Mãi bận suy tư – cho đến khi đầu ngón tay Tề Du khẽ động mạnh đến lớp da rách, khiến Tạ Cố Thương hít vào một hơi mỏng.

 

Tề Du ngẩng đầu: "Đau à?"

 

Hắn nhìn cô một thoáng, cười như không cười, lần này khẽ gật đầu: "Ừ, đau."

 

Giọng khàn khàn như vừa được rót mật, trầm thấp kéo dài, đầy dụ hoặc.

 

Tề Du nhanh chóng thu liễm cảm xúc, nhếch môi cười, nụ cười mang theo đôi phần giễu cợt, đôi phần hờ hững.

 

"Bá chủ một phương, thân qua trăm trận chiến, da dày thịt rắn, đau cỡ này đã là gì? Giả vờ sao?"

 

Tạ Cố Thương nghiêng đầu, ánh mắt hơi tối lại, gằn giọng dịu dàng. Không phải là giận dữ, mà là một thứ cảm xúc sâu hơn, u trầm hơn, gần như... tổn thương.

 

"Da tôi có dày mấy cũng là người. Chẳng lẽ trong mắt em, tôi phải là cỗ máy vô tri, vô cảm sao?"

 

Tề Du mím môi, vừa định nói gì, thì hắn bất ngờ nghiêng người.

 

Khoảng cách giữa họ – rút ngắn đến mức mũi gần như chạm vào nhau.

 

Cô còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay thon dài đã vươn lên, chụp lấy cổ tay cô, kéo nhẹ.

 

Tề Du mất đà. Bàn tay theo phản xạ chống lên vai hắn, một chân quỳ lên ghế, thân người mềm mại dập vào lồng ngực hắn – không mạnh, nhưng đủ để mọi khoảng cách trong không gian hoàn toàn triệt tiêu.

 

Hắn ôm lấy eo cô. Một tay đặt lên lưng cô, động tác thuần thục như đã lặp lại hàng nghìn lần trong trí tưởng tượng.

 

Không nóng bỏng.

 

Không thô bạo.

 

Nhưng lại mang theo một cảm giác bá đạo khiến người khác không thể thoát thân.

 

"Tề Du."

 

Lần đầu tiên, hắn khẽ gọi tên cô bằng tiếng – không phải "Tề tiểu thư", không phải "thư ký Tề", mà là tên thân mật của cô, tên vía của cô – cái tên mà chỉ những người thân yêu của cô mới có thể gọi.

 

Âm cuối khẽ trầm xuống, như một câu thần chú lặng lẽ đánh động tâm thần.

 

Hắn thì thầm, hơi thở phả bên tai cô, mang theo mùi thuốc sát trùng và mùi sữa tắm từ cơ thể và áo choàng đã xộc xệch.

 

"Không phải vì tôi muốn làm trò đáng thương trước mặt em. Mà là... đau thật đấy."

 

Tề Du sững lại, ánh mắt rối loạn trong phút chốc. Dưới lớp vỏ bọc lý trí và kiêu ngạo của cô, có thứ gì đó như bị xé ra – chậm rãi, âm ỉ, nhưng không thể ngăn cản.

 

Tạ Cố Thương khẽ nhếch môi, nụ cười mơ hồ nơi khóe miệng, ánh mắt sâu tựa hồ nước trong đêm:

 

"Em vốn không thương xót ai. Tôi đau thì chắc gì được em quan tâm... Thế thì, giả vờ làm gì?"

 

Tề Du khựng lại giữa cái ôm không lối thoát ấy.

 

Trái tim cô có chút loạn nhịp. Không phải vì quá gần, cũng không phải vì mùi hương sạch sẽ, mát lạnh từ cơ thể người đàn ông kia đang bao phủ lấy cô – mà là vì ánh mắt ấy. Ánh mắt trầm tĩnh, nhẫn nhịn đến đau lòng. Giống như vừa mới bị người ta đâm một nhát vào ngực... nhưng lại cố nén cười mà không để máu tràn ra ngoài.

Cô vốn nghĩ hắn là một kẻ máu lạnh.

 

Lạnh như thép, sắc như dao.

 

Vậy mà giờ đây, trong đôi mắt ấy, cô lại thấy được một thứ gì đó rất... con người.

 

Nói thật, hắn không yếu đuối. Nhưng lại chẳng cứng rắn với cô.

 

Cô mím môi, đầu hơi nghiêng đi, như tránh né một thứ cảm xúc xa lạ nào đó đang từ từ len lỏi vào lòng mình. Dường như lý trí và kiêu ngạo đều bị tước bỏ chỉ bởi một câu nói dịu dàng của hắn: "...Tôi đau thì chắc gì được em quan tâm... Thế thì, giả vờ làm gì?"

 

Không khí trong phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng tim đập của cả hai.

 

Một bên là nhịp đập kiềm nén của kẻ luôn che giấu cảm xúc.

 

Một bên là nhịp đập hối lỗi của người lần đầu biết rung động.

 

Tề Du chậm rãi rút tay khỏi vai hắn. Không dùng sức, không lạnh lùng, mà là một động tác mềm mại đến lạ. Bàn tay kia vô thức vòng nhẹ ra sau lưng hắn, vỗ khẽ hai cái – nhẹ như đang vỗ về một đứa trẻ.

 

Cô không nói "xin lỗi", không giải thích, không hạ giọng dỗ dành kiểu phụ nữ yểu điệu hay làm. Cô chỉ nghiêng đầu, giọng nói nhè nhẹ:

 

"Tôi sai rồi."

 

Ba chữ – rõ ràng, bình tĩnh, nhưng phát ra từ miệng Tề Du lại như một ngọn núi băng tan chảy giữa tiết trời tháng chạp – hiếm thấy đến nực cười. Rơi vào tai Tạ Cố Thương lại như một cơn gió mát lành thổi ngang cánh đồng đang cháy nắng.

 

Hắn hơi sững lại.

 

Trong đôi mắt hổ phách ấy, một tia kinh ngạc mơ hồ lướt qua rồi vụt tắt, thay vào đó là thứ cảm xúc dịu dàng đến không thể tả – như thể cả trời đêm đều được hắn gom về trong ánh mắt ấy.

 

"Thật hiếm thấy," hắn cười khẽ, không trêu chọc cũng không khiêu khích. "Lần đầu tiên... em nhận sai?"

 

Tề Du nhíu mày:

 

"Cũng không phải là chưa từng. Nhưng tôi chỉ nhận khi bản thân thấy mình không đúng."

 

Giọng cô nhỏ nhưng dứt khoát, đáy mắt không tránh né, vừa tự trọng lại vừa ngạo mạn.

 

Hắn cong môi, nửa cười nửa không:

 

"Thế thì hôm nay tôi phải cảm ơn may mắn, vì khiến em thấy mình sai."

 

Một tay cô từ tốn nâng lên, một hành động mà đến cả cô cũng không hề nhận ra. Những ngón tay mảnh khảnh lướt qua mép áo hắn, chỉnh lại nếp gấp nơi cổ áo như một cái cớ – nhưng lại mang theo một thứ dịu dàng xa lạ.

 

"Đừng tưởng bở. Tôi chỉ cảm thấy... hôm nay mình hơi quá đáng."

 

Tạ Cố Thương ngẩng đầu, khóe môi cong lên như thể nghe được lời tỏ tình giấu trong câu nói đó.

 

Cô nhìn thấy biểu cảm đó liền hừ nhẹ một tiếng, nhưng chẳng đẩy hắn ra. Thậm chí tay vẫn giữ ở gáy hắn – lại một hành động nữa mà chính bản thân Tề Du cũng không để ý.

 

"Cũng không phải là lần đầu em nói chuyện tổn thương tôi," hắn khẽ thì thầm, "nhưng đây là lần đầu em nhận lỗi."

 

"Anh bị thương là vì tôi. Tôi còn nói mấy lời như vậy với anh, quả thật... không nên."

 


 

Khí chất lạnh lùng tựa băng tuyết thường ngày, lúc này dường như đã rạn vỡ một khe nhỏ. Không rõ do ánh đèn, hay do trái tim cô bất cẩn hé mở.

 

"Cũng không phải tôi không quan tâm." Tề Du nói tiếp, lần này mắt cụp xuống, hàng mi dài như cánh bướm rũ nhẹ trên má. "Chẳng phải tôi đang bôi thuốc cho anh sao?"

 

Biểu cảm kia khiến nhịp tim của Tạ Cố Thương chệch đi. Đôi con ngươi hổ phách phản chiếu khuôn mặt cô gái trong lòng – gò má tinh xảo, sống mũi cao thanh, đôi mắt vốn lãnh đạm giờ phủ một tầng hơi nước nhẹ.

 

Một Tề Du hoàn toàn khác.

 

Không sắc bén.

 

Không phòng bị.

 

Không khó gần.

 

Tạ Cố Thương nhíu mày, dường như có gì đó đang quặn thắt trong tim.

 

Hắn làm cô... nghĩ nhiều rồi sao? Hắn có hơi... quá trớn không?

 

"Không sao, như vậy mới là em." Hắn nói nhỏ, đôi môi gần như sượt qua vành tai cô, chạm nhẹ – không phải hôn, mà là một sự khiêu khích âm thầm. "Nếu đột nhiên em trở nên quá nhẹ nhàng, tôi mới sợ."

 

Tề Du khẽ hít một hơi, tâm mạch rối loạn.

 

Cô đẩy nhẹ hắn ra – không phải là giãy giụa, mà là một động tác ngắn gọn, mang theo phần lễ nghi cần thiết giữa hai con người trưởng thành.

 

"Đừng nhân cơ hội." Giọng cô bình thản.

 

Tạ Cố Thương không đáp. Chỉ cười nhẹ, đôi mắt hẹp dài ánh lên một tia nguy hiểm giễu cợt, nhưng lại dịu dàng đến không thể lý giải.

 

Hắn vươn tay, khẽ vuốt sợi tóc vương trên má cô, đầu ngón tay dừng lại nơi vành tai mảnh mai như ngọc.

 

"Vậy thì..." Hắn khẽ nói, giọng trầm thấp như gió đêm thổi qua khe cửa, "...để tôi dạy em cách quan tâm tôi, được không?"

 

"Em dạy tôi sự nhanh nhạy, tôi dạy em cách quan tâm. Mối quan hệ có lợi, em thấy sao?"

 

Tề Du hơi sững mình, ánh mắt dao động lần nữa. Không phải không nghe ra ẩn ý trong câu nói ấy.

 

Cô không đáp. Hơi thở cô lỡ nhịp, làn da bên tai bị hơi thở của hắn quét qua, như có điện xẹt qua từng sợi thần kinh.

 

Sự rung động, dù nhỏ đến mấy – vẫn là rung động.

 

Cô quay mặt đi, như thể muốn cắt đứt luồng khí nóng đang bủa vây, nhưng chỉ vừa quay đã chạm phải ánh mắt hắn. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ giao nhau.

 

Tạ Cố Thương thấp giọng hỏi:

 

"Em thật sự không có chút cảm xúc nào với tôi sao?"

 

Câu hỏi không đầu không cuối, không mang ý chất vấn, cũng chẳng cần lời khẳng định. Nhưng lại khiến lòng Tề Du như bị ai đó gõ một tiếng vang rền.

 

Cô cắn nhẹ môi dưới, nhìn hắn, chỉ nói:

 

"Anh là người như thế nào, tôi còn chưa rõ. Làm sao có thể sa vào? Mưu mô, thủ đoạn hay gian dối?"

