Như nhớ ra gì, Dora chợt lên tiếng.
“À, chị Dao biết gì không? Jeans Deni đã–”
Lời chưa dứt, Dora đã nhận ngay ánh mắt cảnh cáo của Tề Thiên Vũ – không rõ là vô tình hay cố ý nhưng cô cảm nhận được sát khí ngập tràn trong đó.
Anh đang cảnh cáo.
“Jeans Deni...làm sao?” Lam Tịch Dao có phần quan tâm khi hỏi đến tên này, vì cô vẫn nhớ gã là kẻ ra lệnh “chào đón” cô.
“K-không có gì đâu ạ, Jeans Deni đã bị giam ở nơi nhà kho bỏ hoang ở cuối doanh trại.”
Tề Thiên Vũ đặt bát cháo xuống. Vang lên một tiếng “Cạch!”
Một tay anh đưa lên, khẽ điều chỉnh góc tựa của cô, giọng nói trầm ổn:
“Không suy nghĩ chuyện khác, tựa vào đây, đừng cố gắng gượng.”
Tịch Dao lúc này cũng nghiêng đầu tựa nhẹ vào vai Tề Thiên Vũ. Động tác tuy nhỏ, nhưng lại khiến người khác không cách nào dời mắt.
“Như thế này đã được chưa, lão đại?”
“Ngoan.”
Dora nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cảm thấy bản thân có phần dư thừa thì lên tiếng.
“Vậy thôi, chị Dao nghỉ ngơi nhé. Em ra ngoài trước…”
Tịch Dao quay sang, định lên tiếng giữ lại, nhưng Dora đã khom người cúi đầu, bước lùi vài bước rồi nhanh chóng rời khỏi lều.
Ngoài kia, gió đêm lồng lộng, cuốn bay vài nhành cỏ khô nơi đất cát. Dora đứng trước lều, ngẩng đầu nhìn bầu trời không trăng, không sao.
Trong mắt cô, là một mảnh thất thần.
Không hiểu vì sao, cô muốn sự thân thuộc của Lam Tịch Dao, cũng muốn có được ánh mắt kia của Tề Thiên Vũ.
1
Quay lại với không khí trong liều, sau khi điều chỉnh tư thế thoải mái cho Lam Tịch Dao.
Chiếc bát cháo một lần nữa trở về trên tay anh, tô cháo bốc lên làn khói mỏng, mùi thơm thanh nhẹ thoảng qua nơi đầu mũi. Tề Thiên Vũ cầm muỗng, chậm rãi khuấy vài vòng rồi múc một thìa nhỏ, đưa tới trước miệng cô gái.
Lam Tịch Dao tựa người vào gối, ánh mắt nâu khẽ lay động, như hồ nước tĩnh lặng được khuấy nhẹ bởi cơn gió mỏng đầu thu. Không cự tuyệt, cũng không vội tiếp nhận, cô chỉ khẽ nhướng mi nhìn anh, giọng nói mềm như nhung lụa, khe khẽ gọi:
“Thiên Vũ.”
Anh "hửm" một tiếng, mắt vẫn nhìn cô, ánh nhìn sâu như đáy vực đêm đông, nhưng khi đối diện cô thì dịu đi thấy rõ. Đầu muỗng vẫn chờ trước môi cô, tay không hề rút lại.
Lam Tịch Dao mím môi, không ăn ngay, chỉ nhẹ nhàng hỏi, như thể tiện miệng, nhưng đáy mắt lại phản chiếu sự băn khoăn:
“Jeans Deni… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tề Thiên Vũ trầm mặc trong chớp mắt. Đáy mắt vốn nhu hòa dường như lại dâng lên sóng ngầm. Nhưng rất nhanh, ánh nhìn trở lại bình thản. Anh nhàn nhạt nói:
“Không phải đứa nhóc kia vừa nói em nghe sao. Ăn đi, đừng lo chuyện không nên lo.”
Anh không muốn để cô hay biết bất kỳ điều gì có thể khiến tâm trí cô thêm vướng bận, dù là một mảy may. Dù sao, anh cũng đã có mặt ở đây rồi. Chỉ cần có anh bên cạnh, cô tuyệt đối sẽ được bảo hộ chu toàn, không kẻ nào có thể chạm đến dù chỉ là một sợi tóc.
