Từng tiếng bước chân trần chạm xuống nền gỗ, dồn dập – vội vã.
 
Một bàn tay trắng trẻo giữ lấy cánh tay Lý Tây Hoa.
 
“Bình tĩnh lại đã!”
 
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Mọi thứ như đông cứng trong một cái chớp mắt.
 
Lý Tây Hoa bất chợt ngừng lại, dời mắt nhìn bàn tay trắng mảnh đang giữ lấy cánh tay gã. 
 
Là Tề Du. 
 
Đối diện với đôi mắt xanh đen quen thuộc, cơn giận của Lý Tây Hoa chợt như được xoa dịu.

Ánh mắt Tề Du mơ hồ, động tác chậm chạp, nhưng lại dùng toàn lực giữ lấy cánh tay đang vung lên của Lý Tây Hoa.
 
“Đừng đánh!”
 
Gã chững lại, rồi loạng choạng buông thõng, mạnh bạo đẩy Tạ Cố Thương ra. Hai bàn tay thô ráp chuyển sang nhẹ nhàng vuốt hai bên má cô, đặt lên bờ vai nhỏ, kiểm tra một vòng.
 
Quần tây, áo sơ mi có phần xộc xệch, tóc xõa tung. Khuôn mặt nhợt nhạt bất thường.
 
“Tiểu Du, em có sao không?”
 
Tề Du thở khẽ, lắc đầu. Tay xoa nhẹ hai bên bắp tay mình.
 
“Em không sao, chỉ hơi ê ẩm một chút.”
 
Lời cô nói không sai, đây là hậu di chứng sau trận xuân dược vừa qua, cùng với việc bị vòng tay siết chặt của người đàn ông kia ôm suốt hai tiếng liên tục. Có mình đồng da sắt thì cũng bị nhức mỏi thôi.
 
Nhưng câu nói ấy lọt vào tai Lý Tây Hoa lại là một nghĩa khác. Như mồi châm ngòi nổ.
 
“Ê ẩm?!”
 
Ánh mắt gã chậm rãi chuyển từ cô sang Tạ Cố Thương – lúc này đã rướm máu nơi khóe môi, mặt lạnh như băng, vẫn chưa hề có chút phản kháng nào.
 
Tề Du không biết Lý Tây Hoa đang nghĩ điều gì, chợt gã gào lên với Tạ Cố Thương.
 
“Mẹ kiếp… là mày đúng không?!” 
 
Ngay trong khoảnh khắc Lý Tây Hoa sắp giáng một quyền như trời giáng xuống, một thân ảnh mảnh mai lao ra như làn gió, tựa như một cánh bồ công anh đơn độc xông vào trận phong ba bạo liệt.
 
Ánh đèn chùm pha lê đổ bóng lung linh lên nền gạch cẩm thạch lạnh lẽo, soi rõ ba thân ảnh đối lập.
 
Một đứng sừng sững như cơn bão mùa đông sắp sửa giáng xuống.
 
Một ngạo nghễ mà lấm lem máu tươi.
 
Và một – nhỏ bé, lại đứng giữa hai người như đóa lê hoa che gió chắn mưa.
 
Tề Du ôm chặt lấy cổ Tạ Cố Thương, toàn thân mềm mại như tuyết rơi giữa đêm đông, không do dự mà chắn trước thân thể hắn.
 
“Tây Hoa! Đừng đánh anh ấy!”
 
Thanh âm ấy vang lên như tiếng chuông bạc giữa màn u tối, khiến cả không gian chợt đông cứng.
 
Tạ Cố Thương khẽ giật mình.
 
Một giây kia, hắn không nghĩ, không đắn đo, chỉ lập tức vươn tay ôm chặt lấy cô vào lòng, động tác như phản xạ khắc cốt ghi tâm. Tấm lưng hắn khẽ động, toàn thân xoay người che chắn cô bằng khí lực như sắt thép, tựa như muốn gánh lấy tất cả gió mưa vì người con gái ấy.
 
Cô run rẩy, mùi hương thoảng trong tóc lùa vào mũi hắn – là mùi hoa tuyết điểm, là hương của đêm đông và cả linh hồn hắn.
 
Lý Tây Hoa đứng sững tại chỗ. Cánh tay giơ lên vẫn chưa kịp thu về, đầu ngón tay run nhè nhẹ, đôi mắt bừng bừng lửa giận phút chốc đã loang ra tầng tầng mâu thuẫn.
 
Khoảng cách giữa nắm đấm của hắn và cơ thể Tạ Cố Thương – chỉ còn vỏn vẹn một tấc.
 