 

Hắn bật cười. Không giận.

 

"Ừ, tôi đúng là như vậy. Nhưng tôi chỉ dùng mưu mô với thiên hạ, chưa từng dùng với em."

 


 

Dừng một chút, hắn cười khẽ, giọng nói có chút khàn khàn, như thể đã kìm nén rất lâu:

 

"Nếu có... thì cũng chỉ là để em để mắt đến tôi nhiều hơn một chút."

 

Một lời thú nhận.

 

Không thừa, không thiếu – vừa đủ để khiến lòng người lay động.

 

"Buông tôi ra." Tề Du thay đổi chủ đề.

 

Tạ Cố Thương nghe xong, lặng đi một giây.

 

Chỉ một giây ấy thôi, hắn đã buông tay.

 

Không phải vì chán nản, mà là vì hắn sợ – sợ nếu ôm thêm chút nữa, hắn sẽ làm liều, sẽ không kiềm được mà hôn lên đôi môi ấy.

 

Hắn không muốn cô hoài nghi thiện ý của mình, không muốn cô nghĩ rằng tất cả những gần gũi này là một nước cờ tính toán.

 

Bởi vì trong lòng hắn, cô là "biến số" duy nhất khiến tất cả kế hoạch đều trở nên hỗn loạn.

 

Không khí giữa hai người chùng xuống, tựa hồ mọi tiếng động đều tan biến trong tiếng tim đập nặng nề.

 

Tề Du không chắc đây là thương xót, hay là cảm động, hay một thứ gì còn sâu hơn thế – nhưng ánh mắt Tạ Cố Thương lúc này, khiến cô không thể dứt ra nổi.

 

Cô khẽ thở dài, rút tay khỏi người hắn.

 

"Vết thương xử lý xong rồi. Đừng để dính nước." giọng cô trầm thấp, không còn ngạo nghễ như trước. "Nếu không muốn nhiễm trùng thì ngoan ngoãn giữ vết thương."

 

Tạ Cố Thương nheo mắt, khẽ cong môi cười.

 

"Vâng, nghe lời em."

 

Tề Du mím môi.

 

Đáng ghét, sao cô lại thấy hắn đáng yêu giống Hắc Hắc chứ.

2

 

Sau khi đứng thẳng người, ánh mắt cô đảo qua gò má bị bầm của hắn, khóe miệng mím lại như thể đang tính toán độ nặng nhẹ, rồi dứt khoát dặn:

 

"Vết bầm ở má, chỉ cần chườm đá là được. Tôi sẽ nói Mạc Sâm chườm cho anh." Vừa nói, cô vừa quay người lại, như muốn che đi chút ngượng ngập trong đáy mắt.Giọng nói cô trở nên tỉnh táo.

 

Tạ Cố Thương không nhúc nhích. Hắn chỉ nhìn cô – chăm chú, sâu thẳm, như muốn khắc ghi từng biểu cảm của cô vào trong tâm trí.

 

"Em không chườm cho tôi sao?" Giọng hắn trầm khàn, nửa như trách nhẹ, nửa như tủi thân.

 

Tề Du không quay lại, tay cẩn thận cất gọn từng món dụng cụ y tế vào hộp, sau đó lướt mắt tìm túi xách của mình. Cô nói, giọng thản nhiên nhưng ánh mắt lại ánh lên tia hờn dỗi không rõ nguyên do:

 

"Tôi đấm anh thì được."

 

Dứt lời, cô xách túi bước thẳng ra phía cửa. Ngón tay chạm vào tay nắm, nhưng chưa xoay. Cô đứng lặng vài giây, rồi như chợt nhớ điều gì, quay đầu lại.

 

Lúc này ánh sáng từ đèn trần đổ nghiêng, soi rõ gò má cô – vừa cứng rắn, vừa dịu dàng, vừa cương nghị, lại vừa mềm lòng.

 

Giọng cô nhỏ đi một chút, nhưng vẫn đủ để hắn nghe rõ từng chữ:

 

"Nhớ, đừng để vết thương vào nước. Tạm thời bảo Mạc Sâm hủy hết lịch trình vài ngày tới. Ngày mai, tôi sẽ đến để kiểm tra và bôi thuốc lại cho anh."

 

Nói xong, cô không chờ hắn trả lời mà mở cửa, bước ra ngoài.

 

Cánh cửa khép lại phía sau lưng cô, chậm rãi nhưng dứt khoát – giống hệt cách cô che giấu những rung động trong lòng.

 

Còn trong phòng, Tạ Cố Thương vẫn ngồi yên tại chỗ. Ánh mắt hắn rơi vào cánh cửa đã đóng kín, khóe môi cong lên một đường thật nhẹ.

 

Trong khoảnh khắc đó, hắn biết...

 

Tề Du đã động tâm.

 

Chưa sâu.

 

Nhưng đã dao động.

 

Hắn không vội – vì người như cô, càng phải chậm rãi dẫn dụ, từng bước một, không để cô có cơ hội thoát khỏi lưới.

eyJpdiI6IitvdmhcL3J4Y1lGUkxzc3IrSlJzZHpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkdFdDNOT1lPNWJSSE00U251YWlLeEIxM0lZUzhOWmVuaW5wNWErU2xuSk0rOExvcCtjb0ZFdm9sS1pLUDhid1ExQkl5amw2bmVLcHBpTElPU0NtUzNnPT0iLCJtYWMiOiIyYjQwNGVmMDE0MjMzOTMxOGQyNTNhMDIwODQzODE3NzllMGJjMjEyMmZlZTA4M2FmMWIxZWE3MjA5MWNmNDBjIn0=
eyJpdiI6Ildyc2ZiSGdYXC95VGttNDV4WEd0Vm5BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IitIU0MyYTdnRnJkbGt1bTgzbnNiKzBZZEFlRFFkazN4bGRxWHRYbDJPWFozZ292M3EyQStEVEhheUZQaVJBZlwvSlVDa0NXVUtlSUhoclk4MlcyV0Y1S2FjOHpuZE04Tnd1REFkREVBNDRRN1lGbE5Fd3hqZFZQeVhGTndnc3Y0N3VCRWdwK1ZLWkRlbEIyTDdhUDFXMTZBMkdocFBVNmU1M2tvekVRSk1nWmtjdjBsbmEzdDJTbUZzN0RsaG1aUGFuU1ZDVGZ5bDIwbGVBVlc1QlBHQUl3Q0xvN1p2MTBZakZqMjFwd3pMS3lHQnhJTHZ5enBMSWIwZzlMd2c1RjNiUTA1SDUzb3dVMWYzdlZiUExzVlVqTjREeTd2a1JBOU1HWlBBTEhOcnNBS2FvaURaV2Z2YXNpS1wvV2x2WU1td1lZWnVBcWkxWjREb3RVa21tWVwvZ295YUxKK3YzUmJ3S2lGQ3I4MldwY201aXIxMWZTMDBGRGNXV2J1dld5b281b25iSzkwa3UwMFIzZnIwR2Z4amVJcGhPb25CZERWdFdrR09CcDJNZHdYMTVzeGJKam1JNXNGN1VtT25wUzFvYjNPcDI4WW9CSXI0NVhha3FBUHZMQ3VHV0ZOdTNPWDRteDU3RDc4c2kxV0FFb3dPWktvM1c0b1hubkttZmJueVwvcWI1RVZoSXVsWDlxZnlIcXF6elpkNFwvQWc3VWM3V0Vvd0RWaXpKRHRuVFRnPSIsIm1hYyI6IjFjNjYwODdkOTRkZjQyYzVmZDgyMmFlMzI5N2Y0NmQ3ZTliMWY0NjRjYjAwZTQ4YTlmNzQ1ZGI0OTkzOWYwMzYifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x