Vừa dứt lời, muỗng cháo đã tiến sát môi cô, mang theo mùi thơm dìu dịu của gạo nếp và thịt hầm. Cách nói của anh thì ngang ngược, nhưng động tác thì lại cẩn thận đến từng chi tiết, như thể nếu nhiệt độ muỗng cháo chênh lệch một độ thôi cũng khiến anh thấy tội lỗi.
Lam Tịch Dao cười khẽ, ánh mắt xán lạn như có tia sáng chợt rọi vào trong đêm tối. Há miệng ngoan ngoãn ăn từng muỗng cháo mà anh đưa đến.
***
Tại phòng Tổng thống Four Season Hotel.
Ánh đèn chùm pha lê treo giữa trần thạch cao cao vút vẫn sáng rực, nhưng cả căn phòng lại mang một tầng áp lực mơ hồ không gọi thành tên.
Lý Tây Hoa ngồi đó, thân hình cao lớn đổ nghiêng lên chiếc ghế sofa da thuộc đen tuyền, khuỷu tay tì lên đầu gối, ánh mắt như lưỡi dao bén ngót quét lên mặt đồng hồ đeo tay Rolex. Trong không khí trầm mặc chỉ còn lại tiếng kim giây nhích từng nhịp như gõ nhịp vào dây thần kinh căng chặt của gã.
Khí tức toàn thân gã dồn ép, như ngọn núi lửa sắp phun, chỉ cần một mồi lửa là có thể thiêu rụi cả thủ đô quyền lực nhất thế giới.
“Quái lạ, chẳng phải lão Thanh nói quốc yến chỉ diễn ra trong vòng một tiếng hơn sao? Tại sao bây giờ đã gần mười một giờ mà vẫn chưa thấy Tiểu Du trở về?”
Giọng gã trầm, khàn, pha chút gắt gỏng, mang theo sự lo lắng đang dần lan rộng như sóng ngầm dưới làn nước tưởng chừng yên ả.
Lý Tây Hoa vươn tay, cầm lấy chiếc điện thoại đặt cạnh tập hồ sơ cơ mật, màn hình vừa sáng lên liền mở mục liên lạc. Dưới mục "Ưu tiên tuyệt mật", cái tên "Bảo bối gia đình" được đánh dấu sao vàng sáng chói.
Gã ấn nút gọi.
Tiếng tổng đài lạnh tanh vang lên giữa đêm tĩnh mịch như mũi dao nhỏ cắm thẳng vào lồng ngực.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Lý Tây Hoa nhíu mày, ngón tay bấm liên tục, lần nữa… lại là giọng máy vô cảm. Hơi thở gã bắt đầu nặng nề, sắc mặt thoáng hiện vẻ ngưng trọng, ánh mắt ẩn hiện tia lo lắng không giấu giếm.
“Tiểu tổ tông này… hết pin sao?” Gã cắn răng, nhưng ngữ điệu đã trộn lẫn một tia gấp gáp khó kiềm chế.
Lòng gã như có từng cơn gió nóng thổi qua, từng luồng từng luồng một, đốt rát sống lưng. Đôi tay to bản siết lại thành nắm đấm, đốt ngón tay trắng bệch.
Không chần chừ, Lý Tây Hoa lập tức gọi một số khác – Thanh Thiên Hạo.
Phía bên kia bắt máy sau ba hồi chuông.
“Lão Lý, chuyện gì?”
Thanh âm quen thuộc của Thanh Thiên Hạo vang lên, vẫn mang theo phong thái lười nhác thường thấy. Nhưng Lý Tây Hoa không đợi hắn lên tiếng thêm nửa câu:
“Lão Thanh, Tiểu Du đâu?”
Câu hỏi như cắt ngang không gian, khiến đầu dây bên kia đột ngột im bặt.
Khoảng lặng kéo dài chỉ chừng vài giây, nhưng với Lý Tây Hoa lúc này như dài cả thế kỷ.
“…Nhóc đấy… không phải được cậu rước về rồi sao?”
Một câu đáp trả đầy ngờ vực, chẳng khác nào nhát dao đâm thẳng vào ngực gã.
“Tôi rước về khi nào? Anh nói sau khi kết thúc tiệc thì sẽ đích thân đưa con bé về, giờ anh hỏi tôi rước con bé? Lão Thanh! Anh đùa với tôi à?!”
Lý Tây Hoa bật người đứng dậy, cả căn phòng như chấn động theo bước chân nặng nề của hắn. Giọng gầm gừ như sấm giữa trời đêm.