Chỉ một tấc thôi… nhưng nếu không có hắn, Tề Du chắc chắn đã lãnh trọn cái quyền này của gã.
 
Không khí trong phòng như bị hút cạn trong một cái chớp mắt. Ánh đèn vàng nhạt soi lên gương mặt Tạ Cố Thương – vẫn là dung mạo cao quý ấy, nhưng bờ môi đã rớm máu, gò má trái hiện rõ vết bầm.
 
Hắn cúi đầu, hơi thở nóng rực tỏa ra áp trên đỉnh đầu Tề Du, mái tóc ướt lòa xòa rũ xuống, trán khẽ chạm vào tóc cô, khàn giọng nói – chỉ đủ cho hai người nghe:
 
“Em dám chắn trước người tôi như vậy, không sợ bản thân bị thương à?”
 
Lời hắn nói rất khẽ, nhưng trong đó ẩn chứa một tia giận, một phần đau lòng, và bảy phần không cam tâm.
 
Tề Du ngẩng lên, đôi mày thanh tú khẽ chau. Ban đầu định mở miệng mắng lại câu gì đó, nhưng rồi khựng lại – vì ánh mắt cô vừa lúc ấy chạm vào gương mặt hắn ở khoảng cách gần đến độ từng sợi lông mi cũng hiện rõ trong tầm mắt.
 
Một bên má hắn sưng tấy, khoé môi bị rách – máu vẫn chưa kịp khô, cằm rướm đỏ, làn da màu mật ong tương phản khiến vết bầm xanh tím loang lổ càng thêm rõ rệt.
 
Đôi con ngươi của cô lập tức co lại, lo lắng và một chút xót xa đồng loạt hiện lên trên đáy mắt.
 
“Anh... đây là vết thương bị đánh sao?”
 
Tạ Cố Thương không nhúc nhích.
 
Tề Du rướn người lên, hai tay nâng lấy cằm hắn một cách nhẹ nhàng như chạm vào băng pha lê, ánh mắt đảo quanh từng vết tím, từng giọt máu, động tác vừa cẩn thận lại vừa vô thức mang theo nỗi bất an khó nói.
 
Không phải cô chưa từng mục kiến qua những vết thương máu thịt be bét, thậm chí là cảnh tượng gãy xương, đứt gân tàn nhẫn nơi hắc đạo – từng ấy năm dấn thân giữa ranh giới sinh tử, loại gì mà cô chưa thấy? Thế nhưng… những vết bầm tím trên khuôn diện Tạ Cố Thương trước mắt lại khiến lòng cô bất chợt quặn thắt.
 
Không phải vì mức độ thương tích quá đáng sợ. Mà vì… nó là oan khuất.
 
Hắn không đáng phải nhận lấy những quyền cước đó. Lại càng không nên để mặc bản thân bị đánh như vậy.
 
Tạ Cố Thương nhìn cô – nhanh chóng nhận ra biểu cảm ‘kỳ lạ’, ánh mắt thâm trầm như hồ nước sâu không đáy, lại cố ý cúi đầu né tránh ánh nhìn. Vẻ mặt ấy... dường như có chút uỷ khuất pha lẫn dịu dàng.
 
“Không sao. Lý Tây Hoa chỉ là lo lắng cho em… nên ra tay hơi mạnh.”
 
Giọng hắn khàn khàn, trầm thấp như sương khuya, giống như dỗ dành, giống như buồn lòng.


 

Lý Tây Hoa đang tức ù tai hoa mắt nên không nghe thấy câu nói “tủi thân” của hắn. Nếu có, chắc gã lên huyết áp tại chỗ mất.
 
Tề Du nhíu mày hỏi, giọng có phần nôn nóng. 
 
“Vậy sao anh không né?”
 
Tề Du tin, với khả năng của Tạ Cố Thương. Lý Tây Hoa căn bản không tổn thương đến hắn được.
 
Tạ Cố Thương không trả lời ngay. Hắn chỉ khẽ cười – một nụ cười rất nhẹ, rất nhạt, như thể mang theo toàn bộ ẩn nhẫn của đời này.
 
"Tôi... không nỡ."
 
Ba chữ ấy, không có lời giải thích, nhưng là chân tâm.
 
“Chẳng phải em rất thân với Lý Tây Hoa sao, tôi không muốn làm tổn thương những người xung quanh em.”
 
Tề Du ngây người.
 
Cô chợt thấy khó thở. Trái tim nơi lồng ngực bị bóp chặt như có thứ gì đó dâng lên, dằn vặt... cũng lại dịu dàng đến quặn thắt.
 
Tề Du khẽ cúi đầu, ngón tay vẫn còn vuốt nhẹ khi chạm vào cằm hắn. Trong khoảnh khắc ấy, cô mới ngộ ra thứ cảm xúc khó gọi tên đang siết lấy trái tim mình.
 
Có lẽ là do cô cảm thấy áy náy. Cũng có thể là do chút xúc động vụn vặt vì hắn đã vì cô mà không tránh né. Nhưng sâu hơn nữa… là một thứ đau lòng không thể gọi tên.
 
Tựa như... trong cơn mê loạn, rốt cuộc nhận ra: người đàn ông này, dù có đứng đối đầu với cả thiên hạ, vẫn không quay lưng với cô.
 
Tề Du nhìn Tạ Cố Thương một lúc, rồi thoát khỏi vòng tay hắn. Cô nghiêng người lách nhẹ hắn sang một bên. Tạ Cố Thương nhìn theo bóng cô, đáy mắt xẹt qua một nụ cười vô cùng kín đáo – rất nhạt, nhưng cũng rất đắc ý.
 
Tề Du đứng đối diện với Lý Tây Hoa – người đang đứng sau lưng Tạ Cố Thương. Người đàn ông kia, thần sắc âm lãnh. Ánh mắt gã lóe lên tia kinh ngạc khó che giấu, như thể tận sâu trong đáy tâm, vừa bị một nhát dao bén nhọn xé toang lớp băng cố hữu.
 
Lý Tây Hoa… chưa từng chứng kiến một Tề Du như thế.
 
Từ lần đầu gặp đến tận hiện tại, Tề Du là người chán ghét mọi va chạm xác thịt đến mức cực đoan. Với cô, thân thể là giới tuyến bất khả xâm phạm. Ngoại trừ những người trong gia đình, bất kỳ kẻ nào dám động vào, nhẹ thì bị bẻ gãy cổ, nặng thì mất mạng tại chỗ, tuyệt không dung thứ.
 
Vậy mà vừa rồi… cô lại ngoan ngoãn nép gọn trong vòng tay Tạ Cố Thương, mặc cho hắn ôm chặt không hề phản kháng. Không chỉ thế, ngón tay thon dài trắng muốt còn nhẹ nhàng nâng lấy cằm hắn, ngẩng đầu chăm chú quan sát từng vết thâm xanh tím đỏ, vẻ mặt mang theo dịu ý hiếm thấy – tựa hồ như sợ đau giùm cho hắn.
 
Chuyện đó, đặt vào Tề Du. 
 
Chính là một loại nghịch lý.
 
Sắc diện Lý Tây Hoa thoáng trầm xuống, ánh nhìn sâu thẳm phủ kín hàn ý không tên, như một cơn cuồng phong bị cưỡng ép giam trong lồng ngực, chỉ chực trào ra cuốn phăng lý trí. Ngay cả bản thân gã cũng không phân rõ, thứ đang siết chặt ngực gã lúc này… là phẫn nộ hay là hoang mang.

Tề Du chậm rãi tiến lại gần, chạm vào ánh mắt ấy. Thấy Lý Tây Hoa vẫn đứng lặng như tượng đá, tưởng rằng gã đang còn tức giận chưa nguôi, không muốn mở lời. Cô khẽ nhíu mi, đưa tay xoa xoa ấn đường, động tác mang theo vài phần bất đắc dĩ, đối diện với một người anh ương ngạnh mà cô đã quá quen tính khí.
 
“Anh Tây Hoa, em biết… anh lo cho em. Nhưng không phải việc gì cũng có thể giải quyết bằng nắm đấm. Hơn nữa, em không bị làm sao cả, không đến mức anh phải đánh người vì thay trời hành đạo đâu.”
 
Hai câu, một tầng nghĩa. 
 
Không tức giận, chỉ là muốn khuyên ngăn.
 
Tề Du nghiêng đầu, giọng nói khẽ hơn:
 
“Hơn nữa… là Tạ Cố Thương cứu em trong bữa tiệc. Anh ta không làm gì tổn hại em cả.” 
Ngón tay Lý Tây Hoa khẽ run, nhưng không buông nắm đấm. Ánh mắt gã nặng nề xoáy vào người đàn ông đang đứng kế bên Tề Du vẻ mặt thản nhiên, rồi lại rơi lên gương mặt cô gái trước mặt.

Giọng nói gằn từng chữ, như muốn xuyên thủng bức màn im lặng:

“Vậy rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?”

Tề Du không tránh né ánh mắt ấy. Cô nhìn thẳng vào mắt gã, giọng nói bình tĩnh, nhưng mang theo sức nặng trời sinh của bậc quân chủ.

“Chuyện này... không thể nói hết trong một hai câu. Một lát em sẽ kể rõ cho anh.”

 

Im lặng một lúc, cô nhẹ giọng nói tiếp.

“Em khiến anh lo lắng rồi.”

Câu nói này, Lý Tây Hoa có thể hiểu.
 
Tề Du là đang xin lỗi gã vì làm gã lo lắng. 

eyJpdiI6Im5DRCtLa0J1SVNnYTQzQzVMNHl6eUE9PSIsInZhbHVlIjoiTVZYUHhmaWRQckZYZTNcLzQrS2NcL05RSWRlanhIa09GOVFaZEZxQmliaVIyZnZYakdrNTdSR2ttRU0yVEp2UTVuZDlTTktPb2Q2OU5xRjdUUjVzRHBVdz09IiwibWFjIjoiYzNiMWYzMjA5OTMwMGVhN2JiNjBjMDZlNjA1OTE4MmY5MDg5ZDFkNGFkYjY1NDYyZGNhOGI4ODViNThjYTA1MyJ9
eyJpdiI6Ik9Bd2hOTU9zK0xBT25VQTY4S2htZWc9PSIsInZhbHVlIjoickZ3bWhISys5OG94a243S0M2TnV2eUdrcUU3K05HeGhWdXlzWEFyR25CRFpiXC9kUk5PR0NzMnJPVWphOW5SejUrc1dzYjRGUzdBdk5vT08wNkpHM0ZaVkRIM1hlblEzREZqbnZtRnppblpybUZUN3hYdmZ4UDBKeHA2V3g5TmZvZEVTVzFLMjY2UWtpVld6RkZQYk9TYzZZRGYwTmdybmd3SVczcWFnZmdDYytZblVGQlRMTjVJT21uNGt6Y2pLVWt2Q3o4K01HemhOMGF0YTZkV3BBS0FkdnBGMEw3aEo1RkZ2QVwvOUZrZlRKK0xwa09ZRFRaMUVDbm85eXlXTEYweTNPTDFHcngzbFZVa3dJUU5FVXBZajdnM1hkQVFmV2oxMDMxY1ltOVVvbk9NcExsOWJ5ejd5S0kwanFaa2N0aWNxRUpyT1BcL3pzM2d5eUlGdHB5ZUd4aU1OcVJtc2xzNHZ0c21zZFdtOGZ0aTk0YjZUWjlHYlJ5VU9SU1Z1T0hvRjZBZ2NXdFE0UEpaZHBXRzFvcFJIZEhHUmgyVWl5K1BvSTBzVDhuZURVcmg5MDN5cWg2ZXBIUldnXC9ZUFF6QU9iclkwVmEzbWg1MTFUT1ZkMmlLUGVkTlwvTUtMaStmdjJIdXJPMFRCZ091RDY3ZDczXC83d1VDRnhjXC9vbjc3SmFmMHFZMzRYc0JQM0tFNlwvbFZycFpSM0Y4MGdQUFlpcEFGcHJWWEQxUHhTY0pxK0VyTTFwT0xWYVhodktCeCtKVm9JSStON1hmRlJDWElvZW9EYm5lbWJyWnZzb21BeXRhdVBFd1N2WldBeE9WcHN3ZkE4b3hyOUlRanhhcFwveXVNVytVd0tUZitWRkFnSDgxOXVxM0pJXC9FanpPakloaytHRWxJR3VrcGRQRWRcL29TZzVcL25hNnVvV2RNRm54eml0TGhjYktkXC9TV0QzR1hzQ0pQSThNUkdhOE1tK0FkelZrNkUzU2ZrblhlVk5OaXdYMDBYdndXcmFOT0htTUlDd2M4XC9EamwxbFhnZHQyUjNNU2g5Umw4S1RKVHFoWERrbnFhRWNMK3d4bGVPM2U0dUNIYnBwMER4eGo1NFR0MDRiZ1VqYU4zUmEreWlKNDh3T3M0MGZLUWlpWDRPaGpyanNmc0IwUXpONFhHTFdsa2hcL3NBOG9iekljb2hLQ0VVTnZqSTJTRlhFa29ialJMYVJjeG1jWWVWU1o2SUJwcU5lMXlZS2FIUElBTWZyalplZjdrOXN3OXVhcTRadzlrenhWY2hUTytZNGdaaXNpb1NubSs1Tmp4MGM2K1o3a2E0T254Um5ybjh3ekk4K1V2WnJaWFVFZG5DT1c1cFA4dGZZRm1MRzVTM1d0S2dRaWp1NFo3WGVcL1RpY2hWXC9XSkpxS3pIZnRRT21KVFpSSEtwbm81dWRSU1BITTVWTmdpbElvdTJvbjdBd0VwMFpXUVBhRVczekhUdXlzS1E3TUpUdktsWVM5WXJqdVRuVld3OURLbEFIOTBhZHNPYldUYVEzS3cwRlwvQkNLYUtFeFkxSkh0RnV4WTVTd080eEEzRUROblRnSzFDZG93cEUrcW1wb0R2QjdmMHlScFBHVzZGUWczYXpRbjFnOHh6U2FcL2xPVzRZOTc4K0lFN3kyXC9UMUk4ZWtJVm1zU3luYVJqckNOSEk3cklCdGMwc3FcL1p5c3lMXC9XZHVmV2pwQzYwMWd3Mk5TTHllTjViczRUcG5kbWtVM1czQVRcL1J6N1FUVEsrd3gwTk1QY1UxYTkxMmxIU1lXSkhEQlloZ2h5Z1dubVhcL0NYQmpDbkhNdElPenlNSWFQU0ZESDNnN0Nmajdmc2JIU2JEd21Ob0lqajdVcmg2WThyXC9Yc3JKRWJOQVJtOXBRRmxyUFlnRzJNb0RNcVlBaDJKeEVOSGF1Tnd1aGl0YkVPd3RRTWQwcTZrM0l2ZXFmMTF3ODZSRVwvOVRTd2QwbmM5RHlVd0VrTHRTa2xrMmwweXJKMHNPNnFSMWsyUU51c3RoQ1o1VTFxSHhVQWg4YXY4U0oyZ0l0UUtlXC85WUExQ0FzeTI3QVdjZ0N3YStWM3hHNFwvVDVuWXV0cEFYSHJBczBCXC91NUIzYTBMNHFINkg0QzZic1pUdXBvZ3ZQU29tcVlnUEFqVEdzbkJVY05ab29neUo0VmNHdlVYaGZrTUdyM3JWa2hiSkdhSFwvTm16RU91T2h2VnkzQVJnTUNKRk1sSW82Q1BZNDA4TDk3YXk5eFU3eDJHZHBjdzhnaW5pb0tiSjBSOUIwSnNwaUJNeWxpTlhFKzRTQzF3eURNU0NPY1wvdG1cL2ZERXVyc0VVczV2bnlDc3BTYkNuOEZFdTErNGoyNjZnNmgrY0h0bE1HRjZ5dWdhNlB1QmJ3TUtwZHlEaFpxa1F6RXBGTGRuVmkrYXdoU0JqNnNnM0NxMXcyZVdOR1k1eTJwcUNkOFpLQUlmUnZ0UmZSbGREU0dzczBYVkZWaWZzejl6M2Q2QndMWEg5N3VBTWZHaVlcL0ZcL1wvSXZKdHhwRERYdStWaUJwcmVrT3BCWFlHY0JHWG5TZFoyeXhQZ3p6Q0k1STBtNDlBbXBFOHVrcEhMK1lvXC9jMUk0TmZTQ0NsOTFxNmtEVkxZSkRIcE5BZnRERXd4SGhvaTBkQ1hQUXBrdHhWRFQ3YmJGUkJ2alArUDhPeGV2SjQwUzhXTE5VWDI2MHZNWTNRYzA2YnVhT09KVWZRdm1qWnZ1TEhFYXZ1TUlyTVV2OGh6dHNreTB2d0Q0cTFcL3ZXWkVOMVp3RVNWVm9rR3Bwd01sNCt5VDZLU1lJckgyVzZRZWx4Q2xFdDlXaENPUW04bEVKOVRhaVNJeXhNT0xIXC9xOTlVdjNIakc3cGR5OUNJSWtXV1N1MkVkQk9zUCtzN3JhXC96NlB3TnJ0Q2M0ZTVFZE91aVdLenpYc0ZMMkFcL3RlcXpUYXpuXC9rSlE0XC9CeHlPWWdrUUpwbnRIM0JWTTRjK0dqNkY0S2NvZlRNdXpTVjF5XC9weElCQ0RoOVZpZmhTWjlMWnR2XC9NTUVGYmhiRTNYbU1TNENIOEV6azA4YlYwZk15MHFkaWw2eGc2TlBvXC9kVXdkaDBQb2JYNEZEMmwzMW00M09iU2xKalNrRHIzSzh0MzBlc2c0bHErOSIsIm1hYyI6ImY0YWMzYWNlYzA1YjI5MTBmNTYzY2Y4M2E4N2E5MjZiMWU5YzIwYjVmNjg4MDI5MmJlMmZhNDM3MGMzODI1NjkifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x