Tề Du lập tức giơ tay lên ra hiệu cho hai người kia im lặng. Ngón tay mảnh mai điểm nhẹ lên chui hoa tai, mở kênh liên lạc. Giọng cô cất lên nhẹ nhàng, cố làm như không có gì:
"Ba, ba chưa ngủ sao?"
Tạ Cố Thương nhíu mày, ánh mắt thoáng hiện ý vị sâu xa.
Đôi hoa tai kia... là thiết bị liên lạc của em ấy với người thân?
Tề Mặc ở đầu bên kia không trả lời câu hỏi của cô, ngữ khí lãnh đạm như đao mỏng lướt qua da thịt, chém xuống không máu nhưng đau đến tận cốt tủy:
"Đang ở đâu?"
Mồ hôi lạnh túa ra nơi lòng bàn tay Tề Du. Cô đảo mắt, tìm kiếm đồng hồ.
Hai giờ sáng.
Chết tiệt.
Vốn dĩ sau khi chuyển đến bản doanh ở Massachusetts, ba đã cho cô quyền tự do di chuyển vào buổi tối – miễn là có thuộc hạ đi kèm. Nhưng việc ngủ lại bên ngoài – là tuyệt đối cấm kỵ.
Tề Du theo thói quen cắn môi, đôi mắt long lanh đảo qua đảo lại, rồi đáp:
"Con... đi gặp bạn thôi."
"Ai?"
Giọng nói bên kia vẫn không mang cảm xúc gì, nhưng đối với Tề Du – đó chính là cơn giận sắp chực bùng phát.
Não bộ của cô hiện tại – như muốn ngưng hoạt động, sự nhanh nhạy bình thường đã biến đi mất.
Ánh mắt cô chợt dừng lại trên người Lý Tây Hoa, người lúc này đang đứng khoanh tay – nhịp chân chờ đợi, ánh mắt u ám như bóng đêm.
"Con đi gặp Lý Tây Hoa. Ba biết anh ấy mà, đúng không..."
Đầu bên kia im lặng vài giây.
"Vào giờ này?"
Tề Du nhắm mắt.
Có lẽ cô vừa kéo Lý Tây Hoa vào tầm ngắm của hỏa lực nặng ký.
Hít một hơi, cô thẳng lưng, giọng nói chậm rãi thú nhận:
"Con đang ở Washington DC."
"Con thực tập cho NSA tại Lầu Năm Góc, làm tại văn phòng của Thanh Thiên Hạo. Hôm nay là ngày đầu tiên, con đến D.C. để làm việc."
Phía bên kia im lặng một thoáng, sau đó là giọng nói đều đặn như nhịp trống cổ.
"Ba chưa từng nghe con nhắc đến chuyện này."
Tề Du hít sâu. Giọng cô trầm lại, không kiêu căng cũng không yếu đuối, chỉ có một nỗi quyết tâm ẩn giấu dưới tầng mềm mại:
"Con... muốn tự mình làm chủ lần này. Có thể sẽ hơi trầy trật, nhưng con cần nó cho những điều về lâu về dài."
Tề Mặc – người đứng đầu Tề gia, cả đời sát phạt quyết đoán, ngữ khí chưa từng nhu hòa, lúc này lại im lặng kéo dài đến mấy giây, khiến không khí trong phòng như bị đông cứng. Tiếng hít thở của Tề Du cũng trở nên dè dặt, như một đứa con gái nhỏ đang đứng trước bàn thờ tổ, chờ phán xét từ trưởng tộc.
"Vì sao chưa về?"
Tề Du hiểu vì sao ba cô lại hỏi như thế, vì từ Washington DC đến Massachusetts chỉ mất hơn một tiếng. Cô lại vốn chẳng phải người thích ngủ nơi lạ lẫm.
"Con còn lịch trình thực tập sớm vào ngày mai, nên mới ở lại D.C đêm nay. Hôm sau con sẽ về."
Cuối cùng, giọng nói ấy vang lên, trầm thấp mà cứng cáp, như đúc từ thiết thép:
"Con mang họ Tề, là cốt nhục của Tề Mặc này. Những điều con làm, đều sẽ có người theo sát."
Tề Du mím môi.
"Con biết."
Giọng ông vẫn không đổi, trầm ổn như đang ban luật lệnh:
"Nếu đã muốn rời bóng đại thụ, học cách tự đứng – thì con nhất định phải bước cho vững. Làm cho ra hồn. Đừng để người khác nhặt xác mà mang về."
Tề Du nghẹn ngào, sống mũi cay xè. Câu nói ấy – không chỉ là sự cho phép, mà còn là một loại niềm tin.
Và đây, cũng chính là ngôn ngữ yêu thương của ba cô.
Cô khẽ mỉm cười, giọng nhẹ như tơ:
"Dạ, con hiểu rồi."
Tề Mặc không nói thêm gì nữa. Qua lớp sóng điện từ lặng ngắt, chỉ còn vang vọng một câu chậm rãi mà trầm hùng, như tiếng chuông đồng đánh thẳng vào lòng cô con gái:
"Nếu con dám khiến mẹ con đau lòng, thì ba sẽ không dung tha."
1
Một câu nói, không hề lớn tiếng, nhưng lại mang lực đạo như một nhát kiếm vô hình chém xuống, vừa là cảnh tỉnh, vừa là lời răn rẽ khắc cốt ghi tâm. Không mang theo giận dữ, nhưng đủ khiến trái tim người nghe run rẩy.
Tề Du khựng lại trong chớp mắt. Làn mi khẽ rung động, môi cong nhẹ như cánh đào mong manh lay động trong gió sớm, ánh mắt trầm xuống, giọng nói rũ xuống dịu dàng:
"Con đã rõ và sẽ chấp hành, ba nhé."
Tề Du nhẹ tay chạm vào hoa tai, ngắt tần số.
Tề Mặc là người như thế, cả đời che giấu cảm xúc sau vỏ bọc của một bậc quân vương lạnh lẽo. Ông chưa từng nói thương, chưa từng nói yêu. Nhưng chỉ cần một câu như thế, cũng đủ khiến người thấu hiểu phải dừng chân ngoảnh lại.
Ngày còn bé, Jiaowen từng nói cô nghe:
"Trái tim của ba mẹ cháu là một mảnh. Nếu mẹ cháu thấy đau, ba cháu cũng sẽ đau. Nếu ba cháu mất, cũng sẽ đem theo mẹ cháu. Tề không giỏi biểu đạt, nhưng mỗi hành động và suy nghĩ của cậu ấy, đều nối liền với sự bảo hộ của mẹ cháu và cả bản thân của các cháu."
Vậy nên hôm nay, cô hiểu ý của ba.
Một câu "không dung tha", ẩn chứa hai tầng hàm nghĩa.
Thứ nhất: Nếu cô dám làm tổn thương người phụ nữ mà ông yêu bằng cả sinh mệnh – cô sẽ phải trả giá.
Thứ hai: Mộc Ly Tâm đau... cũng chính là Tề Mặc đau. Dù cả hai người họ có mang trọng trách hay địa vị cao quý, chung quy cũng đều là bậc cha mẹ. Mà người làm con – sao có thể nhẫn tâm khiến bậc sinh thành vì mình mà mang nỗi thương tổn?
Đứng bên cạnh, ánh mắt Tạ Cố Thương khẽ đổi, trong lòng nổi lên từng đợt gợn.
Không hiểu vì sao, hắn yêu đến chết đi sống lại dáng vẻ của Tề Du khi ở cùng ba mẹ của cô.
Vẫn là vẻ lãnh đạm trời sinh, khí độ ung dung, ngữ điệu thong dong không vướng bụi trần. Nhưng bên trong ánh mắt u tĩnh kia, từng cử động nhỏ bé như ôm lấy mẹ, vẻ ngoan ngoãn đối với ba... đều thấp thoáng một tầng nhu tình không cách nào che giấu.
Không cần lời lẽ hoa mỹ, không cần biểu cảm dư thừa.
Sự ôn nhu của cô, là thứ thấu tận xương tủy – trầm mặc mà sâu sắc, như tuyết đầu mùa rơi lặng lẽ lên mái hiên, khiến người khác chỉ có thể lặng lẽ cảm thụ, không dám – cũng không nỡ khua động.
Chính khí chất ấy, cứng rắn bên ngoài, mềm mại trong tâm – khiến lòng hắn rung động không thôi.
Cô quay đầu nhìn hai người đàn ông đang đứng mỗi nơi: một là anh trai nuôi, một là người... cô chưa thể định nghĩa.
"Hai anh đã bình tĩnh hết rồi chứ?"
Ánh mắt hai người đàn ông lại giao nhau – lần này không chỉ là nghi kỵ mà đã chực chờ bùng phát thành đối đầu.
Lý Tây Hoa khoanh tay, ánh mắt lặng như tro nguội nhưng giọng nói lại toát ra sự bất mãn không thể giấu.
"Xong rồi đúng không? Tiểu Du, theo anh đi về."
Gió từ hành lang tầng cao lùa vào, rèm cửa lay động như muốn chen vào giữa ba người. Tề Du khẽ nghiêng đầu. Vừa định bước chân theo, nhưng vừa thoáng thấy Tạ Cố Thương đang đứng sau lưng, vết thương nơi gò má, đường máu khô ở khoé môi... đôi mắt hổ phách nhìn cô mà không nói một lời.
Yên lặng như một câu hỏi không cần trả lời.
Ánh nhìn ấy không cầu xin, không ép buộc. Chỉ là mảnh khuyết dịu dàng trong lòng cô không hiểu sao lại khẽ nhói lên.
"Tây Hoa," giọng nói cô thanh lãnh nhưng bình thản tựa dòng nước chảy ngược. "anh về Four Seasons trước đi."
"Sao lại là anh về trước?" Lý Tây Hoa nhíu mày, rõ ràng bất mãn.
"Em còn phải xử lý ngài Cố vấn đây một vài chuyện." Tề Du đáp, giọng điệu mang theo vài phần đạm nhiên.
Một chữ "xử lý", sắc như gươm ngầm, khiến Tạ Cố Thương nghe xong lại bất giác nhếch môi, ánh mắt cong lên như sóng dập bờ – vừa vô tội, vừa ẩn nhẫn một tia tà khí dịu dàng, hoàn toàn tương phản với gương mặt bầm tím kia.
Lý Tây Hoa nhìn chằm chằm vào Tạ Cố Thương, đáy mắt ngập tràn địch ý. Một giây, hai giây...
"Có chuyện gì thì nói luôn đi," Gã gằn giọng, "anh giải quyết giúp em."
Tề Du nhướng mày, không nói, chỉ đơn giản gọi tên:
"Tây Hoa."
"Em có thể một mình giải quyết anh ta." Giọng Tề Du như ngọc lạnh chạm vào đá, rõ ràng mà không thể lay chuyển.
Lý Tây Hoa cuối cùng vẫn phải nhượng bộ. Gã khẽ rít qua kẽ răng:
"Anh sẽ ở dưới sảnh đợi em."
Lý Tây Hoa thật sự không cam tâm nhưng cũng không muốn chọc giận em gái. Gã hừ một tiếng, ánh mắt liếc qua Tạ Cố Thương lại tựa như một lưỡi dao lạnh sắc cắm thẳng vào cổ đối phương. Gã rời đi, bóng lưng thẳng tắp chìm khuất sau cánh cửa gỗ nặng nề.
Mạc Sâm bước vào ngay sau đó, gương mặt có phần kinh ngạc khi nhìn thấy Tạ Cố Thương.
Một bên má hắn sưng tím, khóe môi rách máu, vết xước chạy dài trên sống mũi – mà vẫn mặc nguyên bộ đồ tối màu ôm sát người, như dã thú bị thương nhưng chưa mất đi vẻ uy nghiêm. Hắn đứng yên, tựa như một tượng đồng khắc họa từ tàn tích của chiến tranh.
Nhưng sự kinh ngạc ban đầu dần nhường chỗ cho nỗi hồ nghi sâu kín.
... Quái lạ. Ngài Cố vấn, người xưa nay luôn khống chế mọi tình huống, lại để bản thân bị thương? Lại còn là thương tích trên mặt – nơi luôn được hắn xem là "mặt trận không thể thất thủ"?
Tầm nhìn anh dịch chuyển.
Người con gái kia lạnh lùng, trầm lặng, tĩnh tại như mặt hồ thu – đang đứng gần đó. Áo sơ mi trắng ôm lấy dáng hình thanh thoát, mái tóc buông hờ bên vai, môi khẽ mím, mắt vẫn ánh lên vẻ sắc sảo không gì che giấu.
"Tề tiểu thư," anh khẽ cúi đầu, nhưng chưa kịp lên tiếng thì giọng nói thanh lãnh đã vang lên trước.
"Mạc Sâm, phiền anh lấy giúp tôi hộp cứu thương."
Thanh âm nhẹ như gió thoảng, nhưng lại mang theo khí tức khiến người khác không dám làm trái – âm điệu bình đạm, không gợn sóng, không một tì vết cảm xúc, khiến không khí giữa căn phòng vốn đã lạnh lẽo lại càng thêm căng cứng.
Mạc Sâm gật đầu, thoáng liếc qua vẻ mặt giả vờ mỏi mệt của Tạ Cố Thương – ánh mắt ấy rõ ràng nói lên ba phần kỳ thị, bảy phần như ba rồi xoay người bước đi, trong lòng âm thầm cảm khái:
Đây là dáng vẻ khi yêu của ngài Cố vấn?
Một con cáo già đội lốt cừu non...
Chẳng những không khiến người ta xót xa, mà còn thấy ngài Cố vấn càng thêm nguy hiểm – vì ngài ấy biết rõ mình đang làm gì, và vì người kia, sẵn lòng để bị thương, thậm chí... cố ý để người ta thương xót.
Mạc Sâm khẽ lắc đầu, lòng thầm thở dài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất