Ánh đèn vàng hổ phách từ chùm pha lê trên cao rọi xuống như đổ mật, phản chiếu trên sàn đá cẩm thạch tạo nên từng vệt sáng mềm mại mà sang quý. Không gian nơi đây mang đậm hơi thở cổ điển kiểu Âu, tựa như một lâu đài Tây phương bước ra từ truyện cổ tích – thế nhưng giữa lớp trang hoàng đó lại ẩn chứa tầng tầng áp lực vô hình.
Tề Du vừa rời phòng, Mạc Sâm liền đích thân tiễn cô xuống sảnh. Không khí phảng phất mùi hoa quế dịu nhẹ từ hệ thống khuếch tán cao cấp, khiến từng bước chân của người con gái đang thong thả đi xuống như được nâng niu bởi nhung lụa. Mạc Sâm chậm rãi theo sau, biểu cảm ôn hoà, thái độ nghiêm cẩn.
Dưới ánh sáng vàng rọi nghiêng, Lý Tây Hoa đã chờ sẵn từ lâu. Vừa thấy cô bước ra khỏi thang máy, gã lập tức đứng bật dậy, gương mặt phảng phất nỗi lo âu không giấu nổi.
“Em ở trên đó lâu như vậy… Hắn có làm gì em không?”
Tề Du dừng lại, hàng mi khẽ động. Khoé môi vẽ nên một nụ cười mỉa mai, thản nhiên đến mức khiến người đối diện cảm thấy bản thân như đang làm trò cười.
“Anh nghĩ anh ta có thể làm gì em?”
Thanh âm lãnh đạm, mang theo một tầng kiêu ngạo lạnh lùng, dội thẳng vào lòng người nghe như nước đá rót vào ly rượu đỏ – đẹp đẽ nhưng cũng vô cùng chát đắng.
Cô không đợi Lý Tây Hoa phản ứng, mà nghiêng người nhìn sang Mạc Sâm, đôi mắt đen lấy lại chút ôn nhu bình thản.
“Nhờ thư ký Mạc chườm đá cho Tạ tiên sinh. Tôi nghĩ anh ấy nên tạm hoãn lịch trình vài ngày.”
“Vâng, tôi đã nhớ.” Mạc Sâm cúi đầu, cung kính đáp.
Tề Du xoay người, bước ra cửa kính xoay tròn. Gió đêm từ bên ngoài tràn vào, mang theo mùi hoa nhài nhè nhẹ từ hồ nước nhân tạo phía trước khách sạn. Lý Tây Hoa vội sải bước theo, đôi chân dài đi song song cô như cái bóng kiên định không rời.
“Em đói không?” Gã hỏi khẽ, như sợ quấy rầy.
Tề Du không đáp.
“Hay là anh cho người nấu vài món em thích? Sủi cảo tôm viên nấm hương, cháo cá hồi nấu sen, bánh gạo xào cay…”
3
Gã cố nén sự lo lắng trong mắt bằng giọng nói nhẹ nhàng.
“Có mệt không? Em muốn đi đâu không?”
Tề Du dừng lại một khắc, ánh mắt lặng như tờ. Trong giọng nói vang lên câu trả lời không mang chút cảm xúc nào.
“Tất cả đều có. Nhưng em chỉ muốn đi ngủ.”
Rồi hai bóng người khuất sau cánh cửa kính lớn, gió đêm mang theo mùi gỗ sồi và tuyết lạnh của trời Washington thổi qua tóc cô. Tề Du và Lý Tây Hoa bước lên chiếc Porsche Panamera màu xanh rừng lao vút vào màn đêm tĩnh lặng như nuốt trọn mọi âm vang chưa kịp thốt thành lời.
Sau khi tiễn bước Tề Du, Mạc Sâm không nấn ná. Anh xoay người ra hiệu cho hai thuộc hạ Spectre dẫn người thợ xăm lên tầng áp mái – nơi căn phòng Tổng thống được bảo vệ nghiêm ngặt với hệ thống an ninh tầng tầng lớp lớp.
