Ánh nắng nhạt như sương buổi sớm, doanh trại ở Haiti hiện lên giữa màn sương bụi mù mịt tựa một pháo đài lặng lẽ nằm giữa tàn tích chiến loạn. Gió thoảng qua mang theo mùi khói thuốc súng nhàn nhạt còn sót lại từ trận giao tranh đêm qua, nhưng lạ thay – sáng hôm ấy, cả trại lính lại mang một vẻ bình lặng bất thường, tựa hồ mọi thanh âm đều bị niêm phong bởi một thế lực vô hình.

 

Trong căn lều y tế nằm sâu phía tây doanh trại, ánh nắng rọi qua khe hở mái bạt, đổ xuống sàn đất loang lổ thành từng vệt sáng dịu. Lam Tịch Dao mở mắt, ánh nhìn còn mờ mịt bởi dư âm thuốc an thần.

 

Mùi thuốc sát trùng lẫn với mùi nhựa từ dây truyền dịch vẫn còn vương trên đầu mũi.

 

Cô khẽ nghiêng đầu sang bên giường, phản xạ đầu tiên là tìm kiếm hình bóng quen thuộc nhưng nơi đó, không còn Tề Thiên Vũ.

 

Thay vào đó, là một thân ảnh khác.

 

Lam Cảnh Thần, cả người trong âu phục chỉnh tề, ngồi thảnh thơi trên ghế, bắt chéo chân, ánh mắt lạnh nhạt mà lại chứa ngấm ngầm một tầng tức giận khó lường.

 

"Sao rồi?" Giọng anh trầm thấp, không nhanh không chậm, từng chữ đều sắc bén như dao cạo.

 

"Liều mạng một lần như thế... thỏa mãn chưa?"

 

"Liều mạng cái gì mà liều mạng..." Cô lầm bầm. Nhưng rồi, như chợt ngộ ra điều gì đó, cô giật mình bật dậy, động vào vết thương bên vai khiến sắc mặt thoắt cái tái nhợt.

 

"Khoan... Hai Thần? Sao anh lại ở đây?"

 

Lam Cảnh Thần không trả lời ngay, chỉ giơ tay, nhàn nhã gõ nhẹ một cái vào trán cô như khiển trách một đứa trẻ bướng bỉnh.

 

"Hay cho câu hỏi thừa. Em nghĩ mạng lưới thông tin của Lam Bang kém tới mức ấy sao? Từ chuyện em đơn thân độc mã cướp xe tiếp tế, đến lúc em bị thương, rồi được người khác vác về trại, chẳng lẽ anh còn phải chờ báo cáo bằng bồ câu đưa thư?"

 

Tịch Dao sững người.

 

Trong thoáng chốc, từng mảnh thông tin như dây xích lồng vào nhau hiện lên trong đầu cô. Nếu Lam Cảnh Thần đã có mặt, thì đồng nghĩa – Lam Tư cũng đã biết. Mà nếu đã biết...

 

Cô nhỏ giọng:

 

"Ba... có giận em không?"

 

Lam Cảnh Thần nhìn cô một lát, rồi khẽ hừ một tiếng, rút điện thoại trong túi áo vest ra, quăng về phía cô, trên màn hình hiển thị video được cắt từ camera giám sát:

 

"Em tự đoán đi. Anh nghĩ em thừa sức hình dung ra biểu cảm của ba và mẹ khi nghe tin em nằm lều y tế, trên người đầy máu, không rõ sống chết."

 

Tịch Dao cụp mắt, hàng mi run nhẹ, hít vào một hơi thật sâu.

 

Tưởng tượng được chứ... sao lại không.

 

Thuở bé chỉ vì sơ sẩy té trầy chân, mà đám thuộc hạ canh cô và Lam Nhiên năm đó đã bị trừng phạt đến thê thảm. Lam Tư, người cha cầm trịch Lam Bang, chưa bao giờ cho phép bất kỳ ai tổn thương con gái ông – kể cả khi kẻ đó là... chính cô.

 

Một giọng nữ cất lên ngoài lều:

 

"Lam tiểu thư, bác sĩ Vân muốn vào thăm cô."

 

Lam Tịch Dao dựa lưng vào gối, hơi nghiêng đầu, nhìn Lam Cảnh Thần:

"Anh đem cả thuộc hạ nữ đến đây sao?"

 

"Đám thuộc hạ ngoài kia, toàn đám đàn ông tay chân thô kệch, không tiện để phục vụ cho em. Nên anh mang đến hai người, sử dụng cho tốt vào." Lam Cảnh Thần nhịp tay trên tay vịn giường bệnh.

 

"Cứ để chị ấy vào." Lam Tịch Dao gật đầu rồi cất cao giọng hơn, nói với ra ngoài.

 

Lam Cảnh Thần cất điện thoại, đứng dậy chỉnh lại cổ áo, giọng nói mang theo chút châm chọc như không nặng không nhẹ:

 

"Vừa mới tỉnh, đã có người thăm hỏi? Em gái tôi cũng được lòng thiên hạ nhỉ."

 

Tịch Dao chưa kịp đáp, thì Vân Chi đã nhẹ nhàng vén rèm lều, dáng người thanh mảnh, thần thái đoan trang bước vào. Cô khẽ gật đầu chào Lam Cảnh Thần. Anh liếc nhìn cô, thoáng trầm ngâm nhưng cũng không nói gì, chỉ khẽ "ừ" một tiếng.

 

"Anh ra ngoài gặp Thiên Vũ một chút." Anh nói rồi rời đi, bóng dáng cao lớn lướt qua Vân Chi.

 

Ánh mắt hai người giao nhau chỉ trong một giây ngắn ngủi, nhưng đầy ẩn ý.

 

Anh rời đi, mùi hương bạc hà thanh mát của nước hoa phảng phất trong không khí vài nhịp tim sau đó.

 

"Bác sĩ Vân, chị ngồi ở đây đi." Tịch Dao nhích người, chỉ tay vào ghế cạnh giường.

 

Vân Chi nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, ánh mắt dừng lại trên băng gạc nơi bả vai Tịch Dao, ánh lên sự dịu dàng lấp lánh ý trêu chọc:

 

"Tại sao đến tận bây giờ tôi mới phát hiện... cô gái đang nằm trước mặt mình là con gái ruột của ông trùm lừng lẫy Lam Tư nhỉ?"

 

Tịch Dao nhướng mày, môi cong nhẹ:

 

"Chị nói gì kỳ thế? Giới hắc đạo nào ở đây chứ..."

 

"Thôi đi cô gái." Vân Chi hất nhẹ cằm, mắt ánh ý cười.

 

"Chưa đầy nửa ngày, mà hai nhân vật sừng sỏ như thái tử Tề gia và thiếu chủ Lam Bang đều đạp đất Haiti. Em còn dám giả vờ không biết?"

 

Câu nói ấy như một mũi tên xuyên thủng lớp sương mỏng quanh đôi mắt Lam Tịch Dao.

 

Tâm trí cô khựng lại trong giây lát.

 

Không phải ai cũng biết đến cái tên Tề gia hay Lam Bang – trấn giữ huyết mạch vũ khí của toàn khu vực trên thế giới. Với Lam Bang thì còn có thêm chi nhánh ma túy.

 

Người có thể biết được... họ.

 

Hoặc là nhân vật nằm trong tầng sâu của hắc đạo, hoặc là giới thượng tầng của bạch đạo – những kẻ từng đứng giữa ánh sáng và bóng tối, biết rõ cần trao đổi thứ gì để đổi lấy quyền lực tuyệt đối.

 

Tịch Dao khẽ nghiêng đầu, ánh mắt trở nên cảnh giác một cách hững hờ:

 

"Vân Chi à, chị không phải chỉ là một bác sĩ tâm lý bình thường, đúng không?"

2

 

Vân Chi khẽ bật cười, môi mỏng khẽ nhếch lên:

 

"Chị là phù thủy đấy, biết tiên tri, nhìn người đoán mệnh, thấy máu là biết số. Em sợ chưa?"

 

Lời nói nửa đùa nửa thật khiến cả hai cùng bật cười. Không khí ngột ngạt từ tối qua dường như được hoá giải đi ít nhiều.

 


 

"Em thấy thế nào?" Vân Chi nghiêng người hỏi, mắt quan sát băng vải ở bả vai Tịch Dao.

 

"Nghe nói vết thương của em đã ổn định, kháng sinh đã có tác dụng. Dự vài ngày tới là hồi phục dần."

 

Tịch Dao khẽ nghiêng đầu, liếc vết thương bên vai, giọng nhẹ như gió sớm.

 

"Chỉ là thương ngoài da thôi. Không phải bị mổ bụng hay chấn thương sọ não, sẽ lành ngay ấy mà."

 

Ngay lúc đó, từ ngoài vọng vào một tiếng khác:

 

"Lam tiểu thư, có người nói bản thân là em gái bác sĩ Lam, muốn vào thăm cô."

 

Tịch Dao khẽ nhướn mày, đoán ngay được là ai.

 

"Chắc là Dora đấy, để em ấy vào đi." Cô nói, môi cong cong dịu dàng.

 

Vân Chi nghiêng đầu, hơi mỉm cười, ánh mắt như nhìn thấu một đoạn kịch dài đang âm thầm xoay chuyển sau tấm màn sân khấu của thế giới ngầm. Nhưng cô không hỏi thêm, chỉ ngồi yên chờ màn tiếp theo.

 

Lều y tế lại sắp có thêm một nhân vật nhỏ, mà sự xuất hiện của cô – e rằng không đơn giản như vẻ ngây thơ thường ngày.

 

Tại lều chỉ huy phía đông doanh trại. Ánh đèn pin lạnh lẽo treo trên đỉnh lều vẽ thành một vòng sáng lờ mờ hắt lên khuôn mặt sắc lạnh của người đàn ông đang ngồi trầm ngâm. Bên dưới ánh sáng ấy, Tề Thiên Vũ lật từng trang tài liệu, đầu ngón tay vuốt qua mép giấy, động tác thong thả nhưng lại ẩn chứa áp lực nặng nề như thể mỗi con chữ đều đang soi thấu một mạng người.

 

Trong tay anh là danh sách nhân sự tạm cư – những người sống sót được tiếp nhận gần đây từ các vùng xung đột quanh biên giới. Vài cái tên được đánh dấu bằng mực đỏ, vài dòng ghi chú lờ mờ bằng tiếng địa phương, dấu hiệu cho thấy có kẻ đang âm thầm xâm nhập và thao túng trật tự trong trại.

 

Ngoài trời, tiếng trực thăng vút qua trên cao để lại làn gió mạnh lay động tấm bạt lều. Vừa lúc ấy, rèm lều được vén lên.

 

Lam Cảnh Thần bước vào, thân hình cao lớn được bao bọc bởi áo khoác gió đen, đôi mắt lười biếng nhưng lại mang theo một tia nhìn tinh tường quen thuộc.

 

"Dao Dao đã tỉnh lại." Cậu ta dừng một nhịp rồi nghiêng đầu hỏi, "Anh có muốn qua thăm không?"

 

Tề Thiên Vũ không ngẩng đầu, chỉ khẽ lật sang một trang mới, giọng trầm thấp đáp:

 

"Cứ để cô ấy nghỉ thêm một lát. Tôi sẽ sang sau."

 

Lam Cảnh Thần không bất ngờ, ánh mắt dạo quanh bên trong gian lều, như người đang thưởng ngoạn không gian cá nhân của một kẻ đầu não. Cậu dừng chân trước chiếc bàn phụ nơi đặt một bức tượng Mẹ Maria nhỏ bằng đồng, ánh sáng đèn phản chiếu làm nổi bật gương mặt khắc nghiệt nhưng từ bi.

 

"Anh thật lạ. Đã xác định rõ với Dao Dao, vậy mà vẫn chưa chịu đánh tiếng với ba tôi." Cậu chầm chậm xoay bức tượng trong tay. "Tối qua trông ông ấy có vẻ đã ngờ ngợ mối quan hệ giữa hai người."

 

Giọng anh nhẹ như cơn gió nhưng mang theo mùi thuốc súng âm ỉ.

 

Tề Thiên Vũ khẽ cười nhạt, đuôi mắt chẳng hề dao động.

 

"Vậy nên cậu là người được cử tới để 'bảo vệ' Tịch Dao khỏi tôi sao?"

 

"Không sai, cũng chẳng đúng. Phải nói rằng... Tôi giành suất đi lần này là vì cả hai người." Lam Cảnh Thần mỉm cười, đặt lại tượng Mẹ Maria vào đúng vị trí. "Ông ấy định thân chinh đến đây. Khá chật vật mới khiến ông ấy chịu ở nhà."

 

"Chú Lam Tư bao năm vẫn vậy... Sợ là chú ấy sẽ rất ghét tôi lắm đây." Tề Thiên Vũ nhàn nhạt buông một câu, ánh mắt rời khỏi trang tài liệu.

 

"Tôi nghĩ... ông ấy không đơn thuần là ghét, mà hận không thể bóp cổ anh ngay tại chỗ." Lam Cảnh Thần bật cười nhạt, thanh âm như gió sượt qua mặt nước – nghe qua có vẻ là giễu cợt, nhưng bên trong lại thấp thoáng chút thương cảm cho người đối diện.

 

Anh tựa người vào ghế, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, đôi mắt mang theo một làn sáng trầm mặc, hồi tưởng.

