Nhịp trò chuyện chùng xuống.
Sau một thoáng yên lặng, Tề Thiên Vũ ngẩng lên hỏi thẳng, phá tan ý niệm mông lung.
"Khi nào cậu về lại Mỹ?"
"Có lẽ sẽ cùng Dao Dao. Nếu con bé khỏe hẳn." Lam Cảnh Thần dựa nhẹ vào cạnh bàn, giọng đều đều. "Mà đám băng đảng quanh đây... anh xử sạch rồi sao? Người của tôi không tìm thấy manh mối gì nữa."
Tề Thiên Vũ đóng tài liệu lại, nheo mắt:
"Rắn độc sinh từ rắn cái. Dù có giết gà thì chưa chắc đã doạ được khỉ, vẫn nên bóp chết những qủa trứng khác."
Giọng nói bình tĩnh nhưng lại mang theo sát khí lặng lẽ.
Lam Cảnh Thần gật đầu, ánh mắt vô thức lướt qua một tập hồ sơ được kẹp riêng.
"Tôi nghe nói... tên đầu sỏ làm Dao Dao bị thương đã chết rồi?"
"Ừ, chưa kịp moi lời nào, đã có kẻ ra tay trước. Giết người ngay trong trại." Thiên Vũ nhấn mạnh, như nhắc đến một hành vi đầy thách thức.
"Nhưng chỗ canh giữ, chẳng phải sẽ có người trông coi sao? Tên lính đó cũng chẳng bị tác động vật lý nào, thế thì thủ phạm làm sao lọt qua vòng kiểm tra?"
Thiên Vũ đưa cho Cảnh Thần một tấm ảnh. Người chết, máu chảy thành vũng. Vết đâm chính diện xuyên từ miệng xuống cổ họng. Gọn ghẽ, chuyên nghiệp, nhưng lại có chút... chần chừ.
Lam Cảnh Thần nhíu mày, tay nâng ảnh lên sát đèn.
"Vết thương rất sạch. Không có dấu máu văng tung toé, chứng tỏ thủ phạm rất bình tĩnh, thậm chí có thể là người quen của nạn nhân." Cậu dừng một chút. "Dùng vật nhọn như dao mổ, hoặc kẹp y tế đầu nhọn... Dao động tay... Kẻ này có sát ý, nhưng không chuyên. Nếu là sát thủ thực thụ thì vết đâm không lưỡng lự như thế này."
Tề Thiên Vũ gật nhẹ.
"Một nhát dao từ phải sang trái, không loại trừ là người thuận tay trái." Anh chống khuỷu tay lên bàn, trầm ngâm. "Hắn chết lúc nửa đêm. Giờ ấy, không ai trong đội canh gác rời vị trí, cũng không thấy bất kỳ đột nhập nào."
Lam Cảnh Thần tiếp lời, sắc mặt dần nghiêm túc:
"Vậy chỉ có thể là người trong doanh trại."
Câu nói rơi xuống, nặng tựa một tảng đá.
Ngoài kia, một cơn gió nóng thổi ào qua doanh trại. Tấm bạt vải lay động, phát ra tiếng soàn soạt như tiếng thở dài đầy ngờ vực của chính mảnh đất này.
Tề Thiên Vũ rút bút, đánh dấu vào góc ảnh.
"Có thể là y tế, hoặc nhân viên hậu cần. Người có lý do ra vào kho hàng lúc đêm khuya."
"Và có kiến thức cơ bản về điểm chết." Lam Cảnh Thần gật đầu, ánh mắt lóe lên.
"Tôi sẽ cho người kiểm tra danh sách y tế nội trú." Tề Thiên Vũ nói, môi mím chặt, ánh nhìn chợt tối lại.
Một bước chân trầm ổn vọng đến giữa làn yên tĩnh. Tấm màn dày khẽ lay động, một người đàn ông vận quân phục bước vào, cúi đầu thi lễ.
"Lão đại."
Giọng nói dứt khoát nhưng đầy kính trọng, tựa hồ mang theo khí lạnh sát phạt nơi doanh địa.
Tề Thiên Vũ nhướng mắt, ánh nhìn như gió sắt quét qua.
Lam Cảnh Thần bên giường khẽ nhướng mày, khóe môi nở nụ cười nhàn tản, rồi đứng dậy, sửa lại cổ áo cho ngay ngắn.
"Anh cứ lo việc đi, tôi ra ngoài tản bộ một vòng, thuận tiện xem qua tình hình trại." Nói xong, cậu nghiêng người, bước nhẹ nhàng ra cửa, một tay vén màn lều, khí chất phiêu dật như gió lạnh phương Bắc.
Chờ bóng người khuất hẳn, người thuộc hạ mới tiến lên một bước, cúi thấp người, giọng càng thêm cẩn trọng.
"Cả bốn đại nhân đã vào đúng vị trí. Hiện tại đang được theo dõi qua điểm A và C từ xa."
"Ngụy Lâm đến Kara theo đúng giờ."
"Hỏa Diệm đang chờ lệnh ở Ferghana."
"Ngân Hồ cũng đã di chuyển."
"Riêng Tần Trạch... đang ở khách sạn cách biệt thự trắng Issyk-Kul 3km, chưa rời đi."
Tề Thiên Vũ khẽ hừ nhẹ trong họng. Hắn không quay đầu lại, nhưng trong mắt thoáng hiện một tia sáng sắc như gươm:
"Được rồi, tối nay... đừng manh động. Kể cả có chuyện gì xảy ra."
"Vâng ạ... Nhưng..." Người thuộc hạ do dự. "Lão đại... nếu có địch đột kích thật thì chẳng phải sẽ—"
"Không chết được đâu." Hắn cắt lời, nửa ngồi nửa tựa lên bàn. Giọng hắn lặng như nước, nhưng lạnh như gió núi Pamir. "Chúng nó... chưa đủ tư cách."
***
Trong lúc tiếng chân nhẹ như mèo bước vang lên bên ngoài, tấm rèm lều bị vén lên một cách dè dặt. Dora ló đầu vào, trên tay vẫn là chiếc khăn bông trắng tinh gấp gọn gàng. Đôi mắt nai non của cô bé ánh lên sự e dè, rụt rè như đang bước vào vùng cấm, nhưng vẫn gắng mỉm cười:
"Chị Dao! Chào buổi sáng."
"À, chị Chi... Chào buổi sáng."
Lam Tịch Dao vừa thấy cô bé thì môi khẽ nhếch cong, ánh mắt như dịu hẳn đi mấy phần.
"Vào đi, Dora."
Dora bước vào, mắt liếc nhanh về phía Vân Chi, khẽ gật đầu chào, rồi cúi đầu bước tới bên giường. Bóng dáng nhỏ nhắn, dịu ngoan, giống như một con chim sẻ giữa chốn doanh trại đầy mùi máu và thuốc súng.
"Em nghe nói chị đã dậy rồi nên qua thăm. Đây là khăn em mới giặt xong, sấy khô rồi... để chị lót dưới lưng cho đỡ đau." Dora vừa nói vừa khom người sửa chăn cho Tịch Dao, động tác nhẹ như sợ chạm phải vết thương.
Lam Tịch Dao không nói gì, chỉ lẳng lặng để Dora làm, ánh mắt có hơi cảm động. Nhưng Vân Chi – người vẫn ngồi một bên, ánh nhìn lại lạnh hơn bình thường. Mặc dù vẻ mặt cô vẫn ôn hòa, nhưng đầu ngón tay thon dài lại gõ nhịp nhè nhẹ lên mặt bàn, như đang cân nhắc gì đó.
Dora vừa đặt khăn, vừa chớp mắt nhìn Lam Tịch Dao, sau lại liếc sang một góc bàn – nơi có một chiếc áo khoác đen đang được treo cẩn thận. Đôi mắt cô bé thoáng ánh lên một tia sáng kỳ lạ. Rồi như không nhịn được, cô buột miệng:
"Chị Dao, sáng nay... em thấy anh ấy rồi nha."
Lam Tịch Dao nhướng mày: "Anh ấy nào cơ?"
"Thì... anh trai của chị ấy ạ. Từ người tối qua và người này, quân nhân trong trại ai cũng không dám nhìn thẳng mặt họ ấy. Rất đẹp trai luôn." Dora nói đến đây thì mặt hơi ửng lên, tay siết chặt vạt áo.
Vân Chi liếc Dora một cái, nụ cười mờ nhạt lướt qua môi.
Tịch Dao nghe xong thì bật cười.
"À... Hai Thần? Em thấy rồi thì sao?"
"Anh ấy... tên là Hai Thần sao?" Dora khẽ nói, rồi cúi đầu thấp xuống. "Đến tên cũng lạ nữa."
Tịch Dao lắc đầu giải thích.
"Không phải, anh của chị tên là Lam Cảnh Thần. Vì là anh đầu nên ở nhà tụi chị sẽ gọi là Hai Thần."
"Ra là vậy, mà nha, cái anh tối qua ấy – em chưa từng thấy ai nhìn người khác như vậy... như thể chị là người duy nhất anh ta có thể nhìn thấy giữa tất cả mọi người."
Lam Tịch Dao thoáng khựng, trái tim như chậm một nhịp. Một tầng cảm xúc gì đó lướt qua đáy mắt – mềm mại, hỗn loạn, lại khó cất thành lời. Cô khẽ nghiêng đầu, tay tự nhiên kéo lại mép chăn. Một bên vai, vết thương vẫn còn âm ỉ đau, nhưng lòng... lại như có gợn sóng lăn tăn.
"Bác sĩ Lam là người quan trọng với cậu ấy, tất nhiên sẽ nhìn với ánh mắt khác so với mọi người." Vân Chi lên tiếng, giọng vẫn đều đều như thường lệ, nhưng ánh mắt lại thâm sâu. "Vị ấy không dễ lộ tâm tư. Nếu em có thể nhìn thấy tình cảm trong mắt anh ta... thì không phải ảo giác đâu."
Dora bối rối cười gượng.
"Vậy... hai người là người yêu ạ?"
Tịch Dao chưa trả lời, nhưng một bên tai đã đỏ lên, cô cố ho khan một tiếng để lấp liếm:
"Cũng...không hẳn, tụi chị chưa xác định mối quan hệ."
Dora bật cười khe khẽ, trong mắt lại ánh lên tia ẩn ẩn không rõ là gì. Cô gật đầu:
"Vậy là chị thích anh ấy rồi đúng không?"
Câu hỏi như một mũi tên không đầu – nhẹ nhàng nhưng lại đâm trúng nơi sâu kín nhất trong đáy lòng Tịch Dao.
Cô không phủ nhận, chỉ thản nhiên nói:
"Nếu là người khác thì chị không rõ sẽ thế nào, nhưng với anh ấy, chị nghĩ ... đáng để thích đó."
Vân Chi nghiêng đầu, nụ cười trên môi sâu thêm một tấc.
"Chị Dao thật có phúc khí. Có người yêu luôn cưng chiều như bảo ngọc, lại có anh trai yêu thương như trân châu." Dora nhẹ nhàng nghiêng đầu, giọng nói nhu mì như cánh hoa thạch anh khẽ chạm mặt nước. "Nếu đổi lại là em, chắc đã sớm sinh lòng ngạo mạn, cử chỉ chẳng còn dè dặt nữa rồi."
Lam Tịch Dao bật cười khẽ, cánh môi nhuốm một chút giảo hoạt rất riêng. Nụ cười ấy dịu dàng như làn gió lướt qua rặng bạch đàn bên ngoài lều, song ánh mắt lại lấp lánh thứ thông minh không dễ giấu.
"Em nghĩ thế là vì chưa gặp người thực sự ngông cuồng thôi."
Dora chớp chớp hàng mi cong như cánh ve khẽ lay động.
"Chị Dao, người bạn bằng tuổi em. Hm, là Tiểu Du đúng không...? Bạn ấy thì sao ạ? Có dễ gần, hoạt bát không?"
Tịch Dao gật đầu, ánh mắt vô thức dịu xuống như phủ một tầng sương khói màu tử đinh hương.
"Có, em ấy đáng yêu lắm. Mọi người còn gọi em ấy là lá bùa may mắn biết đi đó."
"Lá bùa may mắn sao?"
Lam Tịch Dao bật cười, lại một lần nữa gật nhẹ mái đầu búi gọn phía sau, ánh mắt thoáng mang theo tiếu ý.
"Nói sao nhỉ, em gái của chị luôn thuận lợi vượt qua mọi chuyện khó – thế nên mọi người mới ưu ái gọi em ấy với biệt danh đó. Cũng vì thế mà em ấy có tính cách khá nghịch ngợm."
Em gái của chị sao.
"Nếu nghịch ngợm như thế, có bao giờ bạn ấy khiến chị giận bạn ấy không?" Dora hỏi, giọng khẽ hơn, tựa như một sợi chỉ buông lơi giữa không khí.
Tịch Dao lặng một nhịp rồi cười, ánh mắt phủ đầy cưng chiều, tựa như ánh sáng đầu đông xuyên qua ô cửa sổ gỗ mục, dịu nhẹ mà ấm lòng.
"Không giận. Cũng chẳng thể giận được. Em ấy là cục cưng trong tim chị, dù có sai tới đâu, cũng không nỡ oán trách."
"Nếu có lúc em gặp được em ấy, chắc chắn sẽ rất thích con người em ấy cho xem." Giọng điệu cô vui vẻ mà nhẹ nhàng, tựa như đã tưởng tượng ra được viễn cảnh xum họp nhộn nhịp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất