Ánh đèn huỳnh quang vàng vọt, doanh trại nơi biên địa Haiti tựa như một ốc đảo sáng rực giữa màn đêm hoang vu, cô tịch. Tiếng gió thổi lướt qua mái bạt, mang theo mùi đất cháy khét và hơi lạnh của đêm rừng nhiệt đới, khiến từng hàng lính gác lặng lẽ di chuyển tựa như những chiếc bóng vắt ngang giữa thực tại và chiến trường u ám. Radio trên vai một binh sĩ lách cách phát ra vài âm thanh đứt đoạn – một vài tín hiệu nội bộ, khô khốc mà lạnh người như tiếng tim nín thở của một kẻ sắp đối mặt với hiểm họa vô hình.

 

Căn lều y tế nằm lặng lẽ ở khu vực trung tâm doanh trại, được gia cố bằng lớp bạc phản quang và lưới chống đạn chuyên dụng. Bên ngoài, bốn ẩn vệ trong trang phục đen tuyền của Tề gia đứng thành hình vuông, mỗi người một hướng, mắt không chớp, tay đặt sẵn trên cò súng. Lệnh từ thượng cấp, bất cứ ai tiếp cận quá ba bước, xử lý tại chỗ.

 

Bên trong lều, ánh đèn vàng nhạt dịu mắt phủ xuống bóng người đang ngồi trầm mặc bên giường bệnh.

 

Trên chiếc giường bệnh đơn sơ kê sát góc lều, Lam Tịch Dao tựa lưng vào gối, khuôn mặt tuy tái nhợt nhưng đôi con ngươi nâu dẻ đã sáng trở lại, mang theo sự trầm tĩnh đến kỳ lạ – đó không phải sự yếu ớt của một người vừa hồi phục, mà là sự bình thản sau khi đã đi qua sinh tử.

 

Tề Thiên Vũ ngồi cạnh giường. Cà vạt tháo bỏ, áo khoác vắt hờ qua thành ghế, sơ mi trắng đã nhăn vì cả ngày không đổi. Bóng dáng cao lớn của anh như một bức tượng điêu khắc tạc bằng thép lạnh dưới ánh sáng đèn dầu mờ nhạt. Dẫu ngồi yên, thần thái vẫn toát ra cỗ khí trầm tĩnh mang tính áp chế tự nhiên, nhưng ánh mắt lại không còn sắc bén như mọi khi – mà đang đặt nơi Lam Tịch Dao với một tầng cảm xúc phức tạp, vừa trầm mặc, vừa khắc khoải, như sóng ngầm cuộn xoáy dưới lớp băng mỏng.

 

Lam Tịch Dao khẽ nghiêng đầu nhìn anh, môi cong nhẹ:

 

“Anh định canh em cả đêm đấy à, Tề lão đại?”

 

Tề Thiên Vũ nhướng mày, đáy mắt như lóe lên một tia u lãnh lẫn bất lực. Nụ cười lướt qua khoé môi anh tựa ánh chớp lướt ngang vòm trời mùa đông:

 

“Nếu em còn dám lấy mạng mình ra đánh cược thêm lần nữa, thì cả đời này đừng mơ ra khỏi tầm mắt tôi, Tịch Dao.”

 

Tịch Dao không đáp, chỉ nghiêng đầu, nhắm mắt một chốc như thể đang giấu đi ý cười. Sự bá đạo đó, cô thừa biết, là cách duy nhất mà người đàn ông này biết dùng để che đi nỗi lo sợ. Không phải sợ chiến trường hay tử vong, mà là sợ mất đi cô.

 

Ánh mắt cô khẽ dao động, ngước nhìn mái lều bằng vải bạt, nơi bóng đèn tròn nhỏ đang khẽ rung vì gió.

 

“Đã lâu rồi... em mới phải nằm truyền dịch như thế này. Cảm giác thật ngột ngạt, giống như bị nhấn chìm trong một kỷ niệm không tên.”

 

Tề Thiên Vũ cụp mắt, ánh nhìn sâu hút như đáy vực. Anh lạnh nhạt tiếp lời:

 

“Còn không phải vì em gây rắc rối sao?”

 

“Thật ra... lúc biết là họ không có ý định lấy lại xe tiếp tế, em đoán ngay sẽ có rắc rối. Nhưng không ngờ rắc rối lại to đến vậy.”


 

Tề Thiên Vũ không đáp.

 

Anh nhớ đến bộ tài liệu vừa đọc vài phút trước – đang được đặt trên bàn và đang mở ra, vài tấm ảnh rơi lộ ra bên dưới – ảnh chụp từ flycam vệ tinh: trận phục kích, đường rút lui, và... điểm chết đã được bố trí từ trước.

 

Ánh mắt anh nheo lại, đáy mắt trầm như vực không đáy.

