Ngoài Tề Thiên Vũ là thái tử gia, thì Tề Du là vị tiểu thư duy nhất của Tề gia, là hòn ngọc được nâng niu giữa lòng hai đế chế. Ngay từ khi cất tiếng khóc chào đời, cô đã có trong tay quyền lực, tài sản và vị thế mà người khác cả đời đấu tranh cũng không chạm tới. Không cần tranh giành, không cần đoạt lấy, bởi mọi thứ đều tự nhiên quy phục dưới chân cô.

 

Nhưng cũng chính vì thế, mỗi bước đi của cô, mỗi quyết định, mỗi cảm xúc của cô – dù nhỏ đến đâu cũng đều có sức nặng. Một nước cờ sai không chỉ hủy hoại danh tiếng, mà có thể làm rúng động cả bàn cờ quyền lực phía sau.

 

Lý Tây Hoa gã không phải anh ruột của cô. Trên danh nghĩa, gã chỉ là người ngoài – một kẻ xa lạ. Nhưng trong sâu thẳm, gã chưa bao giờ coi Tề Du là "ai khác". Cô là em gái của gã. Là sinh mệnh còn lại mà gã nhất định phải bảo vệ đến cùng – không bằng máu mủ, nhưng sâu đậm hơn máu mủ.

 

Gã biết Tề Du là một đoá hoa, nhưng không phải loại mềm yếu dễ úa tàn.

 

Cô thông tuệ đến đáng sợ.

 

Cô luôn sống lý trí đến tàn nhẫn, lạnh lùng đến mức có thể bóp nghẹt cảm xúc chỉ trong chớp mắt. Nhưng "tình yêu" là thứ vốn chẳng bao giờ tuân theo quy luật của lý trí, một khi len lỏi vào tim, thì ngay cả người sắc sảo nhất cũng có thể lạc đường. Điều gã sợ... là một ngày, lý trí ấy bị thứ gọi là "tình yêu" làm lung lay.

 

Lý Tây Hoa đã chứng kiến quá nhiều kết cục thảm thương chỉ vì đặt trái tim sai người. Một chữ "tình" nếu đặt sai chỗ, hậu quả không phải là nước mắt – mà là nắm mồ không đáy, là tro tàn danh dự, là họa sát thân cho những người đứng sau cô. Một ánh mắt dịu dàng cũng có thể là dao giấu trong tay áo. Một cái ôm cũng có thể là dây trói quấn lấy tự do. Trong thế giới của họ, tình yêu chân thành, thật tâm vì nhau là xa xỉ, là thứ quá mong manh để đặt cược.

 

Gã có thể không sợ tổn thương của bản thân, nhưng làm sao không sợ khi nhìn thấy tia mềm yếu nhen nhóm trong mắt Tề Du? Tề Du không thể bị tổn thương. Không chỉ vì cô là em gái của gã, mà còn bởi cô là một trong hai hậu duệ của Tề gia – gia tộc của người anh em chí cốt của gã. Một khi sa chân vào một người đàn ông có ý đồ bất chính, hậu quả sẽ không dừng ở nước mắt hay trái tim vỡ vụn. Đó sẽ là lưỡi dao cắm vào uy tín của Tề gia, là điểm yếu chí mạng để đối thủ xâu xé.

 

Gã không sợ Tề Du yêu.

 

Chỉ sợ cô yêu sai người.

 

Gã không thể để người em gái mà cả đời này gã nguyện đổi mạng để che chở, trở thành quân cờ trong tay kẻ khác chỉ vì một chữ "tình" sai chỗ.

 

Nếu cần, gã sẽ nhẫn tâm.

 

Nếu cần, gã sẽ là người ác trước.

 

Chỉ cần cô không phải rơi nước mắt vì kẻ không xứng.

 

Vì với gã, yêu thương không phải là buông tay cho tự do, mà là sẵn sàng vấy máu để giữ người ấy nguyên vẹn.

 

Bước chân Tề Du khựng lại một nhịp, ánh mắt liếc qua gương mặt Lý Tây Hoa, khóe môi hơi cong.

 

"Anh... có vẻ không có thiện cảm với anh ta cho lắm?"

 

"Thiện cảm? Không ai có đâu," Lý Tây Hoa đáp như chém đinh chặt sắt. "Kẻ như hắn, chắc đến bản thân cũng không thương nổi chính mình."

 

Một câu nói ấy như kim châm ngắm thẳng vào ngực cô.

 

Tề Du siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Tròng mắt bỗng nhiên nhuộm một tầng u tối, sóng cảm xúc ngầm trào dâng từ nơi sâu thẳm đáy lòng.

 

Hình ảnh từ câu chuyện của Mạc Sâm bất giác hiện về: đứa trẻ bị bỏ rơi, lớn lên giữa máu tanh âm mưu, thuốc độc và phản bội, suốt đời phải tỉnh táo để tránh bị giết. Đứa trẻ đó phải tự mài rũa trái tim thành sắt đá mới có thể sống sót. Đôi mắt ấy... từng rất cô độc.

 

"...Đến bản thân cũng không thương yêu nổi chính mình."

 

Lời của Lý Tây Hoa như vang vọng lần nữa trong đầu cô.

 

Tề Du thở hắt ra, nhẹ mà dài. Giống như muốn đẩy ra khỏi lồng ngực một tia chua xót không rõ nên có hay không.

 

Cô biết, Lý Tây Hoa không có ý xấu.

 

Gã sợ cô bị tổn thương, không phải chỉ là vết thương nơi da thịt, mà là nỗi đau không thể nhìn thấy: tổn hại lòng tin.

 

Anh trai này của cô... người chẳng cùng huyết thống với cô, nhưng luôn sẵn sàng đứng trước cô mỗi lần gió lốc muốn đẩy ngã cô. Nhưng gã lại luôn nghĩ cô yếu đuối đến mức không phân biệt được đúng sai, không nhìn rõ lòng người thật giả.

 

Cô nào có phải đứa nhỏ lớn lên trong gia đình bình thường.

 

Nhưng có lẽ,...Tề Du biết Tạ Cố Thương là ai.

 

Cô biết, phía sau dáng vẻ rắn độc ấy là những năm tháng không ai muốn sống: bị truy sát, bị nhốt như một con thú trong danh phận không phải của bản thân, bị đầu độc hết lần này đến lần khác. Từng vết sẹo trong lòng hắn, không vết nào là không có máu, không nỗi đau nào là không mang theo nỗi nhẫn nhục.

 

Người khác nhìn thấy hắn là nguy hiểm.

 

Là con dao có thể phản lại bất kỳ lúc nào.

 

Là bóng đêm có thể nhấn chìm cả một gia tộc.

 

Còn cô... cô nhìn thấy trong hắn một điều khác:

 

Thứ mà không ai chịu tin là còn sót lại trong một con người như hắn là nhân tính.

 

Thứ nhân tính đã bị nghiền nát, bóp méo, vùi sâu dưới từng lần hắn bị dẫm đạp.

 

Tề Du chưa bao giờ nghĩ rằng mình phải "cứu" Tạ Cố Thương. Cô càng không tin vào trò lãng mạn nhu nhược của những kẻ mơ mộng.

 

Nhưng cô biết rõ: có những vết thương không cần chữa lành, chỉ cần có người đủ kiên nhẫn chạm vào mà không ghê sợ.

 

Tạ Cố Thương đã mong chờ điều đó từ cô.

 

Hành động, ánh mắt, biểu cảm của hắn đã nói cho cô biết rằng cô là người như thế.

 

Tề Du biết rõ điều đó.

 

Cô biết... và đó chính là thứ khiến cô thấy mông lung.

 

Không phải vì cô không rõ mình cảm thấy gì.

 

Mà là cô không chắc rằng con người cô thấy, có thật sự là "Tạ Cố Thương", hay chỉ là một chiếc mặt nạ hắn tạo ra để đánh lừa cô, như đã từng đánh lừa cả thế giới?

 


 

Cô ghét cảm giác không chắc chắn.

 

Ghét sự bất an.

 

Cô không cho phép bản thân sai, dù chỉ một lần.

 

Một phần trong cô muốn buông.

 

Một phần khác... không nỡ.

 

Nếu đến cả cô cũng quay lưng... thì hắn thật sự không còn con đường nào khác sao?

 

Tề Du đánh mắt nhìn Lý Tây Hoa, đáy mắt sâu thẳm lại không có tia cảm xúc nào rõ ràng.

 

"Anh không nên vì bề nổi mà đánh giá người khác, em không thoải mái đâu."

 

"Bề nổi cũng có thể nhìn thấu gần như tổng thể."

 

"Lý Tây Hoa, khuyên nhủ là quyền của anh, nhưng lựa chọn cuối cùng... thuộc về lãnh thổ quyền hạn bất khả xâm phạm của riêng em. Nên nghĩ đến việc can thiệp vào quyết định của em, không ai làm được đâu."

 

Câu nói khiến Lý Tây Hoa sững đi.

 

Cô bước thẳng về phòng, bóng dáng mảnh mai lướt qua Lý Tây Hoa như mùi gỗ trầm sau cơn mưa – nồng nhưng lạnh.

 

"Anh bận việc đi. Em ra ngoài."

 

Cánh cửa khép lại ngay sau câu nói ấy, lạnh lùng như cắt.

 

Lý Tây Hoa nhìn theo mà thầm lo lắng.

 

Đóa hồng vốn trổ hoa giữa băng sương, rễ bám vào kiêu ngạo và lý trí... Vậy mà cơn gió mang theo ánh mắt phía Bắc xa xôi lại khiến cánh hoa khẽ rung, như có ai đang khẽ vuốt nhẹ trái tim cô.

 

***

 

Ba mươi phút sau, Tề Du xuất hiện ở sảnh Four Seasons với dáng vẻ kiêu kỳ thường nhật, nhưng hôm nay lại pha thêm vài phần phong sương khó định.

 

Cô mặc một chiếc áo khoác da lửng màu nâu gụ, chất liệu da cao cấp ánh nhẹ dưới ánh đèn chùm vàng nhạt, từng nếp gấp trên vai áo tựa như nét gãy gọn của một thanh kiếm được mài giũa sắc bén. Áo ôm vừa vặn phần vai, nhưng lại phóng khoáng ở phần tay áo – toát lên cảm giác mạnh mẽ, phóng đãng như một tướng quân không mang giáp.

 

Bên trong, cô chọn áo lót sát người tông nâu cà phê, với những nếp nhún tinh tế kéo dài từ cổ đến eo. Làm tôn lên vòng eo nhỏ và dáng người thon gọn, dứt khoát.

 

Quần jeans ống suông đậm màu, túi lớn hai bên quần, thô mộc nhưng thời thượng – khiến từng bước đi của cô như có lực, như bước ra từ chiến địa mà không hề tổn thương.

 

Tóc búi cao, cài trâm đen, vài lọn rơi tự nhiên theo cằm, không quá cầu kỳ nhưng toát lên khí chất thư sinh tuỳ ý lạnh lẽo pha lẫn một chút ngạo mạn.

 

Theo sau cô là Dịch Phàm trong bộ vest đen chuẩn chỉnh với dáng đi cẩn trọng.

 

"Dịch Phàm, anh trở lên đi." Giọng nàng lãnh đạm, không cho phép phản kháng.

 

"Gia chủ nói tôi—"

 

"Đi." Cô không nhìn anh, chỉ nói gọn gàng.

 

Dịch Phàm siết chặt tay, cuối cùng vẫn đáp:

 

"Tuân lệnh, tiểu thư."

 

Khi bóng anh khuất sau cầu thang cẩm thạch, ở góc sảnh bên kia, một thân ảnh nam nhân vắt chéo chân, lười nhác tựa hồ đang đọc sách. Nghe động, hắn khẽ ngẩng đầu.

 


 

Ánh sáng từ đèn chùm phản chiếu trong đôi mắt xám bạc khiến chúng giống như băng hồ.

 

Kitsune.

 

Hắn liếc Tề Du từ trên xuống dưới, ánh mắt như vừa phát hiện thứ gì thú vị, không dấu vết nhưng bén ngót dị thường.

 

Thì ra... đây chính là "Đát Kỷ" khiến chủ nhân hắn khắc dấu ấn lên tim? Một mỹ nhân diễm lệ, khí chất kiêu hãnh bẩm sinh.

 

Hừ. Đẹp thì có đẹp. Cao quý thì cao quý thật, nhưng nhìn đâu có gì đặc biệt... Vậy mà cũng lọt vào mắt xanh của chủ nhân hắn ư? Nhìn dáng đi có chút mềm yếu đó xem, phải mang theo vệ sĩ mới dám ra khỏi khách sạn. Chung quy cũng chỉ là một vị tiểu thư vô dụng mà muốn ngồi lên vị trí nữ chủ nhân của Spectre sao?

 

Hay là... thứ chủ nhân muốn, vốn không phải là "cô ta", mà là cái gì ẩn phía sau cô ta...?

 

Khoé môi Kitsune khẽ cong lên, ánh mắt hồ ly híp lại đầy ẩn ý.

 

Thú vị rồi đấy, Đát Kỷ...

 

Kitsune đứng dậy.

 

Dáng người cao gầy như khói, mỗi động tác lặng như hơi thở của mèo hoang rình mồi trong tuyết sớm. Toàn thân hắn như bọc trong một lớp sương lạnh – ngón tay khẽ đẩy ghế, tiếng ma sát nhẹ đến mức gần như không tồn tại.

 

Hắn bước từng bước đến gần, khí tức không xâm lược, nhưng đủ khiến những người nhạy cảm cảm thấy có thứ gì đó mơ hồ như dao bén quẩn quanh.

 

Đối diện với cô, hắn dừng lại, ánh mắt xếch hẹp nheo nheo đầy ẩn ý:

 

"Tề tiểu thư, đúng không?"

 

Giọng nói lười nhác, như thể mới tỉnh mộng, nhưng từng từ rót ra lại như có lưỡi lam ẩn dưới đầu lưỡi, vừa mềm vừa bén.

 

Tề Du không đáp ngay.

 

Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhàn nhạt như dòng suối đầu nguồn chảy qua kẽ đá – dịu dàng bề ngoài, nhưng ai nhìn kỹ cũng thấy trong suốt ấy giấu dao.

 

Hai tay đút túi quần, chân khẽ nhích một bước sang bên, không né tránh, chỉ là để dễ ra đòn hơn nếu cần.

 

"Kitsune?" cô hỏi lại, giọng dửng dưng, nhẹ như lông chim, mà rơi trúng mặt ai cũng thấy nhột.

 

Hắn bật cười khe khẽ, khóe môi cong lên như muốn trêu ghẹo:

 

"Ồ, gọi thẳng tên như thế, không sợ thất lễ à? Nhìn cô là biết nhỏ hơn tôi vài tuổi đấy."

 

Tề Du nhướn mày, như thể nghe chuyện tấu hài. Tâm trạng cô đang không tốt, cô lại chẳng thể đánh người tại đây.

 

Khó chịu thật đấy!

 

"Tôi không nghĩ, dưới trướng Tạ Cố Thương lại có người còn rảnh đến mức để ý... tuổi tác và danh xưng đấy.

 

Tề Du đảo mắt một vòng.

 

"À, mà cũng đâu ai quy định là phải lịch sự với động vật hoang dã."

 

"...Cô nói gì?"

 

Khóe môi Kitsune giật nhẹ.

 

Cô vừa chửi hắn?

 

"Cô vừa gọi tôi là gì?"

 


 

Dám gọi hắn là động vật hoang dã?

 

"Thì là cáo. Cái tên 'Kitsune' – con cáo trong thần thoại Nhật Bản, không phải sao? Hay đến cả tên mình, anh cũng không biết ý nghĩa?

 

"Cô!" Kitsune híp mắt lại, sắc lạnh dâng lên nơi đáy đồng tử: "Cô dám..."

 

"Sao chẳng lẽ muốn tôi cúi chào ba lần, dâng hương khấn vái cho đủ lễ?"

 

"C-Cô!"

 

"Anh tôi còn chưa cưới vợ, tôi cũng không có đứa cháu nào mặt dày và già trước tuổi như anh để phải nhận xưng hô 'cô cô' đâu. Còn nếu thích thì khấn ba tiếng 'Tề lão tổ' cũng được."

 

Cô nghiêng đầu, nhướng mày khiêu khích. "Nhưng mà... chắc anh không cúi đầu được đâu, đầu và cổ... cứng thế mà."

 

Sắc mặt Kitsune tối lại trong tích tắc.

 

Khuôn mặt Tề Du vẫn vậy, từ đầu đến cuối đều vô cảm nhưng mắt lấp lánh vẻ giễu cợt.

 

Không khí giữa hai người căng như dây đàn sắp đứt. Một bên là cáo núp gió, một bên là cọp hoang sẵn sàng vung móng vuốt. Từng câu nói như đang lột da nhau bằng lời, nhưng sắc mặt đều chẳng hề nổi giận – ngược lại, còn... thú vị.

 

Kẻ tung, người hứng.

 

Kẻ cắn, người cười.

 

Kẻ nghiến răng, người xỉa xói.

 

Mọi người xung quanh đã sớm im bặt, chỉ còn lại hai cái bóng chạm ánh hoàng hôn đối đầu trên hành lang – một cuộc đấu khẩu giấu đao, hứa hẹn một cuộc chiến dài hơi không ai chịu nhường ai.

 

Kitsune nắm chặt nắm tay, nhét vào túi quần, nghiếng răng keng két:

 

"Giờ thì tôi hiểu rồi. Người như cô, quả thật không đơn giản."

 

Tề Du nhún vai, ánh nhìn đanh lại, đầy khí chất của nữ vương hắc đạo.

 

"Không đơn giản là vì tôi có IQ. Còn việc anh hiểu được không, thì lại là bài kiểm tra... IQ của anh."

 

Điện thoại rung.

 

Kitsune rút máy từ túi quần, hắn đưa một ngón tay như muốn nói: Cô đợi đó, vừa lúc ánh nhìn của Tề Du vẫn còn đọng lại chút giễu cợt. Hắn nghiêng đầu, liếc cô một cái như để nhắc nhở "cô chưa thắng đâu", sau đó bước một bước ra xa, ấn nghe.

 

Màn hình hiện hai chữ quen thuộc: Mạc đại ca.

 

Giọng trầm thấp từ đầu dây bên kia vang lên, không nhanh không chậm.

 

"Cậu đã đón được Tề tiểu thư chưa? Lão đại đang chờ đấy."

 

Kitsune nhếch môi, dù đang nói chuyện với thủ lĩnh trực tiếp của mình, nhưng chất giọng vẫn không buồn điều chỉnh độ cà khịa:

 

"Tôi bỏ cô ta rồi."

 

"....Bỏ?"

 

Mạc Sâm im lặng một giây.

 

Chỉ một giây.

 

Đủ để đầu dây bên này cảm nhận được cái lạnh như có người vừa bước vào mộ băng.

 

"Kitsune."

 

Chỉ gọi tên, không có âm điệu dư thừa. Nhưng tên được nhả ra khỏi miệng Mạc Sâm lại nặng như một viên đạn đã lên nòng.

 

Kitsune liếm môi, biết mình lỡ lời, nhưng vẫn không chịu cúi đầu.

 

"Tôi đùa thôi, có chạm vào sợi tóc nào của cô ta đâu."

 

Giọng Mạc Sâm trầm xuống:

 

"Tốt hơn hết là cậu ngậm miệng lại."

 

Gió lùa qua, vạt áo hắn khẽ bay. Nhưng không phải gió ngoài đời mà là gió từ giọng nói của người đàn ông bên kia điện thoại – lạnh như thép rút khỏi bao.

 

"Tề tiểu thư là người mà cậu không thể ăn nói bừa bãi đâu. Không chỉ vì lão đại coi trọng cô ấy."

 

Ngừng một nhịp, Mạc Sâm nói tiếp:

 

"Mà vì chính bản thân cô ta cũng không phải người để mặc kẻ khác thử giới hạn."

 

Kitsune nhíu mày.

 

Mặc dù hắn không biết lai lịch của người này nhưng cũng không phải không biết Tề Du không đơn giản, nhưng lời này của Mạc Sâm rõ ràng không chỉ là cảnh cáo – mà còn mang theo mùi vị kính nể.

 

"Chỉ cần cậu không động tay, động miệng. Làm sai, tôi còn có thể giúp cậu xin lỗi. Nhưng nếu đã động đến lòng kiêu ngạo của cô ấy..."

 

"Thì tôi sẽ không kịp gọi cấp cứu?" Kitsune chen vào, cười nhạt.

 

Mạc Sâm không đáp.

 

Chính sự im lặng này khiến Kitsune buộc phải dừng cười.

 

Ánh mắt hắn dần đanh lại, nhìn sang phía Tề Du.

 

Cô gái vẫn đang đứng tựa vào bức tường cẩm thạch, tay đút túi, ánh mắt sắc như dải ngân hà rơi vào lưỡi dao bén.

 

Rõ ràng là bị hắn xỏ xiên trước, vậy mà giờ... hắn lại là người bị cảnh báo.

 

Cúp máy.

 

Kitsune lặng lẽ thu điện thoại, tay khẽ siết chặt hơn.

 

Dưới đáy mắt hắn, lần đầu tiên xuất hiện một tia dè chừng thực sự.

 

Tề Du nâng tay nhìn đồng hồ mà cau mày.

 

"Có thể đi chưa?"

 

Kitsune lập tức thu lại biểu cảm cá nhân, đứng thẳng người, cung kính bước đến.

+

eyJpdiI6InRhYWd4azRjV2FCS3F4WVpHaXJSSGc9PSIsInZhbHVlIjoiTDJpcW9LY2EzcTEzRWw3R201OE5PS3FmNGxISUcwSWRYNHFYYVpiWTVVXC9CSjBVZ0lLaEZxWU4zdDd2cWNkbjdZWWUxbmxmRk5YN3FONWVkWHcxUkdnPT0iLCJtYWMiOiIyM2Y1ZGVhZjYxZmI5NmEzZGNjYWUyZDkzYWFmNDllYTZlZmZhMjY2ZDY0Zjk3ODlkY2JlNDljMGQ0ZTM1YWI1In0=
eyJpdiI6Im91N09xTmt2V3VNRDBQZWF0TXFkYWc9PSIsInZhbHVlIjoiQVp5VUd0dmxabFN0cXh5R0hxV1Z4VURxSDgyVTFEaXg0anR6SVwvT2pDd3l6TGgyS0NHWmJCNVl1cnFXUG1yVFwvUjc4NEwyeHc4MWFaeEVoYzVoWWJSOXRxSFNhVkRzclJGSEVXN2VOVmw3RVR1TXJheEowRWNsQmliQURwRFRyVCIsIm1hYyI6IjQ1NDAyMDFjZmZhNGVmY2MyNjA0MjZjZmQyNTBjMDhkMjU1YTM5ODZhMmMxYmEwOWM1NDk3Nzk5MDVjNzgzMzYifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x