Tề Du xoay người về phía sofa, giọng lãnh đạm – chỉ vào một cái ghế:

 

“Cột lại áo choàng của anh rồi ngồi xuống đây. Tôi muốn kiểm tra vết thương.”

 

Vì ẩu đả mà dây buộc đã tuột từ lúc nào trong lúc giằng co. Thân thể cao lớn với làn da màu mật ong săn chắc hiện ra nửa thân trên, từng đường cơ bắp khắc họa rõ ràng như được chạm trổ bằng bàn tay của thần linh, ẩn hiện dưới lớp bóng tối và ánh sáng, tạo nên một thứ khí tức trầm ổn mà cường mãnh đến khó dời mắt.

 

Tạ Cố Thương ngoan ngoãn cột lại áo – không khoe thân mà tiến đến, ngồi xuống sô pha, vai buông lỏng như một con thú lớn bị thương cố ý dâng phần yếu hại ra cho người khác chạm đến.

 

Tề Du đứng trước mặt hắn, hơi cúi đầu xuống, dẫu Tạ Cố Thương đã ngồi, nhưng thân hình cao lớn ấy vẫn gần như ngang tầm mắt cô, khoảng cách chiều cao gần như không đáng kể, càng làm nổi bật khí thế bức người trời sinh của hắn. Cô đưa ngón tay mảnh mai khẽ nâng cằm hắn lên – không nhẹ nhàng, cũng chẳng dịu dàng. Là sự kiểm tra lạnh lẽo, có đôi chút dỗi hờn nhưng đôi mắt kia… đôi mắt kia lại chứa một tầng nhu tình mà đến chính cô cũng chưa nhận ra.

 

Tề Du chuyên chú xem kỹ hơn vết thương của hắn. Ánh đèn trần nhạt đổ xuống khuôn mặt góc cạnh, tôn lên đường nét cương nghị đầy nam tính. Làn da tái đi vì vết thương nhưng không làm mất đi thần thái ngông cuồng trời sinh. Bên má in hằn vệt bầm đã chuyển màu, kéo dài từ xương gò má xuống tận gần quai hàm. Có lẽ là dấu tích của một cú đấm mạnh mẽ, vừa thô bạo vừa lạnh lẽo.

 

Nhìn kỹ, mới thấy, trên sống mũi cao và thẳng tắp, một vết xước rớm máu, khiến hắn trông càng thêm lỳ lợm và đáng gờm. Khoé môi tái nhợt có một đường rách mảnh, máu khô vương nơi khoé miệng như một nét chấm phá ma mị. Làn môi ấy mím chặt, không thốt nửa lời, như thể nỗi đau kia chỉ là cơn gió nhẹ lướt qua lớp da thịt chai sạn vì máu và khói thuốc súng.

 

Dưới ánh nhìn của hắn lạnh lùng, tối tăm như đáy biển sâu, không một tia yếu mềm hay giận dữ. Chỉ có sự tĩnh lặng đến đáng sợ, khiến người đối diện không rét mà run. Mái tóc đen hơi rối, vài sợi dính nước đã hơi khô và vệt máu lấm tấm, càng làm nổi bật khí chất của một kẻ bước ra từ bóng tối, đã quen chịu đựng, nhưng chưa từng chịu thua.

 

“Tôi không nghĩ anh có thể đem khuôn mặt này ra – đường vào ngày mai.”

 

Tạ Cố Thương nghe được câu này thì cười nhẹ.

 

Nụ cười rất nhạt – nhưng trong đó có niềm vui ẩn sâu, có cả kiêu hãnh… và sự nuông chiều đến tận xương.

 

“Tề tiểu thư, em quan tâm đến mặt tôi thế cơ à?”

 

Tề Du không trả lời ngay, nhưng khuôn mặt Tạ Cố Thương trông cũng rất nịnh mắt nếu không muốn nói rất cuốn hút. Lỡ như bị huỷ nhan… chẳng phải rất phí sao?

 

Đúng lúc ấy, Mạc Sâm đẩy cửa bước vào, trên tay là hộp cứu thương màu trắng. Không nói một lời, anh lặng lẽ đặt nó lên bàn trà, ánh mắt chỉ thoáng quét qua cảnh tượng trước mặt rồi lập tức xoay người rời đi.

 

Là người từng trải, anh biết rõ đâu là lúc nên hiện diện, đâu là lúc phải rút lui. Là người được vợ trông ở nhà, anh chẳng thiết tha làm bóng đèn cho một đôi tình nhân đang giằng co giữa yêu ghét khó phân.


 

Tề Du xoay người, thân ảnh mảnh mai trong chiếc sơ mi trắng giản dị lặng lẽ cúi xuống. Ngón tay thon dài kéo hộp y tế về phía mình, động tác tuy không vội vã nhưng lại mang theo sự dứt khoát và điềm tĩnh. Tiếng găng tay cao su khẽ soạt vang lên trong căn phòng yên tĩnh, như một hồi chuông khai mở cho đoạn hồi ức lặng lẽ nào đó đang trỗi dậy.

 

Tạ Cố Thương nghiêng đầu, tựa như cố tình để ánh sáng chiếu rọi rõ hơn vào vết rách dài bên má trái. Đôi mắt nửa khép nửa mở, nơi đáy mắt là tầng tầng lớp lớp cảm xúc khó phân biệt – một tia si mê, một tia trêu chọc, nhưng sâu nhất… lại là tĩnh lặng dịu dàng.

 

“Em đã từng,” hắn trầm giọng, khẽ nhếch môi, “xử lý vết thương cho ai chưa?”

 

Tề Du không trả lời ngay. Cô cúi xuống, tiếng găng tay cọ nhẹ vào nhau khi đặt băng gạc, dung dịch sát trùng lên mặt bàn thuỷ tinh. Rồi mới cầm lấy miếng bông, trầm mặc mà cẩn thận, thấm thuốc sát trùng trong im lặng.

 

Chỉ đến khi quay người lại, mắt đối mắt, cô mới khẽ đáp:

 

“Chưa từng.”

 

Giọng cô nhàn nhạt vang lên, mang theo chút lạnh nhạt cố ý.

 

Chỉ có người khác băng bó cho cô, chứ chưa từng đến lượt cô phải lo cho ai.

2

 

Tạ Cố Thương im lặng, chỉ mím môi cười.

 

Trong mắt hắn, sự lạnh lùng của cô chính là thứ ngòi lửa quyến rũ nhất.

 

Và còn việc, hắn là người đầu tiên được cô chăm sóc.

 

Là người đầu tiên.

 

Cô bước đến gần, ánh đèn phản chiếu lên dung mạo xinh đẹp lạnh nhạt như được tạc từ ngọc. Tề Du cúi xuống, bàn tay mảnh mai áp sát lên khuôn mặt góc cạnh của hắn. Ngón tay thon chạm vào vết thương nơi sống mũi – dứt khoát, không chút chần chừ.

 

Thuốc sát trùng thấm vào da, kéo theo cảm giác ran rát – hắn nhíu mày.

 

“Đau không?” cô hỏi, mắt không nhìn lên.

 

“Không đau,” hắn bật cười, đôi mắt hổ phách sâu thẳm ánh lên một tia ôn nhu không che giấu, “Chỉ là... hơi ngứa.”

 

Tề Du lặng im, nhưng đầu ngón tay vẫn khẽ dừng lại. Cô nghiêng người, bàn tay kia nhẹ đỡ lấy cằm hắn để giữ yên vị trí. Khoảng cách giữa hai người bất giác rút ngắn, hơi thở hòa lẫn – hương thuốc sát trùng thoảng qua, hoà quyện với mùi thuốc lá nhạt cùng mùi nước hoa gỗ trầm từ cơ thể hắn. Thứ mùi đã quanh quẩn trên da thịt cô cả tối nay.

 

Tim khẽ đập lệch nhịp.

 

Hắn nhếch môi, nụ cười nửa vời như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ:

 

“Tôi không nghĩ, mình sẽ có ngày được em chăm sóc thế này.”

 

“Vì tôi mà anh bị đánh,” Tề Du cúi đầu, cẩn thận sát trùng vết thương nơi mép môi hắn, giọng nói hờ hững nhưng trong đáy mắt lại thấp thoáng nét áy náy. “Tôi chịu trách nhiệm một chút, cũng hợp lý.”

 

Tạ Cố Thương nhìn cô, mắt khẽ nheo lại, đáy mắt hiện lên một tia trêu chọc lẫn ẩn ý:

 

“Em không sợ Lý Tây Hoa sẽ mách với Tề lão đại sao?”

 


 

“Không.” Tề Du vẫn bình thản. “Tây Hoa là người thật lòng sợ tôi bị tổn thương nhất – ngoài gia đình tôi. Nên dù tức giận hay thế nào, anh ấy chưa từng làm tổn thương tôi.”

 

“Ồ...” Tạ Cố Thương kéo dài một chữ trầm khàn, rồi nhàn nhã cười khẽ. “Tôi tưởng, người sợ em bị tổn thương nhất phải là Wen lão đại chứ?”

 

Dĩ nhiên, Chuyện ấy, chẳng cần tốn công tra xét cũng đã rõ ràng như ánh dương giữa trời cao, người trong giới hắc đạo – ai ai cũng ngầm hiểu Wen lão đại nâng niu cô cháu gái đến tận trời xanh, không kẻ nào dám đụng vào một sợi tóc.

 

Hắc đạo truyền tụng một câu.

 

Tề Thiên Vũ là niềm kiêu hãnh bất khả thay thế của JiaoWen, còn Tề Du… chính là hạt minh châu đặt giữa tim gan gã.

 

Tề Du khẽ cười nhạt, ánh mắt đượm chút trào phúng:

 

“Bác ấy không khác gì ba nuôi của tôi. Nên nếu để so sánh, Tây Hoa sẽ không bằng..”

 

Tạ Cố Thương im lặng giây lát, rồi đột nhiên khẽ nói, như lạc giọng vào hoài niệm: “Nhưng đôi khi, sự tổn thương đến từ người thân... lại là thứ giày vò người ta sâu sắc nhất.”

 

Ánh mắt cô khựng lại.

 

Cô biết, hắn đang nói về quá khứ của chính mình.

 

Ba của cô – Tề Mặc, cũng là một trong những trường hợp của câu nói này.

 

Tề Du nhìn hắn, đôi mắt bình tĩnh như mặt hồ, nhưng ánh nhìn lại mang theo một tia xót xa mà chính cô cũng chưa kịp nhận ra.

 

So với hắn, ba mẹ cô chưa từng gieo vào tâm hồn những đứa trẻ bé bỏng của họ khái niệm đấu đá hay so bì. Trong mắt họ, huyết mạch là máu thịt, còn anh em là tương thân tương ái. Mỗi lần một trong hai người các cô phạm lỗi, không cần phân rõ ai đúng ai sai, cả hai đều phải gánh trách nhiệm như nhau – bởi họ tin rằng, tình thân không chỉ là máu mủ mà còn là sự đồng hành, là đồng sinh cộng tử từ thuở thơ ấu.

 

Dẫu trăm công nghìn việc quấn thân, dẫu điện thoại đổ chuông không ngớt giữa đêm khuya, vợ chồng Tề gia vẫn chưa từng để anh trai hay cô phải chịu nửa phần ủy khuất. Ánh mắt của họ luôn dõi theo từng thay đổi nhỏ trên gương mặt con trẻ, yêu thương không phân biệt, dạy dỗ không thiên vị. Và chưa một lần để ai trong bọn họ phải mang nỗi tủi thân trong lòng.

 

Chỉ là... trong chuyện tính cách và rèn luyện, ba cô – Tề Mặc – lại nghiêm khắc hơn với Tề Thiên Vũ một bậc. Không phải vì bất công, mà bởi người con trai ấy từ bé đã được định sẵn là trụ cột tương lai, là kiêu hùng kế thừa toàn bộ cơ nghiệp hắc đạo trải dài từ Âu sang Á. Trên vai anh trai cô là thiên mệnh, là đế chế mà Tề gia khổ tâm gây dựng qua bao đời, nên ba cô không thể dung túng, càng không thể buông lỏng.

 

Thế nhưng, cũng chính người ba nghiêm khắc ấy, người cả đời lãnh khốc trong chốn hắc đạo, lại nghe lời mẹ cô, để một khoảng bình yên ngắn ngủi cho đứa con trai nhỏ bé được hưởng trọn vẹn tuổi thơ. Mãi đến năm mười tuổi – độ tuổi những đứa trẻ khác vẫn còn ôm gấu bông ngủ mỗi đêm – Tề Thiên Vũ mới bước chân vào con đường huấn luyện nghiêm khắc. Từ đó, tiếng roi quất, tiếng súng đạn, tiếng bom nổ, tiếng hô luyện tập… trở thành giai điệu tuổi thơ của người con trai ấy.

 

Ngón tay Tề Du vô thức siết chặt lọ thuốc sát trùng trong tay, ánh mắt chìm vào hoài niệm.

 

Được lớn lên trong một mái nhà như thế.

 

Nơi yêu thương là thật, nơi nghiêm khắc là để bảo vệ – chính là vận may lớn nhất đời cô. Một vận may mà cô biết rõ, không phải ai sinh ra trong hắc đạo cũng có được.

 

“Vậy còn… Gia Castellano thì sao?” Tạ Cố Thương đột nhiên hỏi.

 

Tề Du sững người.

 

“Sao đột nhiên lại nhắc đến anh ấy?”

 

“Tôi chỉ thấy lạ, Lý Tây Hoa quen em từ nhỏ. Gia Castellano cũng thế. Nhưng em lại thân với hắn hơn. Tôi… chỉ hơi tò mò.”

 

Tề Du trầm mặc một lát rồi nói, như đang kể lại câu chuyện của người khác:

 

“Mẹ tôi từng nói, tôi thay đổi tâm tình sau một trận bệnh năm bốn tuổi. Từ đó tôi không còn dễ thân với ai nữa, chỉ thân với người quen từ trước cơn bệnh.”

 

“Bị bệnh sao?”

 

“Tôi có tiền sử hen suyễn, lúc nhỏ cũng vì một lần lên cơn hen suyễn mà sau đó – tôi bị các bạn cùng lớp cô lập.” Tề Du bình thản kể lại quá khứ của mình một cách tự nhiên. 

 

“Em có buồn không?”

 

“Không. Vì ngay khi sự việc xảy ra, ba tôi đã cho đóng cửa ngôi trường đó.”

 

Cô tiếp lời, nhẹ như gió:

 

“Sau khi chuyển trường được vài ngày, tôi bắt đầu quên mọi chuyện. Mẹ nói tôi đã hôn mê sâu nên không có ký ức. Đến giờ, tôi vẫn không thể nhớ lại đoạn ký ức từ năm đó, trí nhớ tôi về nó chỉ là những mảnh ký ức đứt đoạn.”

 

Nhưng kỳ lạ là Tề Du không hề có ký ức về việc bản thân lên cơn hen suyễn đến bất tỉnh.

 

Không gian đột nhiên yên lặng, chỉ còn tiếng mưa đập vào ô kính.

 

Tạ Cố Thương hạ giọng, hỏi khẽ:

 

“Em từng đến Nga chưa?”

 

“Chưa.” Giọng cô có phần đứt đoạn. “Tôi không thích nước Nga.”

 

“Vì sao?”

 

Câu hỏi ấy tưởng chừng đơn giản, nhưng lại khiến Tề Du bất giác sững người.

 

Thật ra cô cũng từng tự hỏi điều đó. Bản thân là người có xu hướng tìm tòi, học hỏi – từng học qua không ít ngôn ngữ, cũng từng dành thời gian nghiên cứu lịch sử các quốc gia lớn. Tiếng Nga – cứng cỏi nhưng vẫn có nét đẹp, nhạc Nga – dày dặn cảm xúc, lịch sử Nga – bề thế, lâu đời. Thế nhưng, mỗi khi tiếp cận với bất cứ thứ gì liên quan đến đất nước đó, trong cô đều xuất hiện một loại cảm xúc mơ hồ… khó diễn tả. Không phải ghét bỏ, càng không phải sợ hãi – mà là bài xích một cách vô thức.

 

“Tôi không rõ… Chỉ là… từ nhỏ đã không có cảm tình.”

 

Tạ Cố Thương không lập tức phản hồi.

 

Trong lòng hắn lúc này, vô thanh vô tức bốc lên một tầng sương lạnh. Những suy đoán âm thầm bắt đầu hình thành, từng tầng từng lớp, đan xen hỗn loạn. Một phản xạ khó giải thích như thế với một người luôn kiểm soát lý trí và cảm xúc như Tề Du – không thể là ngẫu nhiên.

 

Nếu không có ám ảnh nào đó từ trong tiềm thức… thì vì cớ gì, cô lại có phản ứng đó?

 

Hắn không hỏi tiếp. Nhưng trong đáy mắt hổ phách lại đen thẳm như vực sâu ấy, đã có một ngọn lửa âm ỉ cháy lên – rực mà không lộ, dữ mà không tỏ.

eyJpdiI6Im03V1BXZXAzMWNmQ0JLa1FiY00xdlE9PSIsInZhbHVlIjoiKzMzXC9JakhXeFwveVJ3cElPd3Y4Z1pMTEcrMFJrc1VOazE0TUl0cXFac01KUiswQ2dLcWhHMzJlNXlHaXhuM25wVm81VHhXenYzREFaOVlYV25saEJuQT09IiwibWFjIjoiNGI4MDZiYmNhNDJiMjU5ZDNlZGY4YmM1OGFlYzYxNzBiYmU4MWQ0YTc4NjBiNjBlNTJhYjM1MTliNzEzZGE2NCJ9
eyJpdiI6ImMyakVPRVFpMUFtWXVzbnNEcWNEQlE9PSIsInZhbHVlIjoiQWk3TFIrZ0N4UFptK1FTelNxR2dVMlN2anZacTExSkRySUJlSkJPakoweWpSMFoweWh4QXM3d1p5WWR3K0F5WWI4dW12VHA3WmF3UUs2N2Z4aXpBbEZmNFd2SXFQUDhqN0EwdjE1SmZueEVGU0lWb2U2aFNrOHI1K2xYNlBIY0VBbHZQeEFrTFwveEUyU1wvTkRrbTNkblBHQ05Bbk1PMzVXY3NsTmVxMGtjNU9lbERZYmk1Z3pRWDdGMEVibHU1S3QzaUVWU1pmRVhZMFBcL0dnYyt3dVdORHhyanRcL0hwczF5NVMrZWpcLzR0TmtSZ3VnbW13a3BKT0RCWHMrU3NVdEdoNFZBYkZ4eEMwVGJrU3dVSkF2a3p3cjFiQ295YWRlWE1XMFdXWkJzcHlmOD0iLCJtYWMiOiJmM2RkOWMxNTBhNGI2YTQxOTczNGQ5NzY3ZGIzYTcyYzM2MTI3OGFiYWMxMDhmNjc2ZTMwMmMwYWE1Y2Y3YjJmIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x