 

Có thứ gì đó sai.

 

Rất sai.

 

Đây không phải chỉ là rắc rối.

 

Cũng không phải tình cờ.

 

Mà là cố ý.

 

Giăng ra một cái bẫy – một cái bẫy nhắm thẳng vào Lam Tịch Dao.

 

Tịch Dao như cảm nhận được sự thay đổi khí tức trong không gian. Cô quay đầu, đối diện với ánh nhìn u tối của anh, giọng khẽ như cánh hoa rơi:

 

“Thiên Vũ,… có chuyện gì sao?”

 

Tề Thiên Vũ khựng một nhịp, rồi lắc đầu. Thái độ anh trở về với vẻ lãnh đạm thường ngày – không lộ sơ hở.

 

Trước khi mọi chân tướng được điều tra sáng tỏ, Tề Thiên Vũ tuyệt đối không thể để Lam Tịch Dao hay biết. Bởi với bản tính quật cường như lửa thiêu băng tuyết kia, một khi biết chuyện, cô ắt sẽ không chịu ngồi yên – dù cho thân thể còn đang mang thương tích, máu huyết chưa kịp hồi nguyên.

 

Anh đã quá hiểu cô. Từng tận mắt chứng kiến bao lần cô bất chấp tất thảy hiểm nguy, một mình đột nhập khu tác chiến vùng biên Myanmar. Cũng từng thấy cô lao thân chắn giữa Mạn Kỳ và anh – không cần đắn đo, không màng hậu quả. Thậm chí, cô còn liều mạng đu dây giữa hai chiếc phi cơ đang chao đảo giữa tầng không, chỉ để cứu lấy một Tề Du – đứa em mà cô vốn không hề có máu mủ, đang cận kề tử lộ.

 

Chỉ kể sơ qua vài lượt, cũng đủ biết – xét về độ táo bạo và sự liều lĩnh như không có ngày mai, Lam Tịch Dao cứ như mẹ của anh – Mộc Ly Tâm. Một người như "phượng hoàng khoác lửa hồi sinh" – đều máu lạnh với kẻ thù, nhưng lại sẵn sàng thiêu cháy bản thân để che chở người mình thương.

 

“Không có gì. Anh đã cho người chuẩn bị cháo, lát nhớ ăn một chút.”

 

Vừa nói, anh vừa nhướn người, vươn tay xoa nhẹ lên má cô, động tác tự nhiên khẽ khàng như đang vuốt ve một vật quý giá.

 

Lam Tịch Dao hơi nghiêng đầu, tựa má vào tay anh như vô tình, như cố ý rồi khẽ lắc đầu:

 

“Em không muốn ăn lắm…”

 

Bây giờ, cô không còn cảm giác ngại ngùng khi tiếp xúc gần với Tề Thiên Vũ nữa, mà chỉ còn lại cảm giác yêu chiều, ấm áp.

 

Ngay lúc đó – ngoài lều bỗng vang lên tiếng xô xát.

 

“Không được, cháo này là tôi chuẩn bị cho chị ấy. Làm sao tôi có thể đưa cho các người chứ!”

 

Tiếng nữ sinh non trẻ, quen thuộc, mang theo sự quật cường bướng bỉnh.

 

“Bác sĩ Lam ơi! Em là Dora! Em mang cháo tới cho chị đây!!”

 

Ngay sau tiếng gọi ấy.

 

Cạch!

 

Tiếng súng lên nòng sắc lạnh vang lên, như xé toạc màn đêm.

 


 

Một trong những ẩn vệ đã chĩa thẳng nòng súng vào đầu Dora, ngón tay đặt sẵn trên cò, chỉ còn một chút – sẽ có thể tiễn người đi ngay tức khắc.

 

“Là người quen.” Lam Tịch Dao quay sang nhìn Tề Thiên Vũ. “Để em ấy vào. Dora không phải người xấu.”

 

“Hạ súng.”

 

Lệnh truyền vừa dứt, tiếng kim loại va nhẹ – những khẩu súng đều được hạ thấp, nhưng sát khí vẫn lơ lửng trong không khí, như gió lạnh luồn dưới da.

 

Dora đưa tay đẩy tấm rèm vải. Cô gái nhỏ kia run rẫy đi vào, đôi tay ôm lấy hộp cháo vẫn còn bốc khói. Khi ánh mắt cô chạm vào Tề Thiên Vũ, cả thân hình liền khựng lại như bị đóng băng.

 

Ánh mắt người đàn ông ấy – vừa đáng sợ lại vừa băng giá, tựa đỉnh băng không người dám leo, khiến đôi chân Dora cứng đờ, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng.

 

Lam Tịch Dao mỉm cười, vẫy tay:

 

“Lại đây nào, Dora.”

 

Giọng nói dịu dàng như mưa xuân. Cô là ánh sáng ấm áp duy nhất trong căn lều toàn mùi máu và sát khí.

 

Dora loạng choạng đi tới gần, đôi tay nhỏ ôm chặt bát cháo. Mái tóc che đi phần nào ánh mắt đang len lén quan sát người đàn ông kia. Mỗi bước lại dồn ép thêm vào ngực cô một nỗi nghẹn ngào – không phải vì sợ, mà là thứ cảm xúc nửa ngưỡng mộ nửa khó diễn tả thành lời khi chứng kiến mối quan hệ giữa hai người đang ngồi trước mặt.

 

Cô đứng bên mép giường, giọng nhỏ nhẹ như tiếng gió luồn qua khe cửa: “Đây… là bạn trai của chị Dao ạ?”

 

Lam Tịch Dao bật cười khẽ, tiếng cười mềm mại như lụa, lại mang theo chút khàn đặc vì cổ họng còn chưa lành. Cô khẽ nghiêng đầu nhìn Dora, rồi quay sang liếc người đàn ông bên cạnh – ánh mắt mang theo chút đùa cợt và dịu dàng bất giác:

 

“Anh ấy là người... rảnh rỗi thích ra lệnh cho người khác thôi. Chị vẫn còn đang xem xét.”

 

Dora cúi đầu, gật gật như đã hiểu, cẩn thận đặt khay cháo xuống chiếc bàn gỗ đầu giường. Vừa định kéo ghế ngồi xuống, thì giọng nói trầm thấp cất lên, sắc lạnh như băng vụn vỡ trên mặt hồ mùa đông:

 

“Ra ngoài.”

 

Không cần quay đầu cũng biết là ai nói.

 

Giọng nói ấy không to, nhưng vang lên một cách tuyệt đối, như thể đã quen với việc ra lệnh, và cũng chưa từng bị kháng cự.

 

Lam Tịch Dao nhăn mặt, khẽ ho một tiếng rồi đưa tay ra nắm lấy tay Tề Thiên Vũ, như cản lại:

 

“Anh ấy hay như vậy đấy, em đừng sợ. Cứ ngồi đi.”

 

Ngữ khí nhu hòa mà lại mang theo chút cưng chiều bất lực – như thể đã quá quen với cách hành xử của người đàn ông ấy. Một ánh mắt trao qua, một động tác nắm tay – cũng đủ khiến sự căng cứng trên gương mặt Tề Thiên Vũ giãn ra đôi chút, nhưng vẫn chưa thôi trầm mặc.

 

Hắn không nói thêm, chỉ trầm mặc nhìn Lam Tịch Dao, ánh mắt sâu thẳm như đáy biển đêm. Trong ánh nhìn ấy có giận, có thương, có trách móc, lại cũng có một nỗi lo âu chưa kịp nguôi.

 

“Dạ thôi, em đứng đây cũng được. Chị mau ăn cháo đi kẻo nguội.”

 

Dora lí nhí nói, lùi lại một bước.

 

Lam Tịch Dao chưa kịp cầm thìa, đã thấy người đàn ông bên cạnh duỗi tay ra, cầm lấy bát cháo trên khay, tay kia chậm rãi khuấy đều. Động tác tuy đơn giản nhưng lại toát ra khí chất trầm ổn lạnh lùng – như thể cả thế gian này, chỉ có một mình hắn mới đủ tư cách được chăm sóc người con gái trước mặt.

 

Tề Thiên Vũ cầm chiếc thìa nhôm, khuấy đều cháo trong tô, động tác không nhanh không chậm, trầm ổn đến cực điểm.

 

Lam Tịch Dao mím môi, vươn tay ra muốn nhận lấy:

 

“Anh để em tự ăn…”

 

“Nghe lời, đừng náo.”

 

Câu trả lời không kèm theo bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, nhưng Dora nghe ra… đó là sự dung túng. Là cách người đàn ông cao ngạo kia lặng lẽ bao dung cho sự ương bướng của một người duy nhất.

 

Đôi mắt Dora mở to, khẽ lùi thêm nửa bước. Cô không hiểu nổi giữa hai người là quan hệ gì, càng không hiểu tại sao lại có thứ tình cảm khiến người ta vừa thấy ấm áp vừa thấy lạnh sống lưng như thế này.

 

Tịch Dao mỉm cười, không tranh nữa. Cô quay sang Dora, giọng nhẹ nhàng giới thiệu:

 

“Đây là Thiên Vũ, là anh trai của em gái nhỏ mà chị cho em xem hình đấy.”

 

Thì ra… người đàn ông lạnh lùng ngồi nơi đầu giường ấy, chính là đại ca của cô gái có dung nhan như búp bê mà chị Dao từng đưa ảnh cho cô xem – một đôi mắt mang theo sát khí bức người, nụ cười ngạo mạn khinh thế, thế nhưng, khi đối diện với ống kính của Lam Tịch Dao, ánh nhìn kia bỗng trở nên ôn nhu đến mức khiến người ta xao động.

 

Bây giờ nghĩ lại, quả thật không sai. Người đàn ông trước mặt, thân hình cao lớn, vóc dáng như tượng đồng khắc, cả người toát lên hàn khí khiến không khí trong lều cũng như ngưng tụ. Nhưng ánh mắt khi anh nhìn Lam Tịch Dao… lại như tuyết đầu đông tan chảy trong ánh dương, dịu dàng đến lạ.

 

Họ không giống nhau ở đôi mắt – Tề Thiên Vũ có ánh nhìn sắc lạnh như đao thép, còn Tề Du trong ảnh lại mang vẻ linh động hoạt bát. Thế nhưng, bá khí trong thần thái – cái ngạo khí của kẻ sinh ra đã đứng trên đỉnh cao, thì giống nhau đến kinh ngạc.

 

Và đặc biệt, ánh mắt họ đều dịu dàng theo cách riêng khi nhìn Lam Tịch Dao.

 

Một bên là dịu dàng tình thân.

 

Một bên là dịu dàng cưng chiều.

 

Lam Tịch Dao nhìn sang Tề Thiên Vũ, giọng nhẹ nhàng:

 

“Còn đây là Dora, cô bé là tình nguyện viên địa phương. Em ấy bằng tuổi với Tề Du nhà chúng ta luôn đấy.”

 

Nhà chúng ta.

eyJpdiI6IlUzZndtR3BxZ1lVYThhTW11K2VabGc9PSIsInZhbHVlIjoiYzlpaFVENTZkbEVPTHlpT3duMEczRldEUm90K05ocjdSd3pVU3kyNU55cG5UbmFmSEIyUkhWXC9zeUlpeDJTNFQxRjRsUWFrZGlkek9qUlo5clRHNzFnPT0iLCJtYWMiOiJhNjk4MDJiYjg3NjY2OWQ0YjcxZDc0ZDQxMWI0ODI0N2YzOGQ4Y2MyZjg3NzU2ZTZkMDkzZjAxYjQxNThiYTU4In0=
eyJpdiI6IkdtSW1UM3VwZFBGZUJaMUVsaXVMMWc9PSIsInZhbHVlIjoiRFR0bVBTYWp6dHhQcWNQNHkwQ1ZnZXpKc3pSWFJ1cFQxWXpTRHhRRFUxNGQyMjNQODBhK01JREVOazh0RnVCbStQK3ZldmZXSGo1akJRQjNBR0R4cllaYVNFdTluVjRNbFg3UTJXOSttTlF3dkhqem5XcFR0MUN6REQ4QzJWN3BJb1licTVLMkVLUDdwNnRJY3pHZEpzdkNPT2l1Nm9TWmQyR3NxaFgrS0tqWUwyTWwxS01XTG43RjdPTmdGWmRhOXNnT3YyRGtpMVhzTmRDZThaSjlkSkp3MDBuK3FWbXRZUkNkZkEwT042OEZqazhTQzVIRXp3TElFUmhPWUE5d256Um4wbWduQjl6QkhlNFdNMTMrd1BOQjFqdXhUU05aYTg5Q0VYRGlBOGxPS3c4V01xbHNGRU5HQWFta0pyaytZaGFzQk16cE1HbDB1T3pINkRKQ25BVnRBYWhScTlySXltTWM4ZmtIOXFDMHowT3E1SitcL1lPaDVyRmtyUHBLZFVIam1yb0pzeGNcLzAyWnF2b3hYWGdLMG40eWhzZ1V4MlBzWnJ4QXlZQ2c1Vm9xazAxVXJKRTZxQlRzZVwvQUQwZGFQK04raHdyWEhpc2pkdGhvYmJleTJyTGhJaTlCT2NNVzRvN2dKbmlnaEFEaStcL0RMRUlmMGhKSDRHTjRFdlFxWGFCTHRTMDd2ZHZ6SUNkQk4wTTRaNWR1UDFyUHRcL1JmUFE4Sk9nQ010TjQwWCtCTTVWZFA5cVFER3oyN2Y4TGxQTGtZTVphUTkyQUFlVlYzWjg1WU51MzYreU9XcEwyOXlYUnlhVkVnMzVcL0IrUHQ5WERxZlVFY3cwcW1memZRN1VrSXZMRnpjRGRvMjdtTld6RTZSZGc9PSIsIm1hYyI6IjUzZDIzNDdlNWFlNWM1M2MxMjJjOTkwZmQzNmMwOTg4Y2Y3NWIxYmExMDI4ZDFkMTFjY2FjMzE2NGFmN2Y3MDIifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x