Đầu dây bên kia, Thanh Thiên Hạo khẽ cau mày, đưa tay lên xoa trán. Những mảnh ký ức sau quốc yến như những mảnh vụn thủy tinh lấp lánh loang lổ dưới ánh đèn, mơ hồ mà không rõ ràng.
Lần cuối gã thấy Tề Du… hình như là ngay trước lúc Nam Cung Tinh Uyển hỏi tung tích cô.
Thanh Thiên Hạo tưởng… cô không về chung vì muốn để không gian cho gã và Nam Cung Tinh Uyển.
“Cậu náo cái gì? Con bé cũng đâu phải kiểu con gái chân yếu tay mềm.”
“Nhưng điều đó không có nghĩa con bé có thể bảo toàn bản thân trước nguy hiểm!”
Một tiếng “rầm”, Lý Tây Hoa đập mạnh tay lên bàn gỗ gụ, mắt hằn tia máu. Hiếm khi gã cảm thấy lòng bàn tay lạnh buốt như vậy – như thể giác quan đang báo động trước một cơn bão sắp kéo đến.
Phía bên kia, Thanh Thiên Hạo không nói thêm lời nào, chỉ hạ điện thoại xuống, trầm giọng:
“Tiểu Thanh!”
Ngay tức khắc, Tiểu Thanh trong quân phục xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
“Thủ lĩnh cho gọi?”
“Huy động đội mật tuyến trong phạm vi Washington D.C, phát động ngầm. Tìm cho ra Tề tiểu thư, bằng mọi giá!”
“Tuân lệnh!”
Bóng dáng Tiểu Thanh thoắt biến mất vào bóng đêm, tựa như hắc ảnh hành động trong các tổ chức mật sát.
Thanh Thiên Hạo quay lại điện thoại, chậm rãi nói:
“Cậu bình tĩnh. Con nhóc đó… không dễ bị tổn thương vậy đâu.” Trong khoảnh khắc, ký ức như mũi dao lạnh lẽo lướt qua tâm trí gã về ánh nhìn trầm mặc như có thể nuốt trọn vạn vật của Tạ Cố Thương, nhưng lại mang theo tia thâm tình khó phân định, đặt trọn vẹn trên người Tề Du.
“Mà này, còn một khả năng – cậu liên hệ với Tạ Trì thử xem. Tôi có cảm giác… Mạn Linh đi cùng hắn. Chẳng phải cậu và Mạn Linh không phải từng quen biết hắn sao?”
Vừa nghe đến cái tên Tạ Trì, đôi đồng tử Lý Tây Hoa như co rút lại.
Tạ Cố Thương sao?
Gã ngay lập tức cúp máy, nghiến răng:
“Dịch Phàm!”
Cửa phòng khách mở ra ngay lập tức. Một người đàn ông mặc sơ mi trắng, vóc dáng cao gầy như gươm, bước vào. Giọng nói trầm ổn, không mang theo tạp niệm:
“Gia chủ.”
“Cậu tra cho tôi, tên Cố vấn cấp cao Tạ Trì hiện tại đang ở đâu.” Giọng gã nghiến lại từng chữ. “Ngay lập tức!”
“Rõ!”
Dịch Phàm sau khi nhận lệnh lập tức bấm thiết bị trong tay, đôi mắt lạnh lùng lia dọc màn hình điều khiển nhỏ như cánh tay.
“Đã truy cập vào hệ thống di chuyển quốc tế của chính khách Mỹ, đồng thời kết nối tín hiệu vệ tinh theo dõi khu vực trong vòng bán kính 20km tính từ Nhà Trắng. Dấu hiệu của chính khách người Nga… xác nhận lần cuối xuất hiện là tại tầng VIP phòng khánh tiết quốc yến.”
“Sau đó?” Lý Tây Hoa hỏi, giọng như sắt đập lên sàn đá cẩm thạch.
“Biến mất.”
Dịch Phàm ngẩng đầu, ánh mắt ngưng trọng.
“Kể cả thuộc hạ… cũng không còn nằm trong khu bảo hộ giành cho quan khách nước ngoài.”
Trong giây lát, gân xanh trên mu bàn tay Lý Tây Hoa hằn rõ, biểu cảm như dã thú bị chọc giận.
“Tạ.Cố.Thương…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất