Phòng ăn của phòng Tổng thống tại Four Seasons ngập tràn ánh sáng ấm áp từ tấm rèm bán trong suốt, hương cà phê Arabica quyện cùng mùi bánh nướng bơ thoang thoảng trong không khí. Trên bàn, những món ăn sáng được bày trí tinh xảo, nhưng người ngồi trước chúng lại chẳng mấy mặn mà.
"Ắt xì!"
Âm thanh khẽ vang lên, phá tan sự yên tĩnh thanh nhàn của buổi sáng.
"Cẩn thận, có thể em bị cảm rồi đấy." Lý Tây Hoa cau mày đẩy một tách trà gừng nghi ngút khói đến trước mặt cô, động tác dịu dàng, giống như đã quá quen thuộc với việc chăm sóc người con gái này.
Cô không phản đối, chỉ hơi nghiêng đầu, ngón tay thon khẽ vòng qua quai tách, nâng lên nhấp một ngụm. Hơi nóng lan dọc cổ họng, nhưng bàn tay còn lại vẫn lướt đều trên màn hình iPad, ánh mắt chuyên chú vào trang tin tức.
"Phản xạ thôi." Giọng cô nhàn nhạt, đôi mắt đen sâu không rời những dòng chữ trước mặt. "Em không yếu đến mức đụng đâu cũng bệnh."
Lý Tây Hoa buông đũa, ánh mắt trở nên trầm tĩnh.
Xem người – hễ đổi thời tiết thì sẽ đổ bệnh nói chuyện kia, như nghe chuyện hài vậy.
"Nhưng cơ thể em mới hồi phục sau khi bị chuốc xuân dược. Biết bao chất độc bị bức ra trong đêm qua, em coi mạng mình là trò đùa sao?" Lý Tây Hoa nhíu mày, giọng nặng hơn, rõ ràng không vừa ý với sự thờ ơ của cô.
Tề Du không nhìn hắn, ngón tay trượt nhẹ trên màn hình iPad, tin tức chính trị lướt qua nhanh như nước chảy.
"Mạng của em đắt giá thế nào, em biết mà." Cô đáp, giọng nhạt nhòa, lẫn vào tiếng gió nhẹ bên ngoài khung cửa sổ. "Trừ ba mẹ em ra, chẳng có ai, cũng chẳng có thứ gì, lấy được mạng em."
Lý Tây Hoa khẽ lắc đầu, nét mặt dở bất lực dở lo lắng.
"Dù vậy, cũng không được chủ quan. Em không biết tác dụng phụ của loại thuốc đó đâu."
Tề Du chỉnh lại gọng kính, mắt không rời màn hình iPad. Cô thản nhiên đáp, miệng nửa đùa nửa thật, mặt không đổi sắc.
4
"Nghe anh nói chuyện cứ như từng bị bỏ xuân dược không dưới chục lần vậy. Rất có phong thái của chuyên gia."
Lý Tây Hoa bật cười khẩy, tay luồn vào tóc, động tác nửa chán đời nửa bất cần.
"Chừng này tuổi, sống trong cái giới có thể đánh thì đánh, có thể hại thì hại. Em nghĩ anh thoát được chắc?"
Tề Du nhướng mày, liếc nhìn hắn qua mé kính, giọng trêu ghẹo nhưng đầy ẩn ý.
"Ồ, lần đầu em nghe anh kể mấy chuyện kiểu này đó."
"Những thứ bẩn thỉu như thế, em tưởng anh rảnh đến mức kể cho em nghe à?"
"Thế nếu bị bỏ thuốc thật, anh sẽ làm gì?" Cô hỏi vu vơ, môi hơi nhếch, vẻ mặt dửng dưng.
Lý Tây Hoa ngả người vào ghế, chân vắt chéo, nói như thể chuyện chẳng đáng quan tâm:
"Thì kiếm đại một ai đó... xa lạ, giải quyết cho xong. Xong rồi đưa tiền."
Đến khi gã ngẩng đầu lên, mới phát hiện Tề Du đang nhướng hai mày nhìn mình, vẻ mặt chẳng rõ kinh ngạc hay học hỏi nghiêm túc, khiến sống lưng gã lạnh đi vài phần.
"Khoan khoan!... Con nhóc này... e–em–em đừng có học theo nghe chưa! Mấy chuyện kiểu đó, anh làm thì được, nhưng em thì tuyệt đối không được!!"
Gã bật dậy khỏi ghế, lắp bắp phản ứng như vừa vớt một đứa trẻ khỏi hồ sâu.
Tề Du cười như không cười, không phải kiểu cười châm chọc mà là nụ cười vừa thoáng qua đáy mắt, vừa có phần thú vị, vừa có phần... trêu đùa.
"Em có nói sẽ học theo khi nào. Nhưng thú thật... cũng hay đó chứ."
1
"Tiểu Du!"
Cô cười thành tiếng rồi ngả người vào lưng ghế, giọng lười biếng mà ngông ngạo.
"Em trông giống kiểu người ham học đến mức mù đạo lý thế sao?"
Lý Tây Hoa hừ một tiếng, khịt mũi.
"Cẩn tắc vô ưu. Cứ phải rào kỹ trước cho chắc."
Gã thở hắt, trong lòng đột nhiên có một dự cảm bất an. Như thể con bé trước mặt đã lớn rồi, nhưng lại lớn theo một cách quá nguy hiểm.
Không khí đã nhẹ nhàng hơn, nhưng rồi, ánh mắt Tề Du chợt khựng lại.
Trên màn hình sáng lên một hàng tiêu đề lớn:
"Tổng thống lâm vào tai nạn xe nghiêm trọng trên đường trở lại thủ đô sau lịch trình công tác ngoài bang. Tình trạng nguy kịch, hiện đang được cấp cứu tại Trung tâm Y tế Quốc gia."
Ngay bên dưới, là một dòng tin không kém phần thu hút:
"Phó Tổng thống đột ngột ngộ độc thực phẩm ngay tại dinh thự riêng ở Number One Observatory Circle trong bữa ăn khuya. Diễn biến phức tạp, suýt ngưng tim, may mắn được đưa vào cấp cứu kịp thời."
Hai dòng tin tức như hai lưỡi dao lạnh, bén, vô hình xuyên qua màn sương bình thản trong đáy mắt nàng. Lý trí bén nhọn lập tức kết nối mọi manh mối, như người chơi cờ đang suy xét giữa bàn cờ hỗn loạn.
"Tây Hoa." Cô khẽ gọi, giọng nói dường như pha một chút nghi hoặc.
"Anh có ra tay với đám người trong Nhà Trắng không?"
"Ra tay?" Lý Tây Hoa đang cắt bánh mì thì khựng tay, con dao bằng bạc trong tay gã khựng lại giữa không trung. "Ngoài việc em uống ly nước có xuân dược, em có chịu kể chi tiết chuyện bị hạ dược ở buổi Yến tiệc tối qua đâu, mà hỏi anh ra tay?"
"Không lẽ, đám người hạ dược em là đám cáo già đó? Đám súc sinh thật sự muốn đưa em lên giường Tạ Cố Thương nên mới làm đến bước này."
Tề Du không trả lời. Ánh mắt lướt qua hai hàng tin tức, sắc lạnh như dao cắt, nhưng khóe môi lại nhếch rất nhẹ.
Nếu không phải Lý Tây Hoa...
Một tiếng ting – ting vang lên từ điện thoại. Màn hình sáng lên.
Chồng Tinh Uyển:
Nhóc Linh, còn sống hay đã chết?
Nếu chết rồi thì giơ tay lên.
1
Qiyours:
Có chuyện gì sao?
Chồng Tinh Uyển:
Ồ, vẫn còn sống à. Tối qua phải tra mãi mới ra vị trí của nhóc.
Qiyours:
Chủ đề chính.
Chồng Tinh Uyển:
Thứ nhất, Uyển Uyển lo cho nhóc. Anh cũng xin lỗi vì không để mắt kỹ, để nhóc gặp nguy hiểm. Sẽ tạ lỗi sau.
Thứ hai, hôm nay không cần đến Nhà Trắng. Văn phòng thư ký đang loạn rồi. Bevis mất tích, Tổng thống và Phó Tổng thống đều gặp chuyện.
Cố vấn Tạ cũng thông báo nghỉ bệnh hai ngày trước khi tiếp tục công du.
Nhóc nghỉ đi, cơ thể chưa phục hồi đâu.
Tề Du đọc xong, trong lòng đã có đáp án. Chỉ có hắn mới đủ khả năng và lá gan dàn xếp một chuỗi biến cố như vậy – nhanh, gọn, không để lại dấu vết.
Cô uống cạn ly sữa, đứng dậy thu iPad.
"Anh ăn sáng đi, em đi—"
Reng – Reng.
Câu nói bị cắt ngang bới tiếng chuông điện thoại, trên màn hình chỉ hiện duy nhất một chữ:
Tạ.
"Em mới khỏe lên được mấy phần, định đi đâu? Ăn miếng bánh rồi muốn làm gì thì làm." Lý Tây Hoa hạ dao nĩa xuống, giọng không cho thương lượng.
Tề Du lẳng lặng dùng nĩa ghim một miếng pancake, bỏ vào miệng như để chứng minh: Đã ăn xong rồi.
Rồi cô cầm điện thoại, rời bàn ăn, không cho Lý Tây Hoa cơ hội nói thêm.
"Anh gọi tôi có chuyện?"
"Không hỏi tôi là ai nữa sao." Giọng nam trầm khàn, như vừa tỉnh giấc nhưng vẫn mang mùi vị nguy hiểm: "Xem ra, em đã lưu số của tôi rồi."
"Chuyện tôi lưu số điện thoại của anh, có gì ngạc nhiên sao?" Tề Du nhếch môi châm chọc.
"Em sẽ không biết nó đáng giá với tôi như thế nào đâu." Một tiéng cười trầm thấp truyền qua loa điện thoại, như đánh vào lòng cô từng nhịp.
Tề Du dừng chân trước cửa sổ sát đất, Ánh nắng chiếu rọi lên gương mặt kiều diễm lạnh nhạt của cô, phản chiếu hình ảnh thành phố Washington DC đang bắt đầu một ngày hỗn loạn phía xa.
"Tạ tiên sinh." Cô mở lời, giọng trầm ổn như nước tĩnh. "Chuyện bên phía Nhà Trắng, là anh phải không?"
Đầu dây bên kia im lặng đôi chút.
"Chuyện nào?" Hắn hỏi lại, như cố tình trì hoãn, như đang đùa. "Có nhiều chuyện lắm, em nói rõ xem?"'
"Tổng thống, Phó Tổng thống, Bevis. Từng người, từng việc. Là anh làm?" Giọng cô không có lấy một gợn sóng.
"Ừ, tôi làm." Một tiếng đáp thản nhiên như gió. Không biện minh, chẳng giấu diếm. Thậm chí có phần khoái trá. "Vậy nên hai hôm tới, em không cần phải thực tập, cứ nghỉ ngơi hoặc dành thời gian để quan tâm tôi."
Tề Du hít sâu, lòng có chút ngổn ngang. Nhưng câu tiếp theo của cô lại bật ra gần như theo ngẫu nhiên.
"Vết thương của anh..."
Chưa để Tề Du dứt lời, Tạ Cố Thương đã nói.
"Đang ngoan ngoãn chờ Tề tiểu thư đến kiểm tra và bôi thuốc."
Giọng hắn trở nên thấp hơn, hơi thở gần như chạm vào màng tai cô.
"Kitsune đang chờ em dưới sảnh." Hắn nói tiếp. "Người có tóc màu bạch kim, mắt xanh xám."
Tề Du đứng quay lưng về phía cửa sổ sát đất, ánh nắng sớm rọi qua lớp kính trong suốt phủ lên thân ảnh cô một tầng sáng dịu nhẹ như sương mai đầu ngày. Vạt áo ngủ bằng cotton trắng ngà khẽ động theo gió lạnh từ điều hòa, càng tôn thêm vóc dáng thon dài, đoan trang mà lạnh nhạt như mai trắng giữa mùa đông.
"Anh chưa hỏi ý kiến tôi mà đã cho người đến sẵn, không sợ tôi từ chối?"
Giọng nói cô vẫn ôn hòa, thanh âm mềm mại như làn nước đầu thu, nhưng ánh mắt lại chứa tầng băng mỏng, nhàn nhạt, không dễ nắm bắt.
Tạ Cố Thương ngồi thản nhiên trên giường, tựa lưng lên đầu giường bọc da thuộc đen, nửa cơ thể chìm trong chăn ấm, tay phải tùy ý sờ qua sờ lại chiếc gối Tề Du đã nằm tối qua, tư thế lười nhác nhưng không mất đi vẻ cao ngạo thiên sinh. Ánh đèn thủy tinh phản chiếu lên mắt hắn, sáng rực như tinh quang, vừa trầm tĩnh vừa sắc bén.
"Là Tề tiểu thư hứa sẽ đến kiểm tra vết thương nếu tôi ngoan ngoãn," Hắn chậm rãi nhấn mạnh từng chữ, giọng khàn khàn mang theo chút mị hoặc tà khí.
"Tôi đã ngoan ngoãn lắm đấy. Tề tiểu thư cũng nên giữ chữ tín, đúng không?"
Tề Du khẽ nheo mắt, đáy đồng tử như trăng soi mặt nước, vụt lóe tia sáng lạnh. Nhưng nơi khóe môi nàng lại cong nhẹ, tựa một đóa mai nở trái mùa – lạnh lùng, trầm ổn, song vẫn mang theo nét kiêu kỳ hiếm có.
"Được," cô đáp khẽ, bước đi ung dung như phượng hoàng trong mưa tuyết. "Tôi sẽ đến."
Vừa quay người, cô đã bắt gặp Lý Tây Hoa đang đứng dựa lưng vào tấm la phong phía sau, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt thẳng tắp, nghiêm túc khác thường.
Tề Du không giật mình, chỉ hơi nghiêng đầu, giọng nhàn nhạt.
"Nghe lén cuộc nói chuyện của người khác... là thói quen xấu đấy."
Nhưng Lý Tây Hoa chẳng hề ngại ngùng, ngược lại trông càng trầm trọng. Giọng gã nặng nề, mang theo áp lực như núi đá đổ xuống.
"Tiểu Du, em... đang qua lại với Tạ Cố Thương?"
Tề Du xoay chiếc điện thoại trong tay, từng vòng thong thả, như thể đang cân nhắc câu trả lời.
"Không sai, em đang qua lại công việc với anh ta."
"Em biết câu hỏi của anh anh không phải ý đó," Lý Tây Hoa tiến lên một bước, giọng nói trầm thấp như gió đêm rít qua cành khô. "Anh đang hỏi, em có đang ở trong một mối quan hệ tình cảm với Tạ Cố Thương không?"
2
Tề Du hơi nhún vai, không phủ nhận cũng không thừa nhận, thái độ bình thản tựa như thể tình yêu nam nữ là thứ quá xa xỉ với cô hiện tại..
"Em không có thời gian để yêu đương."
"Em nghe cho rõ, Tiểu Du."
Lý Tây Hoa nghiến răng, thanh âm chực vỡ tan nơi cuống họng, mang theo từng đợt phẫn nộ lẫn bất lực đan xen. Cổ họng gã khô rát, lồng ngực phập phồng, hô hấp rối loạn như thể đang cố nén cơn giận sắp bùng lên.
"Em có thể yêu bất cứ ai... nhưng tuyệt đối không được là hắn!"
Khí tức quanh người gã phút chốc trở nên trầm trọng, như thể vừa bước ra khỏi một trận chiến khốc liệt trong tâm can.
"Tạ Cố Thương..." hắn gằn từng tiếng, ánh mắt tối sầm. "...là kẻ không rõ lai lịch, nội tâm thâm sâu khó dò, dã tâm che trời lấp đất."
Gã bước đến gần, từng bước chân như đạp lên vết nứt nơi tâm can mình. Giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian nặng nề:
"Người như hắn, vĩnh viễn sẽ không đặt bất kỳ ai lên trên lợi ích bản thân. Bất kỳ ai, Tiểu Du à, cho dù là thuộc hạ trung thành, người thân cận hay... người hắn yêu."
Giữa ánh đèn vàng nhạt của hành lang khách sạn, Lý Tây Hoa khựng lại. Mắt gã đăm đăm nhìn thẳng vào cô gái đối diện, ánh mắt ngập tràn khẩn thiết.
"Hắn có thể hy sinh tất cả... không do dự... chỉ để đạt được mục đích. Mỗi hành động của hắn, mỗi lời nói, mỗi nụ cười. Tất cả, đều là để phục vụ cho một mục tiêu duy nhất: bảo toàn lợi ích của chính mình."
Gã dừng lại, hít sâu một hơi nhưng bàn tay giấu trong túi quần vẫn run lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất