Lam Cảnh Thần sau khi ra khỏi lều chỉ huy, anh cùng Mễ Khải đi vòng quanh doanh trại, bước chân trầm ổn, ánh mắt như lưỡi dao lặng lẽ lướt qua từng ngóc ngách – quan sát nơi mà em gái cậu đã phải ở lại suốt mấy ngày qua.

 

Ở Haiti, bầu trời luôn bị nhuộm bởi một lớp mù bụi xám xịt, ánh nắng yếu ớt xuyên qua như một tấm lụa mỏng, chạm xuống những mái lều bạc màu và hàng rào kẽm gai hoen gỉ.

 

Khung cảnh xung quanh gợi cảm giác áp bức đến khó thở. Lều tạm chắp vá bằng bạt rách và vải vụn, mùi hôi tanh của nước đọng và rác thải quyện vào hơi nóng oi bức. Người dân nơi đây – thân hình gầy guộc, áo quần cũ sờn đến mức chẳng phân biệt nổi nam hay nữ, miễn là còn tấm vải che thân đã là may mắn. Đám trẻ con chân trần, làn da sạm nắng, tóc khét khô cứng, đôi mắt đen sâu hoắm như chứa cả vực tối.

 

Khi đến gần một khu lều bị bịt kín bằng nhiều lớp bạt dày, không khí nơi đó càng đặc quánh mùi thuốc khử trùng và hơi ẩm. Mễ Khải vừa định bước lên, tay khẽ vén mép bạt, thì một giọng nữ trầm tĩnh vang lên phía sau:

 

“Đó là khu cách ly bệnh nhân dịch tả.”

 

Lam Cảnh Thần dừng lại, bàn tay trong túi quần khẽ siết, rồi xoay người nhìn về phía phát ra tiếng nói. Một bóng dáng mảnh khảnh trong chiếc áo blouse trắng hiện ra, tóc buộc gọn, gương mặt tĩnh lặng nhưng đôi mắt lại ẩn giấu một thứ gì khó đoán.

 

“Hai người tốt nhất nên dừng bước.”

 

Mễ Khải thì giật mình lùi về sau, vẫy vẫy tay như muốn văng sạch vi khuẩn vô hình nào đó. Sau đó cậu quay đầu, nheo mắt, nhận ra bóng dáng quen thuộc, liền ghé sát tai Lam Cảnh Thần nói nhỏ:

 

“Lão đại, cô ta chính là người lúc nãy vào lều thăm Lam tiểu thư.”

 

Ánh mắt Lam Cảnh Thần hạ xuống, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:

 

“Cô là người vào lều Dao Dao lúc nãy?”

 

Vân Chi tiến lại gần, khóe môi khẽ nhếch, gật nhẹ, bước về phía họ:

 

“Là tôi. Cảm ơn anh đã nhớ mặt.”

 

Lời cảm ơn ấy – không ai rõ là thật lòng hay chỉ thuận miệng xã giao.

 

Ánh mắt Lam Cảnh Thần lướt qua chiếc áo blouse trắng cô đang mặc, giọng điệu hờ hững như buông câu bâng quơ nhưng lại ẩn ý dò xét:

 

“Các bác sĩ ở đây đều mặc blouse suốt ngày sao?”

 

Vân Chi đưa tay vào túi áo, ngâm nga một khắc rồi đáp chậm rãi:

 

“Đúng vậy. Đó là cách đơn giản nhất để bệnh nhân nhận ra chúng tôi ngay và cầu cứu kịp thời.”

 

“Còn nhân viên y tế?”

 

Vân Chi hơi nhướng mày, trong đầu thoáng lên suy nghĩ: Người này… đang điều tra điều gì?

 

Với kinh nghiệm của một “phù thủy tâm lý”, cô dễ dàng đọc vị tâm trạng kẻ khác – trừ khi đối phương đủ bản lĩnh che giấu.

 

Cô liếc mắt ra xa, rồi khẽ nâng tay chỉ về phía một nhóm người đang bưng các thùng vật tư từ xe tiếp tế tối qua vào khu lưu trữ.

 

“Nhìn kia, anh thấy chứ? Nhân viên y tế mặc đồng phục xanh dương như vậy. Mỗi người có ba bộ để thay phiên.”

 

Mễ Khải nhìn theo, giọng có chút hoài nghi.

 

“Chỉ ba bộ? Với lượng bệnh nhân đông thế này?”

 

“Ở đây, thuốc men còn không đủ, quần áo đã là xa xỉ.” Vân Chi đáp, nhưng ánh mắt Lam Cảnh Thần không rời cô, tựa như đang tìm khe hở trong lời nói.

 

Lam Cảnh Thần dời mắt – liếc quanh, giọng như trò chuyện dông dài nhưng ngữ khí lại sắc lẻm.

 

“Bệnh nhân đông như vậy, mà số bác sĩ và nhân viên y tế chỉ đếm trên đầu ngón tay… Khó mà cứu được ai kịp thời.”

 

Vân Chi tất nhiên nghe ra hàm ý ẩn sâu: Ngoài bác sĩ và nhân viên y tế, hẳn còn có những “nhân lực” khác.

 

“Đúng thế. Vì vậy mới cần tới tình nguyện viên.” Cô mỉm cười nhạt. “Từ địa phương lẫn từ các tổ chức quốc tế.”

 

“Tình nguyện viên địa phương?” Lam Cảnh Thần nhướn mày, tỏ vẻ như đang nghiền ngẫm.

 

“Có gì bất thường sao?”

 

“Không. Chỉ không nghĩ ở một nơi như thế này… vẫn có người đủ tâm trạng để ‘tình nguyện’ giúp người khác.” Lời nói của cậu khẽ vang, ánh mắt lướt qua những gương mặt khắc khổ trong trại.

 

Vân Chi hạ tầm mắt, giọng nhỏ nhưng rõ.

 

“Đó là những người đã mất hết – nhà cửa, người thân, tương lai. Khi chẳng còn gì để giữ, họ chọn ở lại, chăm sóc những người còn khổ hơn mình.”

 

Trong thế giới máu lạnh mà cậu trưởng thành, nhân tình ấm lạnh đã là thứ xa xỉ, còn những cảnh tượng bi thương ngoài kia… chẳng qua chỉ là một góc nhỏ trong bức tranh tàn khốc hơn gấp bội lần.

 

“Vậy tình nguyện viên, họ mặc gì để nhận diện?” giọng cậu chậm rãi, như không vội, nhưng hàm chứa ý dò xét.

 

Ánh mắt Vân Chi thoáng dao động. Cô không trả lời ngay mà hơi nghiêng người, như đang cân nhắc điều gì. Mái tóc dài tém bên vai khẽ rung theo làn gió ẩm, mùi thuốc sát trùng trong không khí càng làm sắc môi nhợt nhạt của cô thêm nổi bật. Cuối cùng, khoé môi khẽ cong lên, giọng pha chút trêu chọc nhưng lại ẩn một tầng ý vị khó đoán.

 

“Nhìn anh, tôi thấy… rất giống cảnh sát điều tra.”

 

Lam Cảnh Thần nheo mắt, khóe miệng vẽ thành một nụ cười nghiêng nghiêng. Nụ cười mỏng như sương sớm, đẹp nhưng lạnh lẽo, chẳng chạm tới đáy mắt.

 

“Lần đầu tiên tôi nghe có người dám nói… một kẻ buôn ma túy lại giống cảnh sát.”

 

Vân Chi khẽ bật cười, tiếng cười nhẹ nhưng lại như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ tĩnh lặng. Cô đáp gọn chủ đề cũ.

 

“Họ mặc đồ bình thường, chỉ là… tươm tất hơn một chút.”

 

Đúng lúc ấy, từ một lều bệnh nhân phía xa, một cô gái nhỏ nhắn bước ra, trên tay bưng khay thuốc gỗ đã cũ, động tác khéo léo nhưng nhanh nhẹn, hẳn là đang phát thuốc cho bệnh nhân. Màu áo nâu nhạt giản dị nhưng sạch sẽ khiến dáng người cô nổi bật giữa đám người lôi thôi lếch thếch.

 


 

Vân Chi hơi nghiêng cằm, dùng ánh mắt ra hiệu.

 

“Thấy cô bé kia không? Đó là tình nguyện viên địa phương. Quần áo sẽ được ưu tiên hơn một chút – dù sao, người làm việc công vẫn thường được ưu ái hơn.”

 

Lam Cảnh Thần đưa mắt nhìn theo.

 

Đúng như Vân Chi nói.

 

Quả nhiên, Dora so với những người trong trại, gương mặt và y phục đều tươm tất hơn hẳn.

 

Có lẽ là giác quan nhạy bén của nữ giới, hoặc đơn thuần vì bị ánh mắt sắc bén từ hai phía chiếu tới, Dora khẽ nghiêng đầu, lập tức bắt gặp ánh mắt của hai người đang đứng phía xa.

 

Cái nhìn của Lam Cảnh Thần sắc bén nhưng tĩnh lặng – khiến Dora vô thức mím môi. Tim cô bất giác lỡ một nhịp, rồi lập tức mím môi, đôi đồng tử khẽ lay động. Không rõ họ đang bàn gì, nhưng ánh mắt của người đàn ông ấy… khiến cô vừa lạnh sống lưng, vừa cảm thấy kỳ lạ mà thu hút.

 

Khi Dora định bước về phía họ, giọng một vị bác sĩ từ phía sau vang lên, cắt ngang ý định:

 

“Dora, bệnh nhân bên lều binh sĩ đang đợi em. Mau qua đó đi.”

 

Dora khẽ nghiến răng, “Dạ,” đáp lời, nhưng trong lòng không thầm rủa.

 

Gọi lúc nào không gọi, lại đúng lúc này.

 

Cô bước đi, nhưng vẫn kịp liếc một cái qua vai, ánh mắt thoáng xao động trước khi biến mất sau màn che lều trại.

 

Lam Cảnh Thần trầm ngâm vài giây, rồi thu lại ánh nhìn, giống như vừa cất giấu một quân bài vào sâu trong tay áo.

 

“Cảm ơn cô đã giải đáp.” Giọng cậu hờ hững, như thể tất cả chỉ là những mẩu thông tin vụn vặt.

 

Vân Chi nhún vai, khóe môi nhếch thành một nụ cười nửa miệng.

 

“Chỉ là chuyện nhỏ… Hy vọng mọi chuyện của anh đều thuận lợi.”

 

Lam Cảnh Thần không trả lời ngay, ánh mắt trầm xuống, mang theo tia sắc lạnh mà Vân Chi không thể đoán hết được. Dưới ánh sáng xám xịt của buổi sáng Haiti, bóng dáng cậu cao lớn, đứng giữa đám lều trại cũ kỹ lại toát lên khí chất như một vị dạ đế – lạnh, quyền uy, và khó lòng nắm bắt.

 

Gió từ ngoài thổi vào, mang theo mùi khói bếp và chút tanh của bệnh xá, lướt qua ba người, để lại một khoảng trống mơ hồ.

 

Nơi mà cả hai đều biết, vẫn còn những câu chưa nói hết.

 

Xa xa, tiếng trẻ con ho sặc sụa hòa cùng tiếng rên rỉ khàn đặc của những binh sĩ trọng thương, đứt quãng mà ám ảnh, như từng nhát gõ nặng nề vào màng nhĩ. Mùi thuốc sát trùng ngai ngái quyện với hương đất ẩm, tạo thành một thứ hương vị ngột ngạt bao trùm toàn doanh trại. Trong khi Lam Cảnh Thần và Vân Chi vẫn ẩn người ý ta, trao đổi những câu chữ có hàm ý sâu xa, ánh mắt khi ẩn khi hiện như thăm dò từng mạch ngầm của câu chuyện.

 

Thì nơi lều của Lam Tịch Dao, không khí đang rất bí bách, cô ngồi nơi mép giường gấp dã chiến, bàn tay mảnh khảnh chậm rãi xoay khớp cổ tay, lắng nghe tiếng kêu răng rắc khe khẽ như để giết thời gian. Từ tối qua đến giờ, bị giam mình trong không gian hẹp này khiến máu huyết dường như đình trệ, xương khớp rỉ sét. Cảm giác tù túng như một tấm lưới vô hình siết chặt lấy lồng ngực. Bả vai vẫn được quấn băng trắng, thấm nhẹ hơi ẩm lạnh của thuốc, song nỗi đè nén trong tâm trí còn nặng hơn cả cơn đau thể xác.

 

Ánh mắt cô khẽ chớp, lướt về phía cửa lều – nơi ánh sáng mờ nhạt xuyên qua khe hở. Một hơi thở sâu, rồi cô từ tốn đứng lên, cẩn thận khoác thêm chiếc cardigan mỏng màu be, động tác chậm rãi nhưng hàm chứa quyết tâm rời khỏi đây. Ngón tay thon vén tấm rèm vải thô…

 

Ngay lập tức, hai bóng người đổ dài trước mặt. Một là nam tử áo đen có ánh mắt sắc lạnh như dao găm, dáng đứng bất động như tạc – có thể đoán nhanh là thuộc hạ của Tề gia. Người còn lại là nữ vệ sĩ Lam Bang, vai khoác súng, ánh nhìn nghiêm nghị đến mức khiến không khí trước cửa lều đặc quánh lại.

 

“Tiểu thư, lão đại dặn cô cần tĩnh dưỡng.” Giọng người nam trầm nhưng không giấu được chút dè dặt.

 

Tịch Dao mỉm cười nhẹ, khóe môi cong như chẳng để tâm.

 

“Chỉ là vết thương ở vai thôi, chứ không phải gãy tai gãy chân. Cả đêm tới giờ tôi chưa bước ra ngoài, chân tay sắp liệt mất rồi. Tôi chỉ đi dạo quanh đây, không đi xa.”

 

Ánh mắt của hai thuộc hạ vẫn kiên định, hiển nhiên là lệnh của hai vị lão đại.

 

Một của Tề gia.

 

Một của Lam Bang.

 

Đâu phải trò đùa.

 

Một thoáng im lặng trôi qua, Tịch Dao khẽ nghiêng đầu, đôi mắt trong trẻo ánh lên vẻ tính toán.

 

“Vậy… tôi có thể đến lều của Thiên Vũ không?”

 

Hai người đưa mắt nhìn nhau một thoáng, rồi đồng loạt gật đầu.

 

Nam thuộc hạ khẽ khom lưng. 

 

“Thuộc hạ sẽ dẫn đường cho Lam tiểu thư.”

eyJpdiI6ImNhc0lsMWcwYXhkUFwvdURpeVpwcFVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InNlcE9GVldadVhpanYrdHZ2bWIzdDlUbG1UM1I0UVk3V3FFV3VRaHIwUzE0TkNNVlRmV1NLUVJtZkdKUlBiRnRJOFJRUmlxRjhQM2JcL1ZqbURJWUExQT09IiwibWFjIjoiZDkyYTQ3ZGY3MTgwZjIzNTE0N2Y1YTYxZGViOThmMjUxZmRhMjFhNzMyYmU3MjY3YWUwZGZiODE4ODdmMjIwMCJ9
eyJpdiI6IjhcL2ppMGV3cUdsUWRFNXUxdzNvUGFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBDUlwvblMrQ1AzeDFBNWpSVFVEUVNjTlZwUDlhb2V1bnE5eXc5WHdpR0oxRjl5QlBsNkl2Y0VHMlRvMzJ5NlFtSlZVdytNZXhZTFRybnNkckY2T0NYdHRpd0kwQTZSQ1hocnVVTWlLOEF4c295cUtuaDMzKzFGS3VYbEZLMTBhcWdcL2tHcGxjTGpnMVwvNitsUlNnQzc3VllmMFZHVG1jVUoxS0xpNXl6ZGZcL1B4Z0N1ZWdMOU1oQUg1YU1BRkpkT3o5ZldNXC9cL2RFZDFOcW5TNkdHb0FzVkhkeXVWU1lHVHlOQkNES0JpeEJ2UGQ2UDN2S2RySFFEcWtoaVRnbm9XRTRkRE9HRUF0OFhGZEYyT2wyN3pteW1BPT0iLCJtYWMiOiJkMjhkYWNmYmNjNGFlOGQ4MzgzYmI2MDZkMmM4NzZhZGUxYjUxMWYxZGE3NzgzYzM2ODBiNjBlYmM0NjQwZjgwIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x