Cốc – cốc.
Âm thanh gõ cửa vang lên đầy cung kính.
“Ngài Cố vấn, thợ xăm đã đến.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ bên trong.
“Vào đi.”
Cánh cửa mở ra, hương thuốc lá trộn lẫn mùi rượu vang xộc vào mũi người thợ xăm khiến cậu ta vô thức siết chặt hộp đồ nghề. Ánh mắt cậu như bị nuốt chửng bởi khung cảnh bên trong – xa hoa đến ngột ngạt.
Ở trung tâm là một chiếc ghế da Ý màu đen được thiết kế riêng so với những chiếc ghế còn lại trong phòng, nơi một người đàn ông đang tựa hờ ngồi nghiêng, một tay nâng trán, hàng mi rủ thấp rủ che đi ánh nhìn từng khiến vô số kẻ phải cúi đầu, ánh mắt khép hờ như đang vắt cạn trí óc cho một tính toán nào đó. Mái tóc đen dày rũ xuống như lười biếng, nhưng khí thế lại toả ra lạnh lẽo như vực sâu, tạo thành thứ ánh sáng tương phản đầy mê hoặc.
Tạ Cố Thương ngồi đó – áo choàng lụa màu xanh đen, cổ áo trễ nải lộ ra phần cơ ngực cường tráng màu mật, cùng vết bầm còn chưa tan nơi xương gò má.
Lúc này đây, hắn không còn là cố vấn chiến lược máu lạnh từng một tay bóp nát bốn bang phái lớn ở Đông Âu, cũng không phải bá chủ vùng Trung Đông – Á mưu mô khiến bao người dè chừng. Mà là một vị quân vương vừa trải qua trận chiến, đang yên nghỉ nơi tẩm cung của mình.
“Cô ấy đi rồi?” Hắn hỏi, không mở mắt.
Mạc Sâm cúi đầu.
“Tề tiểu thư đã đi cùng Lý Tây Hoa. Cô ấy nói ngài nên tạm hoãn lịch trình vài ngày để dưỡng thương. Khi vết thương trên mặt đóng vảy và vết bầm tan hết… mới nên xuất hiện trở lại.”
Anh đặt túi chườm đá lên bàn bên cạnh, cẩn trọng như đang dâng cống phẩm.
“Đây là Tề tiểu thư dặn tôi mang lên.”
Tạ Cố Thương hé mở mắt, vươn tay đến chiếc túi. Ngón tay hắn vừa chạm vào bọc lạnh, nét cười nhẹ hiện nơi khóe môi.
Cười không thành tiếng, không vì giễu cợt, mà là thứ cảm xúc pha trộn giữa sự sủng nịnh và bất lực. Mạc Sâm đứng một bên âm thầm thở dài.
Vẻ mặt ấy… đã không còn là ánh nhìn của một cố vấn sát phạt thiên hạ. Đó là ánh mắt của một nam nhân đang si mê một người phụ nữ, tận cốt tận tuỷ.
“Làm theo lời em ấy đi, hoãn lịch hai ngày tới.”
“Vâng.” Mạc Sâm cúi đầu lĩnh mệnh.
“Thợ xăm đâu rồi?” Giọng Tạ Cố Thương lại vang lên, lần này mang theo mệnh lệnh rõ rệt.
“Thợ xăm đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi ngài đưa mẫu.”
Tạ Cố Thương lúc này mới mở mắt hoàn toàn. Đôi đồng tử hổ phách như mãnh hổ, ánh lên tia u ám lạnh lẽo. Hắn cầm điện thoại, thao tác vài bước rồi đẩy ra phía trước. Trên màn hình là hình khoá kéo sáu cánh tuyết – tinh xảo như bùa chú cổ xưa, tạo thành từ hai chữ ghép: Q.Y*
*Chú thích: Q.Y là viết tắt tên pinyin của Tề Du (QíYōu)
Mạc Sâm đứng một bên mỉm cười công nghiệp:
Ngài Cố vấn không phải đang nổi loạn ở tuổi 27… mà là đang muốn nổi loạn vì Tề tiểu thư.
Người thợ xăm dè dặt hỏi: “Ngài muốn xăm ở đâu ạ?”
Tạ Cố Thương cởi lỏng áo choàng, lộ bả vai rắn chắc. Khi người thợ hỏi vị trí xăm, hắn chỉ tay vào ngực trái, nơi trên quả tim chưa đầy hai centimet.
“Ngay đây.”
Giọng nói hắn rất nhẹ, không cao, không lớn, nhưng lại khiến người nghe không dám thở mạnh. Vì bên trong giọng nói đó… là một tầng cảm xúc mà Mạc Sâm chỉ nghe được từ miệng người này khi hắn nhắc về Tề Du.
Khao khát.
Và kiên định.
Mạc Sâm đứng một bên, tay chắp sau lưng, ánh mắt bình thản như mặt hồ cổ nguyệt, nhưng sâu trong đáy mắt lại là tầng tầng lớp lớp suy tư khó tả.
Khi thợ xăm cúi người chuẩn bị dụng cụ, anh không khỏi liếc nhìn người đàn ông đang ngồi nghiêng người nơi sofa – chiếc ghế khắc hoa văn phương Tây cổ điển, bọc da thủ công Ý, dưới ánh sáng chiều càng tôn thêm tư thái vương giả của hắn.
Tạ Cố Thương.
Cái tên vừa nhắc đến đã khiến giới chính trị quốc tế rúng động. Vừa là cố vấn của tổ chức tình báo ngầm lớn nhất Châu Á, vừa là người đứng sau hàng loạt vụ đổi ngôi trong chính trường Âu Mỹ mấy năm gần đây. Kẻ như hắn, mưu sâu kế hiểm, hành sự không lưu tình – có thể một tay nâng người lên trời, cũng có thể nhẹ nhàng dìm người xuống vạn trượng địa ngục.
Thế mà giờ đây, lại ngồi yên lặng, chuẩn bị để người khác khắc lên da thịt hắn... một ký hiệu tình ái.
Mạc Sâm khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lại rơi lên hình ảnh đang hiển thị trong điện thoại đặt trên bàn: một bông tuyết sáu cánh, tinh xảo đến mê hoặc, nhưng khi nhìn kỹ, mỗi cánh hoa lại là đường nét cách điệu từ hai chữ cái: Q và Y.
Một vết xăm ở vị trí trái tim – nơi gần nhất với sinh mệnh của người đàn ông.
Mạc Sâm cười thầm, khoé môi cong nhẹ, không giấu nổi vẻ trào phúng và cảm khái.
Anh chưa từng thấy Tạ Cố Thương xăm gì. Trên người hắn sạch sẽ đến mức đáng ngạc nhiên, không có bất kỳ dấu tích nào như thể không muốn bất kỳ ai hoặc điều gì tồn tại vĩnh viễn trên thân thể hắn.
Vậy mà giờ đây, vì Tề Du, hắn phá lệ.
Câu nói đó khiến thợ xăm khựng lại trong vài giây. Thợ xăm định lên tiếng đề nghị dùng thuốc ủ tê vì vùng tim cực kỳ nhạy cảm – đau đến thấu tuỷ nhưng Tạ Cố Thương đã gằn nhẹ:
“Không cần gây tê.”
Mạc Sâm đứng bên, ánh mắt bắt đầu lo lắng, giọng nói trầm thấp vang lên sau vài phút im lặng.
“Ngài chắc chắn không muốn dùng thuốc tê?”
Tạ Cố Thương không ngẩng đầu, chỉ gật.
Nhận được câu trả lời, anh liếc mắt ra hiệu cho người thợ xăm, không cần hỏi nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất