Không khí trong phòng như bị kéo căng đến cực hạn. Cậu thợ xăm cắn răng, gật đầu, lấy dụng cụ, dán bản vẽ tạm vào ngực người đàn ông. Kim bắt đầu rít lên – từng đường mực đen nhấn sâu vào da thịt.
Tạ Cố Thương không nhíu mày, không hít mạnh. Chỉ lặng yên, để kim sắt xuyên qua da thịt – như thể muốn khắc một lời thề vĩnh viễn không thể phai.
Khi kim vừa nhấn mũi đầu tiên xuống, cánh cửa khẽ mở, rồi khép lại. Một cơn gió lạnh lướt qua vai người bước vào – vóc dáng gọn gàng, y phục đen tuyền, tay mang găng da ngắn, tóc bạch kim, mắt xanh xám như phủ sương mỏng ẩn sau hàng mi dài rủ.
Là Kitsune, biệt danh Mặt cáo. Đồng thủ lĩnh hệ tình báo Manticore trực thuộc Spectre, cùng cấp với Mạc Sâm.
Sở trường của cậu là cải trang – tinh vi đến mức, ngoại trừ năm thủ lĩnh tối cao cùng Tạ Cố Thương, không một ai từng thấy được diện mạo thật sự của Kitsune.
Cậu như một bóng ma trong giới tình báo quốc tế.
Địa bàn hoạt động của Kitsune trải dài từ vùng Balkan rối ren đến khu vực Tam Á hỗn loạn.
Nhiệm vụ cốt lõi của cậu là xâm nhập các chính phủ, thâm nhập tổ chức phản loạn và thao túng bang hội ngầm.
Cậu cài cắm gián điệp, mua chuộc sĩ quan cấp cao trong quân đội và nội các các nước mục tiêu, từng một tay làm sụp đổ ba nội các tại Trung Đông mà không để lại chứng cứ.
Đặc biệt, Kitsune nắm quyền điều phối hệ thống truyền thông đen, thao túng dòng thông tin toàn cầu – từ tin địa phương nhỏ lẻ đến tiêu điểm thời sự quốc tế.
Kitsune không giỏi võ thuật, cũng không cần vũ khí.
Nhưng cậu có thể thay đổi cả cục diện địa chính trị thế giới chỉ bằng một bản tin và 'những con rối' dư luận.
Cậu ta cung kính cúi đầu, giọng nhẹ:
"Kitsune có mặt để báo cáo các tuyến tin mật ở Bắc Phi và tuyến Nam Siberia... nhưng..."
Giọng nói cậu chậm lại, khi vừa nâng mắt lên đã lập tức bị thu hút bởi âm thanh.
Tiếng kim rít đều đều cắt ngang tĩnh lặng của căn phòng xa hoa – một loại thanh âm như thể đang dùng thép khắc lời thề lên da thịt. Đèn sàn hắt ánh sáng dịu vàng, chiếu lên vai người đàn ông đang để trần nửa người, lộ ra cơ bắp săn chắc cùng từng sợi gân như ẩn như hiện. Trên ngực trái của hắn, từng đường mực đen đang dần hình thành – hình xăm tuyết sáu cánh, tinh tế mà lạnh lẽo, như một bùa chú không thể tháo bỏ.
"Anh Sâm, kia là ký hiệu mới của tổ chức chúng ta sao?" Kitsune nhích gần đến Mạc Sâm.
Mạc Sâm nhỏ giọng.
"Ký hiệu độc nhất của người trong lòng lão đại."
Kitsune chết sững, chân như bị giam cầm tại chỗ.
Đầu cậu như có tiếng nổ.
Đôi mắt cậu mở to, như vừa tận mắt nhìn thấy một thánh vật bị làm ô uế.
Kitsune từ nhỏ đã lớn lên trong trại huấn luyện dưới danh nghĩa "Chiếc bóng của chủ nhân". Đối với cậu, Tạ Cố Thương không chỉ là người lãnh đạo tối cao – mà là tín ngưỡng.
Người đàn ông ấy...
Là một tượng đài không thể vấy bẩn.
Là đấng mà cậu tôn thờ như thần, một vị thần không bao giờ khuất phục bất kỳ thứ tình cảm phàm trần nào.
Thế mà...
Bây giờ, cậu lại chứng kiến vị chủ nhân vĩnh viễn không cúi đầu trước bất kỳ thế lực nào – đang xăm tên một người phụ nữ lên chính tim mình.
Sắc mặt Kitsune biến đổi. Môi cậu khẽ run, ánh mắt ngơ ngác không giấu nổi sự hoảng loạn trong lòng. Miệng lẩm bẩm:
"Lão đại,... bị Đát Kỷ nào bỏ bùa yêu à?"
Âm thanh kia quá khẽ nhưng vẫn bị Tạ Cố Thương nghe thấy.
Còn chưa kịp phát tác, thì Mạc Sâm đã nhíu mày, bước đến phía sau Kitsune, tay chụp lấy gáy cậu rồi bịt miệng, kéo lui vào góc như sợ cậu sẽ buông ra thêm một chữ sai nào nữa.
"Câm miệng." Giọng anh thấp, nhưng sát khí rít qua từng kẽ răng.
"Dù cậu có là người chủ nhân đích thân cất nhắc... thì cũng đừng bao giờ, tôi nói lại là không bao giờ được mở miệng nói đến Tề tiểu thư bằng giọng điệu đó. Nếu không, chủ nhân không giết cậu, thì Spectre sẽ làm thay."
Kitsune giật mình. Đôi mắt xám trợn to, hoảng hốt nhìn Mạc Sâm – người xưa nay luôn trầm ổn mà giờ đây ánh mắt lại sắc như lưỡi dao.
Tề tiểu thư? Là Tề tiểu thư nào?
Tạ Cố Thương vẫn không ngẩng đầu. Nhưng khí áp quanh hắn đã trầm xuống – tĩnh mịch đến đáng sợ.
"Ra ngoài." Một chữ, cứng như lệnh tống trảm.
Mạc Sâm lập tức kéo Kitsune lui xuống, không dám nói thêm nửa lời.
Kitsune bị đẩy ra ngoài hành lang, vẫn còn chưa hoàn hồn. Cậu áp sát lưng vào tường, tay siết chặt găng da, trong lòng ngổn ngang vạn mối.
Cậu cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Chủ nhân của cậu.
Tạ Cố Thương – là người không cho phép bất kỳ ai lại gần thân thể. Càng không bao giờ cho phép bất kỳ nữ nhân bước vào tâm trí.
Một vị quân chủ từng đặt chữ "lợi ích" lên trên cả sinh mạng cấp dưới, một người có thể lặng lẽ thanh trừng cả bộ máy nếu phát hiện phản trắc – lại đem trái tim mình ra, để khắc tên một người?
Cậu không thể hiểu nổi.
Cũng không dám hiểu.
Cả người Kitsune run nhẹ, rồi cúi rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu. Trong lòng chỉ có một câu lặp đi lặp lại:
"Tề tiểu thư là ai... mà lại khiến chủ nhân tự đâm vết vào tim?"
Còn bên trong, trong căn phòng ngập mùi tinh dầu và ánh đèn dìu dịu, từng đường kim vẫn cứ rít lên đều đặn.
Mạc Sâm đi về lại chỗ ghế, đứng bên cạnh, hai tay chắp sau lưng, mắt cụp xuống. Nhưng trong lòng lại như có sóng ngầm.
Anh đi theo Tạ Cố Thương gần hai mươi năm, chứng kiến vị cố vấn này từ lúc còn là một cậu bé, đến khi tự mình bức lui lão thái gia đứng đầu, xây dựng nên tầng quyền lực tối cao bao trùm cả hai khối chính trị Đông – Tây. Anh đã thấy Tạ Cố Thương sát phạt quyết đoán, đã quen với ánh mắt hắn khi cầm súng bắn xuyên trán kẻ phản bội, cũng quen cả khí lạnh tử thần mỗi lần hắn ra tay xử lý kẻ địch.
Tạ Cố Thương trong mắt Mạc Sâm chưa từng có khuyết điểm. Một người lãnh đạm đến cực điểm, giấu mình sau vạn lớp mưu cơ, đến nỗi cái gọi là cảm xúc – yêu, hận, buồn, vui – đều như vật trang trí vô nghĩa.
Nhưng từ sau khi Tề Du xuất hiện, người đàn ông đó dần bị gột bỏ từng lớp vỏ thép. Một ánh mắt của cô cũng khiến hắn suy nghĩ cả đêm, một câu vô tình cũng đủ khiến hắn ngồi trầm ngâm đến sáng, thậm chí vì một chút sự quan tâm của cô, hắn không màng thân thể để thương tích, khi thấy cô chắn cho hắn – Tạ Cố Thương mặc kệ bản thân mà cố ôm cô vào lòng, thốt ra lời dịu dàng đến phát hoảng.
Ký hiệu Q.Y ấy không phải chỉ là dấu ấn tình cảm – nó là một loại khắc ấn, mang tính khẳng định chủ quyền một chiều. Người không biết thì nhìn là tuyết hoa, người biết thì hiểu – đó là nữ chủ nhân độc nhất trong tâm khảm hắn.
Tề Du.
Một người phụ nữ không dễ rung động, không dễ tiếp cận, càng không dễ thuần phục. Mạc Sâm biết rất rõ điều đó. Bởi anh từng là người đứng bên cạnh Tạ Cố Thương trong hàng chục mối quan hệ xã giao và chính trị, nhưng chưa từng thấy hắn dùng đến ánh mắt ấy – ánh mắt mang theo nhẫn nại, dịu dàng, và có phần tự ti khi đối diện với Tề Du.
Một con người như Tạ Cố Thương... từng là huyết tinh nhân gian, là Tử Diện Tu La không để ai bước gần ba bước, lại có suy nghĩ vô lý đó.
Là si mê sao?
Không, cái này không thể chỉ gọi là "si mê". Nếu Tạ Cố Thương đã si mê, thì phải là kiểu si mê của một người đàn ông không lùi bước, không đổi lòng, không tha thứ cả thế giới – trừ người con gái kia.
Đó là sự si mê đến mức độ có thể hủy hoại chính bản thân mình.
Là kiểu dính máu, dính mạng, và cả dính kiếp.
Có một chút gì đó đè nén trong Mạc Sâm, không phải kỳ thị đùa giỡn, mà là một thứ cảm xúc phức tạp pha trộn giữa khâm phục, trắc ẩn và thầm lo lắng.
Bởi anh biết rõ, Tề Du không phải một nữ nhân bình thường.
Cô ấy sinh ra trong Tề gia. Cô ấy thông minh, điềm tĩnh và có thể nhìn thấy bản chất người khác chỉ trong một ánh mắt. Nếu cô ấy chấp nhận thương Tạ Cố Thương, thì thế gian này trái tim cô chính là nơi trú ngụ tốt nhất cho hắn.
Nhưng nếu...
Hắn nghĩ, nếu một ngày nào đó Tề tiểu thư không chọn ở bên ngài Cố vấn...
Liệu Tạ Cố Thương có vì thế mà... trở nên điên cuồng?
Không ai biết được.
Mạc Sâm cụp mắt, không dám nghĩ tiếp, anh quay đầu, đứng nhìn bóng đêm nuốt lấy cả thành phố.
Trong lòng khẽ thở dài.
Anh hiểu, chẳng cần máu đổ, chẳng cần súng nổ.
Tạ Cố Thương đã sớm thua trận này, từ rất lâu rồi.
Rồi anh cảm thán, mong rằng năng lượng suy nghĩ của anh – có thể may mắn mà truyền đến Tề Du.
Tề tiểu thư... nếu cô không cho ngài Cố vấn một nơi trong trái tim cô... e là cả trái tim này của ngài ấy, sẽ rách ra mất thôi.
Còn bên ngoài kia, Tề Du vẫn không biết – sau đêm ấy, có một người đã mang tên mình đi khắc vào tận xương tim.
Và một người đàn ông vốn sống giữa biển máu, thù hận, mưu mô dơ bẩn, đã vì cô... mà tự biến mình thành tù nhân chung thân của tình yêu.
Tiếng kim loại chạm nhau lách cách khe khẽ, tiếp đến là tiếng máy lạnh rì rì và mùi tinh dầu cam gỗ thoang thoảng trong không gian.
Ngón tay của Tạ Cố Thương chạm khẽ vào màn hình, nơi hình hoa tuyết sáu cánh được tạo nên từ hai chữ "Q.Y" phát sáng nhẹ giữa ánh đèn. Khoé môi hắn nhếch lên, rất nhạt, như không phải đang cười mà là đang... nhớ.
Nhớ lại từng cái nhíu mày của cô, từng câu nói hờ hững, từng cú đấm không lưu tình, từng ánh mắt sắc lạnh như băng tuyết mà chỉ hắn mới thấy được lớp dịu dàng phía sau đó.
Si mê của Tạ Cố Thương không lộ liễu.
Nó là một loại cố chấp âm thầm, cực đoan đến mức có thể dùng lửa đốt rừng chỉ để che đi ánh mắt của người con gái kia nhìn kẻ khác.
Đó là cách Tạ Cố Thương yêu.
Không nói "Anh yêu em". Không hứa "Anh sẽ bảo vệ em".
Hắn sẽ dùng quyền lực để che mưa chắn gió, dùng máu để giữ nàng sống sót, dùng thân thể mình để chôn kín một cái tên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất