong âm cuối ẩn chứa sự dè chừng kín đáo.

 

Hai chữ “Anh Gia” thốt ra từ miệng cô, không dài dòng, không tô vẽ, lại mang theo một thứ dịu dàng tự nhiên đến lạ lùng. Như thể đã từng gọi cả trăm ngàn lần, đến mức không cần nghĩ cũng có thể bật ra.

 

Tạ Cố Thương hơi nghiêng đầu, ánh mắt trầm xuống như vực sâu bị khuấy động.

 

Rõ ràng cơn ghen lúc nãy vừa vơi đi ít nhiều, bởi vì giờ phút này Tề Du đang ngoan ngoãn tựa trong lòng hắn, cả thân thể như được hắn ôm trọn. Vậy mà chỉ vì hai chữ “Anh Gia”, mọi kiên nhẫn vừa gom góp được lập tức sụp đổ không dấu vết.

 

Giọng nói cô mềm, rất mềm.

 

Mềm đến mức khiến hắn muốn bóp nát mọi dịu dàng đó trong tay mình.

 

Cái cách cô gọi "anh Gia" dịu dàng đến thế, như một thói quen khắc vào tận tủy.

 

Không giống với cách cô đối đãi với Lý Tây Hoa, dù thân quen nhưng vẫn giữ một tầng kính trọng, hay với Phó Tư Dạ, lạnh nhạt và đề phòng. Đối với người tên Gia Castellano này, giọng cô mang theo một thứ thân thuộc tự nhiên, giống như… đã gọi như vậy cả ngàn lần. 

 

Trong ánh mắt hắn chợt hé rực một chút bất an. Hắn trầm giọng, dằn xuống một tiếng thở lạnh như gió tuyết:

 

“Em thân với hắn lắm sao?”

 

Câu hỏi đột ngột khiến Tề Du ngẩn ra một chút. Cô nhíu mày, ánh mắt có phần nghi hoặc:

 

“Thân thì sao? Không thì sao?”

 

Rồi khựng lại, dò xét.

 

“Anh… có thù với anh ấy?”

 

Tạ Cố Thương không lập tức trả lời.

 

Câu hỏi ấy – như một mũi kim, xiên thẳng vào lòng Tạ Cố Thương.

 

Ánh mắt cảnh giác của Tề Du khiến hắn cảm thấy châm chích như vừa bị cô đẩy ra khỏi một nơi hắn chưa từng được mời vào – nội tâm của cô.

 

Ngay cả một câu hỏi cũng không được phép chạm vào giới hạn tên "anh Gia" đó sao?

 

Chỉ một ánh nhìn nghiêng, cũng khiến người đối diện cảm thấy khí áp của hắn trầm nặng. Nhưng Tề Du ngồi gần, cô cảm nhận được rõ rệt hơn ai hết – hắn đang thay đổi cảm xúc theo chiều hướng xấu.

 

Tề Du làm sao biết được – hắn là đang khống chế cảm xúc. Không phải vì câu hỏi của cô khó – mà vì phản ứng của cô khiến hắn khó chịu.

 

Như thể, chỉ cần hắn lỡ nói có thù, e rằng ánh mắt ấy sẽ lập tức lạnh như băng, trái tim kia sẽ lập tức chắn trước người kia, bảo vệ kẻ khác.

 

Ý niệm ấy khiến lòng hắn siết lại như tơ bị thắt nút.

 

“Không.” Tạ Cố Thương đáp chậm. Giọng nói trầm hẳn.

 

“Tôi ghét hắn.”

 

Ba chữ lạnh tanh rơi xuống, vang vọng trong không gian khép kín như lưỡi dao vừa rạch một đường trên lưng gió.

 

Tề Du cau mày:

 

“Anh quen anh ấy?”

 

“Không quen.”

 

“… Anh ghét người mình không quen?”

 

“Ghét một người cần lý do sao?”

 

Giọng hắn ngang ngược, mang chút bỡn cợt nhưng lại không hề có ý định giải thích.

 

Tề Du nhếch môi bật cười, cảm thấy khó hiểu đến mức nực cười.

 

Làm sao cô biết được, Tạ Cố Thương cả đời mang bao lớp mặt nạ, quen ẩn nhẫn sau tường đồng vách sắt của quyền lực và lý trí – lại có ngày dễ dàng thốt ra ba chữ “tôi ghét hắn”, chỉ bởi vì cô gọi tên một người đàn ông khác bằng giọng điệu quá mức thân mật.

 

Lời ấy nghe như bâng quơ, nhưng thực chất là một bản án. Một kết luận không thể đảo ngược, được hắn tuyên thẳng mặt, chỉ bởi một câu xưng hô tưởng chừng vô hại.

 

Với thế gian, hắn là kẻ lạnh tựa băng sơn, là người chưa từng để lộ cảm xúc trước bất kỳ ai. Nhưng với Tề Du, hắn lại bất giác bộc lộ tính chiếm hữu đến cực đoan – một loại độc duy chỉ kẻ đã thích, đã yêu đến phát cuồng mới có thể sản sinh.

 

Chỉ một cái tên, đủ khiến hắn hằn trong mắt sự không vui. Đủ để khiến kẻ từng bày mưu khuynh đảo chính trường, lật đổ cả Trung Đông trong một đêm, bỗng chốc trở thành người đàn ông ghen như lửa cháy.

 

Hắn lặng lẽ cúi đầu, mắt dừng lại ở sống mũi cô – vừa cao, vừa thẳng, lại vừa lạnh lẽo kiêu kỳ như chính con người cô vậy.

 

“Em chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Hắn lại nhắc.

 

“Em thân với hắn lắm sao?”

 

Tề Du nhìn hắn.

 

Ánh mắt cô sáng như ngọc dưới ánh đèn hắt nhẹ – lạnh lẽo, bình thản, không trốn tránh.

 

“Thân.”

 

Một chữ, ngắn ngủi, khẳng định tuyệt đối mối quan hệ giữa họ.

 

Tạ Cố Thương khựng lại.

 

Sắc mặt hắn không thay đổi gì quá rõ rệt – nhưng người trong lòng hắn lại cảm nhận được rõ vòng tay vừa siết chặt hơn nửa phân.

 

“Thì ra…” hắn cười nhạt “Em thân với hắn đến vậy.”

 

Hắn không nhìn cô nữa.

 

Trong khoảnh khắc ấy, lòng hắn trầm xuống như đá rơi đáy vực. Gió lạnh lướt qua viền mi, ánh mắt hắn khựng lại trên đường phố trôi tuột ngoài ô kính.

 

Hắn không hỏi nữa. Tay vẫn siết chặt vòng lưng nhỏ nhắn của cô, như thể sợ chỉ lơi tay, cô sẽ vụt mất về nơi tên "anh Gia" kia đứng đợi. Không gian giữa hai người chùng xuống, chỉ còn hơi ấm từ trái tim đang hòa vào nhau.

+

eyJpdiI6InZ5aXA4YlpRWm5laVNnNEx2ZXFcL1wvQT09IiwidmFsdWUiOiJhcU40N0I3SE8zcG4rME8weTBicU9LeGdLN0xTSmcxZEk3c1ZnXC9cL1wvR0RKZTBWNGRQSkxWOWlWaHhFTjI0SXVUTnltVHV2TGNiVlExOE5PWE52MHlCdz09IiwibWFjIjoiNmY3NzgyN2JkMGM1ZDc2NDVmOWM1MGFmNThhYmZkZWE2ZThjNzlhNzBkMjVkOWQ5MzVmMjE1NDE3MjE4NzI4NSJ9
eyJpdiI6InpURUJKZ1NpRUJ1YWY2S0wyT29qVFE9PSIsInZhbHVlIjoiMlFZM3BiNUhmYk1lK0JmdW5sOFwvbFN3KzNscGc3cGxZUk40dmRcLzlrZ0JFSGxyTm5hMEJNVjZnbitDVXVRNWFmOEpVRUJhTFNLdTdHZnh4aUgwUkhZdz09IiwibWFjIjoiMDliNDc1YWMyMDBjNDBjOWIwMWIyNjBmMDlmOWFlODdhNjVkMzJkZDE5NzQwOTdiMzIyNmY0OTRmNmE4ZDAxMCJ9

 

Ads
';
Advertisement
x