Dưới ánh sáng vàng nhợt nhạt của dãy đèn huỳnh quang treo lủng lẳng, không gian khu xử lý xác chết bốc lên mùi sát khí âm trầm trộn lẫn với tử khí lạnh lẽo. Thi thể của Jeans Deni đang nằm bất động trên vũng máu dưới đất, cổ họng bị đâm sâu qua yết hầu. Máu đã đông lại – cho thấy thời gian tử vong cũng đã qua một lúc, vết đâm sắc lẹm cho thấy người ra tay là một kẻ điêu luyện, hoặc... tàn nhẫn đến tận xương tuỷ.

 

Tề Thiên Vũ đứng trước thi thể, gió lùa qua mái hiên cuốn tung tà áo choàng màu đen như một màn khói, bóng anh đổ dài xuống nền đất nhuộm máu. Khuôn mặt anh không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ có ánh mắt đen trầm như đêm Ba Tư khẽ nheo lại – lạnh, bén như lưỡi đao nhúng độc.

 

Đâm yết hầu.

 

Một dao chí mạng.

 

Thứ súc sinh này... có vẻ đã vô dụng rồi nên bị giết để diệt khẩu.

 

Ngay lúc đó, một giọng nữ mềm nhẹ cất lên sau lưng, có chút kinh ngạc:

 

"Tề... thiếu gia?"

 

Tề Thiên Vũ xoay người lại, ánh nhìn như mũi tên xuyên qua bóng tối, ánh lên sự cảnh giác rồi ngay lập tức hóa thành một lớp băng lãnh đạm. Đôi mắt không gợn sóng, mày kiếm khẽ nhíu – biểu cảm đó, là bất ngờ trong một giây, nhưng đã bị triệt tiêu bởi vẻ cao ngạo thường nhật.

 

Người vừa lên tiếng là Vân Chi, vốn là chuyên gia tâm lý học chiến trường do trụ sở chính của WHO cử xuống. Cô ta tiến đến từ góc lều, gương mặt mỉm cười không mặn không nhạt, ánh mắt sáng như soi thấu lòng người.

 

"Tôi nghe mọi người xì xào, còn tưởng băng đảng nào đến gây chuyện, thì ra là... thái tử của Tề gia giá lâm."

 

Tề Thiên Vũ không đáp lời. Anh chỉ hơi nghiêng đầu, liếc cô một cái, như thể đang đánh giá xem lời vừa rồi là trào phúng hay xã giao. Nhưng cuối cùng, chỉ nhàn nhạt nói một câu:

 

"Trùng hợp thật."

 

Anh đang không có tâm trạng để ôn lại chuyện cũ với người quen.

 

Vân Chi cụp mắt cười khẽ, đôi môi đỏ hơi cong lên.

 

Cô biết, người đàn ông này chẳng mấy khi khách sáo. Một câu "trùng hợp" từ anh, cũng đủ mang theo mùi thuốc súng.

 

Tề Thiên Vũ quay sang phía thuộc hạ, giọng nói trầm trầm, nhưng mỗi từ thốt ra như gõ vào lòng người:

 

"Điều tra đi."

 

"Ngoài ra," anh ngừng lại, ánh mắt chuyển hướng về phía đông trại – nơi có chiếc lều trắng đang được canh gác nghiêm ngặt. "phong tỏa toàn bộ doanh trại. Nơi khu vực lều của Lam Tịch Dao, nếu không có lệnh, bất kỳ ai đến gần – giết không cần hỏi."

 

Câu cuối cùng, anh không nhấn mạnh, không gằn giọng, nhưng từng chữ nện xuống nền đất như sấm mùa Đông – trầm mà lạnh đến thấu xương.

 

Từ "giết" thốt ra từ môi anh, khiến tất cả thuộc hạ phía sau như cảm giác đang đứng trên ranh giới địa ngục.

 

Họ không cần lệnh lặp lại lần hai.

 

Vân Chi khẽ thở ra một hơi, không rõ là thở dài hay cảm thán. Cô xoay nhẹ người, đôi mắt ẩn sau lớp kính mỏng ánh lên tia sáng lấp lánh. Một nụ cười không tiếng khẽ hiện nơi khóe môi:

 


 

"Thì ra... điều khiến Tề thiếu gia đích thân đến vùng đất nghèo nàn này... là một cô gái."

 

Trong đôi mắt bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng của cô, thoáng qua một tia suy tư khó lường.

 

Sau lưng họ, ánh trăng mờ dần bị mây đen che phủ. Gió đêm cuộn lên bụi đất mù mịt, kéo theo một màn đêm lạnh hơn cả tử thần.

 

"Lão đại! Lam tiểu thư đã hồi tỉnh!"

 

Một tiếng hô vội vã vang lên giữa màn đêm, như phá tan tầng sát khí tĩnh lặng bao trùm khu trại.

 

Tề Thiên Vũ khựng lại.

 

Không một lời đáp, không một ánh mắt thừa thãi.

 

Anh xoay người, bóng dáng cao lớn lạnh lẽo như đúc từ thép, sải bước trầm ổn giữa nền đất lầy bụi, thẳng hướng về phía căn lều nơi cô đang nằm – từng bước chân nặng như kéo theo cả tầng trời sát phạt.

 

Bên trong căn lều y tế dã chiến, hương thuốc sát trùng nồng gắt len lỏi trong không khí, từng nhịp máy đo nhịp tim đều đều vang lên.

 

Lam Tịch Dao nằm đó, gương mặt trắng bệch đến mức gần như trong suốt dưới ánh đèn vàng mờ nhạt. Mái tóc nâu rối bời, sợi vương trên gối, sợi buông bên má, khiến người ta không nỡ nhìn lâu. Dưới lớp băng trắng dày cộm, mùi máu tươi vẫn còn lẩn khuất, tơ máu khô cong bên khóe môi như một dấu ấn ngoan cường.

 

Cô cựa quậy rất khẽ.

 

Chỉ một cái chớp mi, mi mắt động đậy như cánh bướm, hàng mi dày run run một lúc rồi hé mở.

 

Đôi đồng tử mở ra trong chậm rãi, lạc lõng và mơ hồ. Ánh nhìn như thể vừa từ một nơi rất xa xăm trở về, mang theo cả cơn hoảng loạn và bối rối chưa tan hết. Cô thở hắt ra, cổ họng khô rát như thiêu đốt, nhưng chưa kịp cất tiếng thì một bóng người đã áp sát cạnh giường.

 

Tề Thiên Vũ mặc tây phục như thường lệ, khí chất lạnh nhạt cao quý vẫn như cũ – bất khả xâm phạm. Dưới ánh đèn cũ kỹ, sống mũi cao thẳng đổ bóng lên gương mặt cương nghị, ánh mắt sắc như lưỡi đao giấu trong vỏ, chỉ cần lay động là máu tanh tuôn trào.

 

Anh ngồi xuống bên mép giường, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt nhợt nhạt của Lam Tịch Dao, nhìn thật sâu, như muốn khắc ghi từng đường nét, từng vết thương, từng cái nhăn mày nơi khóe mắt.

 

"...Tỉnh rồi?" Giọng nói trầm thấp, khàn khàn vì kìm nén quá lâu.

 

Lam Tịch Dao chớp mắt, mất một lúc để nhận ra người trước mặt, rồi như phản xạ, cô mấp máy môi:

 

"...Tề... Thiên Vũ?"

 

Chỉ ba chữ, như một dòng nước ấm rót vào lòng người đàn ông vốn dĩ luôn lạnh lùng như tuyết phủ ngàn năm. Bàn tay đang siết lại thành quyền của anh khẽ thả lỏng, ngón tay chậm rãi vén sợi tóc bết mồ hôi dính trên trán cô.

 

"Là tôi." Anh đáp, giọng trầm ấm dị thường.

 

Lam Tịch Dao cố gắng ngồi dậy, nhưng chỉ nhúc nhích một chút đã đau đến nhăn mày. Ngay lập tức, tay anh đỡ vai cô, cử chỉ ôn nhu đến mức chính cô cũng sững người. Người đàn ông luôn mang gió tuyết và tiếng súng trong từng bước chân ấy, lại có thể nhẹ nhàng như vậy với cô.

 


 

"Đừng cử động. Em bị mất máu và nhiễm trùng cấp tính. Phải tĩnh dưỡng vài ngày." Anh dừng một chút, rồi giọng trầm xuống, "Đồ ngốc."

 

Cô mỉm cười khẽ khàng, dù môi khô đến nứt rạn.

 

"Không đi thì không ai cứu được xe tiếp tế. Nếu là người khác, chắc cũng sẽ làm thế thôi."

 

Nuốt khan một ngụm nước bọt.

 

"Hơn nữa, nếu em không làm vậy, đoàn xe tiếp tế sẽ không tới tay người dân... Anh biết mà."

 

Tề Thiên Vũ lặng thinh nhìn cô. Đôi mắt anh lúc này không còn băng lãnh, mà sâu như đáy vực, ánh lên tia sáng phức tạp giữa cảm kích, đau lòng và tức giận.

 

"Biết? Biết em lao đầu vào một chỗ nguy hiểm? Một mình phục kích đám vũ trang có cả súng trường? Em nghĩ mình là thần thánh chắc?!"

 

"Tôi không quan tâm ai sẽ làm thế, tôi chỉ quan tâm em sẽ làm gì."

 

Anh không lớn tiếng, nhưng giọng nói rít qua kẽ răng. Sự bá khí thường nhật hóa thành một cơn cuồng phong ẩn nhẫn, quét vào từng nhịp tim Tịch Dao.

 

Lam Tịch Dao vẫn nhìn anh, trong đôi mắt có ánh sáng kỳ lạ. Như thể... cô không sợ, mà còn vui vì anh tức giận.

 

"Anh tức giận... vì lo cho em?" Cô hỏi nhẹ.

 

Câu hỏi đó, khiến toàn bộ thân thể Tề Thiên Vũ như bị đông cứng trong giây lát.

 

Anh thở một hơi rồi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rực lên – rồi bất ngờ ngồi xuống, vươn tay giữ lấy gáy cô, cúi sát lại, hơi thở gấp gáp.

 

"Em biết rõ tôi lo. Vậy sao vẫn dám liều mạng như thế?"

 

"Vì họ cần em..."

 

Cô nói rất nhẹ, như gió lướt qua lá, nhưng mỗi chữ mỗi lời như một mũi kim chọc vào lòng anh.

 

Anh rũ mi. Bóng hàng mi dài phủ bóng lên đôi mắt u ám.

 

Một lúc sau, anh mới chậm rãi cất lời, giọng đã thấp hẳn đi:

 

"Tôi cũng cần em."

 

Câu nói ấy, như mảnh dao cắt vào lòng Lam Tịch Dao.

 

Cô nhìn anh. Người đàn ông lạnh lùng bá đạo, không nói lời yêu thương hoa mỹ, nhưng lại có thể dùng ánh mắt và lời nói đơn giản như vậy, khiến lòng cô mềm nhũn.

 

"Anh biết không..." Giọng cô thì thào, "Lúc em ở ngoài chiến tuyến,... điều em nghĩ đến đầu tiên là... không được chết,...vì em đã hứa phải về với anh..."

 

Tề Thiên Vũ nhìn cô.

 

Ánh mắt anh khựng lại, rồi trong khoảnh khắc, thần sắc anh thoáng chao đảo, như có một lớp sương mờ phủ xuống đôi con ngươi xưa nay lãnh đạm. Trong thoáng chốc, toàn bộ khí tức băng lãnh nơi anh... dịu lại như tuyết đầu mùa rơi nhẹ lên lòng bàn tay – mềm, mỏng, mà tan vào máu thịt.

 

Anh thở dài rồi cúi thấp người.

 

Một động tác nhẹ nhàng nhưng vô thức mang theo sức nặng của cả trời tấc dạ, nhẹ nhàng đặt trán mình lên trán cô, hơi thở ấm áp phả lên môi cô trong khoảng cách chưa đầy một tấc:

 

"Trải nghiệm như thế này... đủ rồi. Em đã rất mạnh mẽ," giọng nói trầm thấp, mang theo tầng dịu dàng không thường thấy. "Trở về Mỹ với tôi..., được không?"

 

Lam Tịch Dao khẽ bật cười, nhưng giọt lệ nơi khóe mắt lại không biết tự lúc nào đã tràn ra. Không có tiếng nấc, chỉ có tiếng thở rất nhẹ, như kìm nén quá nhiều lần đau đến chai sạn.

 

"Anh cứ khen em như thế, em sẽ sinh kiêu mất."

 

Tề Thiên Vũ không đổi sắc, ánh mắt thâm trầm siết chặt lấy ánh nhìn của cô.

 

"Trả lời vào trọng tâm."

 

Lam Tịch Dao khẽ chớp mắt.

 

"Em... muốn ở lại thêm hai tuần. Chỉ hai tuần thôi."

 

"Không được. Một tuần. Hiện tại... đã qua hai ngày, còn lại năm."

 

Người con gái dưới thân cười khẽ, hàng mi run nhẹ, gật đầu như thỏa hiệp nhưng lại mang theo một loại kiên định rất riêng.

 

"Được... năm ngày."

 

Tề Thiên Vũ không nói gì thêm, anh chỉ nâng tay, ngón tay thon dài mang theo độ ấm của người đàn ông luôn ẩn mình sau lớp giáp thép, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nóng hổi trên gò má cô.

 

Hành động ấy, tưởng như đơn giản.

 

Nhưng trong lòng anh, là cả một trận động đất âm thầm. Từ bao giờ, hình bóng người con gái trước mặt... đã ngập tràn trong tâm khảm anh, bám rễ trong từng hơi thở, từng mạch máu.

 

Ngoài lều, gió rừng từ phía xa mang theo mùi máu tanh và bụi đất. Nhưng trong không gian nhỏ hẹp này, hơi ấm lại như một tầng sương mỏng bọc quanh hai kẻ mang trái tim bị thương – một vì chiến trường, một vì tình cảm.

 

...Và không ai biết, từ khoảnh khắc này, Tề Thiên Vũ đã hạ một quyết định không thể đảo ngược.

eyJpdiI6InpLTEo3OWRkU0Z1ZnJuTmhCeXRcL09BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjIrRDdaTWlCK2poZndyTU5XditHZEdoS2xYeEs5UnNSaWlBTlF2V3pKSHNLZzVcLzE2M2NhVlM1YzZMSGhYdFN2R2tNVGVBeE9IakhDVWtoM1pTUVNwUT09IiwibWFjIjoiZGI1MWNhMWJmY2E3NmUyMjlkZDNmNWVjNjE3NTUyNTNjYWQ2NzdjZTA4NTFkOTdhNmNkMjUyZmY1NmMzNmU5NCJ9
eyJpdiI6InJ2OWNSWGtzY2xUMzZacnNHZWFaeGc9PSIsInZhbHVlIjoiZGlwejkzcU1iQXNtTjl6NXYyeGVIZDg0dnBXMmFEa3ZwTUNYZGdaUEhkcU9hbVZ5TjBIYlVWV0NNZFVKQUZ4RmNMS1E4OEVnZDRRb0NKdWFRb3lxb2xhR28yQWxlU0lERGlQU09oQUROUUtjT3d4Q3JhMVN3Uk91TDdMS3luWVJJQ1FDZFB1TmNjZHJyUlFVXC95SHJpeTB5NWZWdGVcL2ZiNUZ2Y1Bta0RiNXpmdXRlQTlcL21WNGJkU1VzMUxUNTBacWM4WE5aREorWTFxVXNHY1lqbnRjbEdNQ3laSU1qWjY4V0JoaFZNUGNEST0iLCJtYWMiOiJmYWNiN2M2NjFhOTEyZGY1MTEzMDk1ODg2ZDA2YjE1ZDUzMjdlYWVlNTAxNmQwZjMwODQ2ODAwODYwMDZmMjY3In0=

 

Ads
';
Advertisement
x