Phòng khách Lam Bang, ánh đèn pha lê kiểu châu Âu treo cao khẽ lay động trong làn gió lạnh đầu mùa. Ngoài cửa sổ, trời đã về đêm. Gió thổi qua hàng cây ngọc lan khiến những chiếc lá cũng như thở dài.
Trong đại sảnh rộng lớn, bầu không khí đọng lại một tầng áp lực nặng nề.
"Dao Dao bị thương sao?"
Mộc Tuỳ Tâm đứng phắt dậy, khuôn mặt vốn nhu hoà bỗng chốc trắng bệch như giấy, ánh mắt run rẩy không thể che giấu vẻ kinh hoàng.
"Con bé thế nào rồi?"
Còn chưa kịp báo cáo, tên thuộc hạ kia đã bị tách trà nóng đập thẳng vào trán, lực mạnh va chạm mạnh đến mức - tách trà vỡ trước khi rớt xuống đất.
"Chỉ có việc bảo vệ Dao Dao mà cũng không làm xong? Cái mạng của các người rách nát đến mức không cần nữa rồi sao?"
Lời vừa dứt, cả không gian như chìm vào băng tuyết đầu đông. Không khí trong phòng khách lập tức đông cứng, lạnh lẽo đến mức khiến kẻ đứng đối diện cũng cảm thấy huyết dịch đông cứng trong mạch máu. Tên thuộc hạ mặc kệ máu chảy ròng ròng trên trán, cậu đứng đối diện vợ chồng Lam Tư mà run lên một nhịp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nơi thái dương, nhưng vẫn cắn răng tường thuật:
"Thưa lão đại, là chúng tôi thất trách. Khi phát hiện đoàn xe tiếp tế bị tập kích, đội ẩn vệ lập tức hành động. Nhưng khi đến nơi, đã phát hiện đội ẩn vệ của Tề gia... đã có mặt trước đó."
"Ký hiệu của Tề gia?" Lam Tư nhướng mày, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc lạnh lướt qua mặt thuộc hạ.
"Vâng. Đội ẩn vệ mang huy hiệu Chim Ưng tung cánh - chính là phân đội tuyệt mật dưới quyền Tề gia. Hiện tại, tiểu thư đã được đưa về doanh trại. Không nguy hiểm đến tính mạng."
"Tất cả đội ẩn vệ, sau khi quay về đều chịu phạt theo kỷ luật của Lam Bang. Rõ chưa?" Lam Tư ra lệnh.
"Thưa, đã rõ."
Mộc Tuỳ Tâm thở phào nhẹ nhõm. Nỗi lo như tảng đá đè trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Trái với sự nhẹ nhõm của bà, ánh mắt Lam Tư lại càng thêm u trầm. Ông hơi nghiêng người, tựa hờ lên thành ghế, ánh nhìn sắc lạnh quét một vòng như muốn xé toang lớp vỏ bình yên vừa mới hình thành.
Tại sao... đội ẩn vệ của Tề gia lại xuất hiện ở đó?
Ánh mắt Lam Tư dần trầm xuống, sâu như đáy vực giữa đêm đông, tựa hồ từng sợi khí lạnh đang len lỏi quanh sống lưng kẻ đối diện. Trong đôi con ngươi ấy, là tầng tầng lớp lớp nghi vấn dồn nén, như lưỡi dao cùn cắm ngược vào ngực.
Đội ẩn vệ - vốn là lực lượng tối mật, chỉ được điều động khi liên quan đến sinh mạng và an nguy của những người đứng ở đỉnh cao quyền lực. Kể cả ở Tề gia hay Lam Bang thì ngoại trừ gia chủ, chủ mẫu và các trưởng tử huyết thống trực hệ, tuyệt nhiên không có ai có quyền điều động lực lượng này.
Không một ai.
Ánh sáng trong phòng khách xuyên qua lớp rèm lụa dày, phản chiếu bóng dáng Lam Tư khắc nghiệt như một pho tượng điêu khắc giữa đền thờ chiến tướng - uy nghiêm, cứng rắn và khó dò. Ông khẽ nhướng mày, đầu ngón tay khẽ gõ nhịp trên mặt bàn gỗ mun bóng loáng, mỗi tiếng vang lên như hồi trống lạnh lẽo nơi pháp trường.
Tề Mặc? Không thể nào, bao năm là đối thủ với nhau - ông biết rõ - người như Tề Mặc sẽ không hạ mình đến một vùng đất nghèo nàn, loạn lạc và thối rữa như Haiti - mảnh đất không xứng để vết chân người như hắn ta lưu lại dù chỉ một khắc.
Mộc Ly Tâm? Càng không thể. Tề Mặc sẽ dễ dàng để Mộc Ly Tâm đến những nơi đó sao?
Nghĩ đến đây, lông mày Lam Tư khẽ chau lại, đường nét gương mặt như được tạc từ sắt thép dần hiện ra vẻ nghi hoặc xen lẫn trầm ngâm.
Loại trừ từng người, thì trong toàn bộ Tề gia hiện tại, chỉ còn lại hai cái tên có khả năng được đội ẩn vệ bảo hộ: Tề Du và Tề Thiên Vũ.
Nhưng Tề Du... hiện tại đang đi học tại Massachusetts, lịch trình học thuật tất nhiên sẽ dày đặc đến từng phút, tuyệt đối không thể tự tiện rời khỏi lãnh thổ Hoa Kỳ.
Vậy thì...
Khóe môi Lam Tư chậm rãi cong lên một nét cười lạnh lẽo như sương khuya phủ trên mộ đá, ánh mắt sâu thẳm bỗng chốc trở nên sắc bén đến cực hạn - tựa lưỡi kiếm giấu dưới vỏ đã lặng lẽ lóe sáng.
Tề Thiên Vũ.
Cái tên ấy, như một mũi kim xuyên qua màn sương dày đặc của nghi vấn - thẳng tắp cắm vào đáy lòng hắn, khiến từng mạch máu như tê rần.
Nếu là thằng bé - thì tất cả đều có thể lý giải.
Lam Tư lúc này - đột nhiên không biết là nên yên tâm... hay là lo lắng.
Ngay lúc ấy, tiếng bước chân vững chãi vọng vào. Lam Cảnh Thần, trong âu phục sẫm màu, phong thái như gió lạnh thổi qua rừng trúc, bước vào. Còn chưa kịp chào hỏi, đã cảm nhận được tầng khí áp quỷ dị lan tràn trong phòng.
"Có chuyện gì sao?"
Ánh mắt Lam Tư lia sang con trai, lạnh lùng mà nghiêm nghị. Người thuộc hạ vội xoay người, cúi gập:
"Đại thiếu gia... Tiểu thư gặp chuyện ở Haiti."
"Dao Dao?!"
Ánh mắt Lam Cảnh Thần lập tức tối sầm. Anh bước nhanh vài bước, đôi mắt trầm mặc lướt qua gương mặt từng người.
"Làm sao vậy?"
"Tiểu thư một mình dẫn người cướp lại đoàn xe tiếp tế bị cướp bởi băng nhóm địa phương."
Thở hắt một hơi, bàn tay Lam Cảnh Thần nâng lên xoa nhẹ mi tâm, vẻ bất đắc dĩ phơi bày trong từng nhịp thở. Đây là Lam Tịch Dao mà anh biết - bình thường dịu dàng, ngoan ngoãn, nhưng một khi đã kiên định điều gì, thì mười trâu kéo cũng không quay đầu lại được.
"Tình hình hiện tại thế nào?"
"Thưa, đội ẩn vệ của Tề gia đã giải cứu kịp thời. Tiểu thư được đưa về doanh trại do lực lượng gìn giữ hoà bình quốc tế quản lý để chữa trị."
"Bọn cướp thì sao?" Lam Cảnh Thần hỏi dứt khoát.
"Bị tiêu diệt toàn bộ. Tên cầm đầu bị áp giải về doanh trại của tổ chức chính phủ để điều tra."
Ánh mắt Lam Cảnh Thần chợt sắc bén, nhưng chỉ yên lặng gật đầu.
"Những băng đảng còn sót lại xung quanh khu vực Cité Soleil..." Anh chậm rãi nói, ngữ khí thản nhiên nhưng hàm chứa sát ý.
"...cứ giết hết để răn đe."
Vừa dứt lời, một người thuộc hạ khác nhanh bước vào, cúi chào cung kính rồi xoay người thì thầm bên tai thuộc hạ chính. Hắn lập tức bước lên:
"Lão đại, tin mới từ Haiti truyền về... Lực lượng của ta không thể tiếp cận doanh trại. Người của Tề gia đã phong toả toàn bộ khu vực."
"...Tề thiếu gia đã đích thân có mặt tại đó."
Cả gian phòng bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Mộc Tuỳ Tâm lúc này khẽ gật đầu, môi nở nụ cười nhẹ:
"Có Thiên Vũ, Dao Dao nhất định không cần lo lắng."
"Không lo cái gì?"
Lam Tư lập tức quay ngoắt sang vợ, giọng sắc như băng:
"Em tin tưởng Thiên Vũ đến mức giao con gái cho thằng bé sao?"
Mộc Tuỳ Tâm khẽ chau mày:
"Anh làm gì dữ vậy? Thiên Vũ là ai? Con trai của Tề Mặc và Ly Tâm - chẳng lẽ làm đối thủ bao năm, anh cũng không tin nổi Tề Mặc sẽ tạo ra một Thiên Vũ bản lĩnh thế nào à?"
"Tin thì vẫn tin..."
Ánh mắt của Lam Tư lạnh lẽo như mặt hồ dưới đêm đông.
"Nhưng chẳng lẽ em nghĩ thằng bé đó có thể bảo vệ Dao Dao bằng cả mạng sống như anh có thể làm?"
Mộc Tuỳ Tâm bắt đầu bực mình, giọng cao lên.
"Sao tự nhiên anh lại có thành kiến với Thiên Vũ thế? Dao Dao và Thiên Vũ quen biết nhau từ nhỏ, có phải bây giờ mới quen biết mà anh lo lắng."
"Em còn dám chắc vậy à? Em không hiểu lòng đàn ông hay sao? Thiên Vũ... là ai em biết rõ. Nếu thằng bé có ý gì với con gái anh thì sao? Dao Dao là bảo bối của anh!"
"Ảnh, lập tức chuẩn bị chuyên cơ đến Haiti."
Giọng Lam Tư thấp xuống, như nuốt trọn cơn giận vào trong lồng ngực.
"Anh-!" Mộc Tuỳ Tâm nghẹn lời.
Lam Cảnh Thần đứng bên, nhìn cha mẹ tranh cãi mà khẽ lắc đầu. Anh ngắt lời:
"Nếu ba không yên tâm, con sẽ chuẩn bị đến Haiti vào sáng mai."
"Thằng nhóc thối, sao không đi ngay bây giờ?" Lam Tư trừng mắt, vừa tức vừa sốt ruột.
Nếu như là lúc khác, Lam Cảnh Thần ắt hẳn đã đi ngay trong đêm. Nhưng lần này... có Tề Thiên Vũ ở đó. Nếu anh đến, chẳng khác gì chặt ngang một cơ hội hiếm hoi mà hai người kia có được để ở bên nhau.
Huống chi, Tịch Dao... dù chưa từng nói rõ, nhưng làm anh trai - làm sao không hiểu.
Cô em gái của họ, lòng đã trao cho người kia rồi.
Chỉ có điều, Lam Cảnh Thần không thể nói ra lý do này trước mặt Lam Tư - vì nếu Lam Tư biết được chuyện đó... e rằng người ông muốn bắn trước tiên chính là Thiên Vũ với tội danh: "cướp đi tiểu tâm can của ông."
Lam Cảnh Thần cười khổ: "Dao Dao cũng đã an toàn, nên để con bé nghỉ ngơi một thời gian. Lúc này con đến, chỉ khiến tình hình thêm rối."
Nói rồi anh chắp tay sau lưng, thong thả rời khỏi phòng. Đằng sau, Mộc Tuỳ Tâm cười thành tiếng, còn Lam Tư chỉ biết tức nghẹn mà không biết nên quát vào mặt ai.
Trong lòng mỗi người, đều có một trực giác rõ ràng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất