Trong phòng khách tầng Tổng thống của Waldorf Astoria, ánh đèn vàng nhạt vẫn tỏa ra thứ ánh sáng âm ấm dịu mắt, trải dài khắp tấm thảm thủ công từ Thổ Nhĩ Kỳ. Đồng hồ treo tường khẽ điểm 1 giờ 20 phút rạng sáng, kim giây di chuyển chậm chạp như thể cũng đang dè chừng không dám làm phiền đến tĩnh lặng.

 

Tạ Cố Thương lúc này mới chậm rãi đứng dậy khỏi giường. Cánh cửa phòng khẽ khép lại sau lưng hắn, tách biệt hoàn toàn giữa không gian dịu lặng nơi Tề Du đang ngủ và khoảng sảnh phòng khách sạn được bao phủ bởi lớp ánh sáng đèn âm trần lạnh lẽo như kim loại.

 

Mạc Sâm đã đứng chờ sẵn tại khu vực phòng khách bên ngoài. Dáng người cao lớn, âu phục đen chỉn chu, một tay ôm tập tài liệu, một tay đặt sau lưng, ánh mắt tĩnh lặng như hồ nước đêm đông.

 

“Ngài Cố vấn, đã có kết quả xét nghiệm.”

 

Tạ Cố Thương không trả lời, chỉ chậm rãi bước đến, động tác bình thản mà mang theo áp lực vô hình. Hắn ngồi xuống chiếc ghế bọc da màu xám tro, vắt chéo chân, đưa tay đón lấy tập tài liệu.

 

Mạc Sâm đặt tài liệu lên mặt bàn gỗ óc chó, đồng thời mở lời:

 

“Trong máu Tề tiểu thư có một lượng lớn Yohimbine, Bufotenine, cùng một loại dẫn xuất mới chưa có mã định danh chính thức. Thành phần thứ ba khá tân tiến, không gây phát hiện qua xét nghiệm phổ thông, chưa được phổ biến trên thị trường đen, cũng không có trong danh mục kiểm soát của Cục Quản lý Dược phẩm Mỹ.”

 

Anh dừng lại một nhịp, rồi nói tiếp:

 

“Loại thuốc này có tính chất đánh lừa thần kinh trung ương rất tinh vi – không gây phản ứng rõ ràng ngay tức thời, không tăng nhiệt, không đỏ mặt, không mất kiểm soát… nhưng sau mười phút sẽ khiến hệ cơ tạm thời vô hiệu hóa. Hiệu ứng tạo ra tương đương xuân dược: mất kiểm soát cơ thể, tê liệt tạm thời, và cực kỳ dễ bị thao túng nhận thức.”

2

 

Tạ Cố Thương lật xem từng trang. Đôi mắt hắn không hề có một gợn sóng nào, nhưng ánh nhìn lại tối đi như vực sâu không đáy.

 

Mạc Sâm tiếp lời, có phần dè chừng:

 

“Ngoài ra... thông qua đó, tôi còn xác nhận được nhóm máu của Tề tiểu thư là—”

 

“Rh-null.” Giọng Tạ Cố Thương vang lên trầm thấp, lạnh nhạt như thể chỉ đang nói đến một mã số trong hồ sơ tuyệt mật.

 

Mạc Sâm thoáng khựng lại. Hắn nhìn thẳng vào Tạ Cố Thương, không giấu nổi kinh ngạc:

 

“Đúng... Nhưng tài liệu không ghi cụ thể nhóm máu, tôi chỉ biết qua lời bác sĩ trong nội bộ, ngài làm sao—”

 

Tạ Cố Thương ngước mắt lên, ánh mắt sắc như đao cắt, lạnh như băng đá phương Bắc.

 

“Không thể biết sao?”

 

Giọng nói như nhát chém lạnh lùng, cắt ngang mọi nghi hoặc.

 

Hắn không cần giải thích thêm.

 

“Tôi không có ý đó.” Mạc Sâm vội lên tiếng.

 

Dĩ nhiên hắn biết.

 

Chỉ có Mạc Sâm không hề hay biết, từ năm ngoái. Ngay sau khi nhận được tin Tề Du bị thương, hắn đã bí mật lập hồ sơ huyết học cá nhân cho những người có nhóm máu Rh-null hiếm nhất hành tinh. Hiện tại trong hệ thống y tế ngầm của Spectre, đã được trữ sẵn ba người phù hợp để truyền máu cho Tề Du – và đều được hắn nuôi dưỡng trong các căn cứ riêng rải đều từ Âu đến Á – để đề phòng khi cô xảy ra chuyện.


 

Tạ Cố Thương đóng tập hồ sơ lại, ánh mắt âm u như vực thẳm, một tay chạm nhẹ ly rượu không đá trên bàn, chất lỏng đỏ sẫm trong ly xoay chậm, tựa như một vũng máu đang chờ định tội.

 

“Bevis thì sao?” Giọng hắn thấp, nhưng lạnh đến thấu xương.

 

Ngay khi về lên xe, Mạc Sâm đã nhận được mệnh lệnh ngầm của Tạ Cố Thương về việc bắt giữ Bevis.

 

“Hiện đã được đưa đến căn cứ ‘Rắn Sắt’ ở ngoại ô.” Mạc Sâm đáp. “Bên đó đã tra tấn ba tiếng rồi.”

 

“Sau khi tra tấn đến chết, thì giải quyết nó.” Tạ Cố Thương khẽ gật đầu, đáy mắt chậm rãi dâng lên sát khí rét căm. “Làm cho sạch sẽ, thứ bẩn thỉu đó không được tồn tại dưới bất kỳ hình thức nào, kể cả hình dạng hay tro cốt.”

 

“Vâng.”

 

Mạc Sâm hơi cúi đầu, ghi lệnh hành động vào thiết bị mã hóa.

 

“Còn về Tổng thống và Phó Tổng thống... ngài có muốn dọn một lượt, không để lại dấu vết không?”

 

Với bọn họ… giết đám chính trị già cũng như bẻ gãy một cọng cỏ. Không tốn sức.

 

Tạ Cố Thương khẽ cười lạnh. Nụ cười nhàn nhạt ấy khiến nhiệt độ toàn bộ căn phòng tụt xuống vài độ.

 

“Chưa cần, chưa phải lúc..”

 

Hắn ngồi thẳng lưng, tay rời khỏi ly rượu, đôi mắt phảng phất vẻ điềm tĩnh của một chính khách, nhưng ẩn trong đó là thứ dã tâm khiến cả bàn cờ địa chính trị phải rúng động.

 

Mạc Sâm thoáng sững người, song cũng không cất lời thắc mắc.

 

Bởi anh đã hiểu tính cách của Tạ Cố Thương – một kẻ càng chần chừ chưa ra tay, thì càng nguy hiểm đến rợn người. Con mồi càng được giữ lại lâu, thì số phận sau cùng của nó… mới thật sự đáng thương.

 

Lý do Tạ Cố Thương không ra tay giết ngay vì hiện tại, hắn đang đại diện ngoại giao cho Moscow. Nếu trong thời gian hắn có mặt ở Mỹ lại có chuyện xảy ra với đương kim Tổng thống hoặc Phó Tổng thống... sẽ là một cơn chấn động quốc tế. Washington sẽ lập tức lấy cớ để đưa vấn đề lên Liên Hợp Quốc, kéo theo làn sóng truyền thông, công kích và điều tra đa quốc gia. Hơn nữa, hắn không muốn phải đại diện đất nước của hắn đi viếng đám rác rưởi kia.

 

Không xứng.

 

“Nhưng ngài cũng không định bỏ qua—”

 

Tạ Cố Thương cắt lời:

 

“Không bỏ qua.”

 

“Chuyện tối nay,” Hắn nói, giọng vẫn nhẹ như gió, “... không cần ầm ĩ vì danh tiếng của Tề Du và cũng nhờ chúng mà em ấy mới cần tới tôi. Nhưng cũng không thể để bọn chúng nghĩ rằng tôi không biết gì.”

 

Mạc Sâm hiểu ý ngay lập tức.

 

“Ý ngài là...?”

 

Hắn cười nhạt, ánh mắt tối lại:

 

“Gửi lời ‘cảm ơn’ đi.”

 

Hắn rút từ túi áo vest ra một đồng xu đúc vàng, ném nhẹ lên bàn. Đồng xu quay tròn, phản chiếu ánh sáng thành một vòng xoáy lấp loáng như kim khí bén nhọn.

 


 

Mạc Sâm khẽ nhướng mày, nhận lấy mệnh lệnh không lời.

 

“Tuân lệnh.”

 

Lời "cảm ơn" từ lệnh của Tạ Cố Thương được gửi đi giữa đêm đen, lặng như một bản án tử tuyên trong bóng tối.

 

Chỉ vài tiếng sau, khi mặt trời chưa kịp ló rạng, toàn bộ giới truyền thông nước Mỹ rúng động.

 

Tin nóng phát ra từ Nhà Trắng:

 

“Tổng thống lâm vào tai nạn xe nghiêm trọng trên đường trở lại thủ đô sau lịch trình công tác ngoài bang. Tình trạng nguy kịch, hiện đang được cấp cứu tại Trung tâm Y tế Quốc gia.”

 

Cùng thời điểm đó, một dòng tin ngắn gọn được phát đi từ Văn phòng báo chí:

 

“Phó Tổng thống đột ngột ngộ độc thực phẩm ngay tại Nhà Trắng trong bữa ăn khuya. Diễn biến phức tạp, suýt ngưng tim, may mắn được đưa vào cấp cứu kịp thời.”

 

Cả nước rúng động.

 

Truyền thông đồng loạt đặt câu hỏi:

 

Tại sao cùng một đêm, hai nhân vật quyền lực nhất lại cùng lúc rơi vào tình trạng sinh tử?

 

Không ai có câu trả lời.

 

Chỉ có những người đã quen quan sát phía sau màn nhung quyền lực hiểu rõ, lời "cảm ơn" đêm qua… là một phát súng được bắn ra từ tay một người nào đó – không dễ động vào.

 

Lặng lẽ, chuẩn xác, không để lại dấu vết.

 

Giống như bóng của một con thú săn mồi, lặng lẽ mà chí mạng.

 

Quay về thời điểm hơn một giờ sáng, đèn pha lê mờ nhạt chiếu ánh sáng lấp lánh lên mặt sàn gỗ bóng loáng. Gió đêm khẽ luồn qua khe cửa sổ lớn chạm trần, mang theo hơi lạnh cuối tháng Hai nơi xứ người và mùi hương gỗ đàn hương dìu dịu thoảng trong không khí, như một khúc ru ngủ ma mị của đêm dài tĩnh lặng.

 

Tạ Cố Thương tựa nửa người vào lưng ghế sofa màu ngọc bích, một tay buông lỏng, tay kia chậm rãi xoay ly rượu vang đỏ âu, ánh mắt sâu như vực thẳm đáy hồ – một loại hàn ý vô thanh vô sắc phủ kín gương mặt tuấn tú đầy lãnh huyết.

 

Giọng nói trầm thấp, pha lẫn mỏi mệt và lạnh lùng, bật ra như mệnh lệnh tối hậu:

 

“Còn về Tề Du, trong thời gian tôi ở Mỹ… em ấy sẽ ở bên tôi – sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra. Anh đừng để xảy ra bất kỳ sơ hở nào. Quan sát cô ấy khi tôi vắng mặt.”

 

Mạc Sâm cúi đầu, giọng nghiêm túc:

 

“Rõ. Tôi sẽ báo cáo chi tiết từng giờ, từng phút.”

 

“Tốt.” Một tiếng cười lạnh, không rõ là châm biếm hay là cảnh cáo.

 

Tạ Cố Thương đứng dậy cởi áo khoác, bước đi ung dung về phía phòng nghỉ của khách. Động tác tháo nơ cổ áo tuxedo của hắn vừa nhàn nhã vừa lãnh ngạo, tựa như bậc quân chủ đang bỏ xuống chiến giáp sau một ngày chinh chiến.

 

“Còn nữa, gọi gấp một thợ xăm đến đây. Trong vòng ba mươi phút. Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, hắn phải có mặt.”

 


 

Mạc Sâm vẫn đứng yên. Lúc hắn khuất bóng, mới thở hắt ra một hơi – đầy khó hiểu.

 

Thợ xăm?

 

Ngài Cố vấn... định nổi loạn ở tuổi 27 à?

2

 

Thắc mắc đầy một bụng, nhưng anh vẫn quay người thi hành mệnh lệnh.

 

Hai mươi tám phút sau,

 

Không phải thợ xăm đến trước.

 

Mà là một kẻ... không được mời mà đến, đã đạp tung cánh cửa an ninh đặc chế của tầng phòng Tổng thống.

 

Tạ Cố Thương bước ra từ phòng nghỉ, chân mày hơi cau lại vì âm thanh bên ngoài.

 

Tiếng bước chân hỗn loạn.

 

Tiếng quát tháo giận dữ.

 

Cùng tiếng cơ thể đổ sập xuống nền đá marble.

 

“Cái tên họ Tạ khốn kiếp đâu rồi! Tiểu Du ở đâu hả?!”

 

Lý Tây Hoa với đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt rối loạn, quét mắt khắp phòng.

 

Chưa kịp phẫn nộ thêm, gã đã đứng sững lại.

 

Trước mặt gã, Tạ Cố Thương đứng giữa phòng khách như thần nhân đọa thế, thân người phủ bộ áo choàng tắm màu xanh đen như vực sâu không đáy. Vành eo siết nhẹ bằng dây lụa lỏng lẻo, mái tóc ướt rũ xuống trán, toát ra vẻ lười biếng mà quyến rũ trí mạng. Ánh đèn pha lê phủ lên bờ ngực rắn chắc ẩn hiện sau lớp vải, càng làm nổi bật vẻ tuấn mỹ cao ngạo như yêu nghiệt bước ra từ truyền thuyết.

 

Ánh mắt hắn thản nhiên, tay cầm hai đầu khăn lau đang quàng trên cổ, đánh mắt nhìn ra phía cánh cửa mở toang. Có thể thấy rõ – mấy vệ sĩ ngoài cửa nằm la liệt dưới đất.

 

Cũng cùng lúc đó, Mạc Sâm cùng thuộc hạ của Spectre chạy vào.

 

“Ngài Cố vấn, chúng tôi–”

 

“Lui.” Tạ Cố Thương không nhanh không chậm, ra lệnh.

 

“Nhưng mà–”

 

“Muốn tôi nói một câu – hai lần?”

 

Mạc Sâm cũng không dám đôi co thêm, anh cùng các thuộc hạ cúi đầu – xoay người đi ra ngoài.

 

Cánh cửa phòng từ từ đóng lại, cho đến khi tiếng “Cạch!” vang lên.

 

“Đại sứ Lý, không ngờ anh lại vô phép như vậy.”

 

Giọng hắn không nhanh không chậm, mỉa mai xen lẫn hờ hững, giống như kẻ bề trên rũ mắt nhìn trò hề trước mắt.

 

Lý Tây Hoa hắng giọng, giận dữ:

 

“Tôi hỏi lại, em gái tôi đâu?”

 

Tạ Cố Thương nhếch mép cười nhẹ, nói từng chữ:

 

“Đang ngủ, trong phòng của tôi.”

 

Một câu nói chậm rãi, ngắn gọn, nhưng âm điệu và biểu cảm đầy khiêu khích. Mỗi chữ, như vảy máu tạt vào mặt người khiến huyết áp của Lý Tây Hoa dâng đến đỉnh đầu. Những ý nghĩ điên cuồng va đập trong não gã, như đổ thêm dầu vào đống tro tàn đang rực lửa trong lòng Lý Tây Hoa.

 

“Thằng chó!”

 

Không thể chịu nổi thêm một giây. Gã hét lên một câu chửi, rồi vung nắm đấm nhằm thẳng vào mặt Tạ Cố Thương.

 

Tạ Cố Thương không phản đòn, chỉ tịnh thủ, nghiêng người, né, chắn, lui về sau nửa bước, hóa giải từng chiêu mà không một lần phản kích. Tất cả đều rất nhẹ nhàng, có kiểm soát, như thể hắn đang để gã trút giận.

 

Không vì yếu, mà vì… không muốn Tề Du giận. Hắn có thể nhận diện được độ quan trọng của tên này đối với cô, bởi cách gọi của Lý Tây Hoa với cô.

 

Nắm đấm của Lý Tây Hoa mang theo sức nặng của tức giận lẫn lo lắng như hổ vồ mồi, đòn nào cũng hiểm độc. Những cú đánh như mưa, liên tiếp giáng xuống nhưng đều bị Tạ Cố Thương hóa giải dễ dàng bằng một tay. Bóng áo choàng tắm nhẹ lay động, mái tóc chưa khô hắt nước xuống nền gỗ.

 

“Tên khốn, mày đã làm gì Tiểu Du?!”

 

“Mày dám đụng vào con bé, xứng sao?!”

 

Đòn hiểm càng lúc càng nhiều.

 

Ngay khi nắm đấm tiếp theo hướng thẳng vào mặt hắn, Tạ Cố Thương chặn lại, siết nắm đấm đối phương một cái, giọng trầm thấp như tiếng chuông vọng trong điện Phật:

 

“Cẩn thận cái miệng của anh, Lý Tây Hoa.”

 

Xứng hay không. Đời này, chỉ có Tề Du được quyền nói với hắn.

 

Tiếng động lách cách khe khẽ vọng ra từ cánh cửa phòng ngủ chính.

 

Ánh mắt Tạ Cố Thương sắc bén lóe lên.

 

Nhưng Lý Tây Hoa vẫn chưa nhận ra – có lẽ gã đang trong cơn cuồng nộ nên mất cảnh giác. Trong khoảnh khắc ấy, Tạ Cố Thương bất ngờ thả tay, để nắm đấm kia giáng xuống mặt mình. Vì không còn vật cản, cú đấm va thẳng vào bên má hắn - một vệt máu ứa ra từ khóe môi. Nhưng ánh mắt Tạ Cố Thương vẫn thản nhiên. Tựa như vết thương đó… chẳng đáng để hắn bận tâm.

2

 

Ngay khi Lý Tây Hoa định tung thêm một cú đấm trí mạng, một tiếng gọi thất thanh vang lên:

eyJpdiI6InprTEVUWlltWHFCaDA2T0Q1N2Q5anc9PSIsInZhbHVlIjoiN3FUM0FzdzdOOXBNeExMSlY2eGs4Skx1NllSNWJoWWZ1WnVoRkN6eWdXZk84cUdORWpsNjBKb1piQkt4VG5QaVwvN21Kd0Nxd1EzaUZDUFU2c1hSdkJnPT0iLCJtYWMiOiJjNTUyOTVlNmJmYTAyOWViYmRlMTYwMGVhNDVkYzhmZDg2NmY1NWYyODBmOGMyN2Y1ZDllNmEzZjg1YjkwNmRlIn0=
eyJpdiI6Ik53YWRFRnUyRURyYllOZXVyNXNQNlE9PSIsInZhbHVlIjoiUkZnZlY1eUVaa2JJYWFXZExrUzZ6aTl1SGk3bHVBeU1wWm5BYUVGaWVodG82VzBXXC8yQUVlbHRMeGFCRit0VGJma0RiXC8yamV6TU1TMnFET1IzRUduYk5MczNhU3lmTWNUYkk2cXV0R2ZGR0lVeGlZRlljOThJZ203OGxUblhHRCIsIm1hYyI6ImQ4MGI2OGNiMGM1MGE4YTQyMTdjOWRmMTg4Y2Q0YjA4MmFiZTIyZGVmYjMxZGI3ZjJiMDViOGU1OWRiMzU1MjEifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x