 

"Còn nhớ năm Dao Dao học trung học không? Có một lần tan lớp, một thằng nhóc theo đuôi con bé ra tận cổng trường, tay cầm hoa, mặt mày đỏ gay như mặt trời giữa hạ. Mới dám mở miệng tỏ tình một câu..."

 

Giọng Lam Cảnh Thần chậm rãi, ngữ điệu như đang kể chuyện cười của người khác, nhưng trong ánh mắt đã hiện rõ một phần uể oải bất lực.

 

"Xui cho cậu ta, hôm đó người đến đón Dao Dao lại chính là ba tôi. Xe vừa đỗ, cửa còn chưa kịp mở hẳn, khẩu HK416 đã từ trong cốp được rút ra. Ba tôi thản nhiên lên nòng, hướng thẳng vào đầu thằng bé ấy mà nói đúng một câu: 'Lần sau còn dám tới gần con gái tôi nửa bước, thì mạng của cậu cũng chỉ là một vết gió thổi mà thôi.'"

 

Tề Thiên Vũ nhướng mày, khẽ cười thành tiếng, đáy mắt dâng lên một tầng ý vị sâu xa khó phân.

 

Lam Cảnh Thần nhún vai: "Tâm lý chung cả thôi. Những ông cha có con gái, lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng khai chiến với cả thế giới."

 

Tề Thiên Vũ chỉ khẽ lắc đầu, cười không thành tiếng.

 

"Ai lại chẳng sợ mất con gái. Tôi hiểu được."

 

"Nhưng tôi không nghĩ chú Tề Mặc sẽ sợ giống ba tôi đâu." Lam Cảnh Thần híp mắt.

 

Tề Thiên Vũ khựng một giây, sau đó nhẹ giọng:

 

"Ba tôi có thể không, nhưng bác tôi thì có. Từ nhỏ đến lớn, bác chưa từng nhắc đến chuyện kết hôn của Tiểu Du, kể cả là đùa giỡn. Cứ như ông ta mặc định, con bé sinh ra để mãi thuộc về gia tộc Tề vậy."

 

Anh ngẩng đầu, ánh nhìn sắc như đao.

 

"Thế nên nếu Tiểu Du mà kết hôn... bác ấy chắc sẽ làm một cái sổ tang dành riêng cho chàng rể mất."

1

 

Lam Cảnh Thần bật cười.

 

"Chắc sẽ phải có cả đội tinh nhuệ ám sát trong lễ cưới ấy."

 

Miệng thì nói đùa nhưng trong đầu, cậu thoáng nghĩ về một hình ảnh mờ ảo hiện lên trong đầu: chiếc váy cưới trắng muốt, ánh nắng phản chiếu qua tấm khăn voan nhẹ như khói, Tề Du khẽ mỉm cười...

 

Tựa một thiên sứ, hạ phàm giữa nhân gian khổ nạn.

eyJpdiI6IjlBdWQrM2RyZzE0TWRKSzhTdEc5YkE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9CajN1bnJUV3VTYWxqQUlhdktJVDRFQ0hMSndORHFtRTlrQ2F4cVVwa2NSa0w4bGJ1bTA0RXV3SHJTOXpsUWY3bGJVTFNMY3NQUlF4dGJZY093T0V3PT0iLCJtYWMiOiI2MGRhZWE2ZGJmMzIyZWQwNTc4YzQ1NDRkYmZiMDcxZjNkNDcwMjdhMjJhZWYwYjI4MWIxNTI3ODg3YWJiMWYyIn0=
eyJpdiI6InNidkR0MFdGY2Vlenpwb3JWdEkxZEE9PSIsInZhbHVlIjoiN1FwejNMdWtIZEtyaGlMOEhLbDZ0dnpvSm5vWlRDRWhZVElQQ055V25LNlBWMTdsaEFXbjRiV1FHQzN1c0ZzUU9xZ2FtTXAzR2htTHI3dGUyaWhKTFwvbnRGM2lybk40dUhuWWtRenNUSlF3T0VkaXd3OFdmejZrN2RVVmlUUXJ1NFdtd0RuNHdmYklQVHhHdGR0TjJacm9KZVBDSm1BWjZGT0FhU2JsdVdJS0ZLTXJcLytmV3RMXC8yV3dJZnJCOTViXC9rTXhvdVBNV2VGY3lEWHA2OTF4YWl6d0lHZGdTRENvaURKZXpzK0VkZE09IiwibWFjIjoiZjE0MGRiYjc3ODQxMmY1ZDFiMDJkYTNlODRkMGMxODA1ZmM0YjJkNWZmYTA4ODFmMGY3ODhhZTRkYTI5ZGRmMiJ9

 

Ads
';
Advertisement
x