Dọc đường, không khí vẫn oi bức nhưng có thêm mùi đất khô, bụi bay mờ trong ánh nắng. Khi sắp đến khu vực lều chỉ huy, từ một lều khác, Nari khập khiễng bước ra. Chiếc quần dài màu xám đã cũ bám vết máu khô ở gối trái.

 

Tịch Dao khẽ cau mày, tiến lên vài bước.

 

"Nari, chân cô... bị thương sao?"

 

Nari dừng một thoáng, nhưng đôi mắt lại lướt qua Tịch Dao với vẻ lạnh nhạt. Vết thương trên chân không sâu, nhưng đủ khiến cô khập khiễng. Không đáp, Nari chỉ khẽ nghiêng người, vội lướt qua, để lại mùi thuốc mỡ ngai ngái.

 

Ánh nhìn hoang mang hiện rõ trên gương mặt Tịch Dao. Người dẫn đường hạ giọng giải thích.

 

"Hôm qua, lão đại có cuộc gặp với Alain và Nari vì để tiểu thư tự ý đi cướp xe tiếp tế. Alain thì không nói gì nhiều, còn Nari thì chống đối, nói đó là lỗi của cô... nên bị cảnh cáo ngay tại chỗ."

 

Tịch Dao thở dài, đưa tay xoa mi tâm.

 

Không hẳn lỗi của họ... Là cô tự quyết định.

 

Dù sao đây cũng chẳng phải hoàn toàn lỗi của họ. Khi các bác sĩ khác phản đối ý kiến của cô, Nari vẫn là người đứng ra ủng hộ. Nari không xấu, chỉ là cô ta sống ở một vị trí mà mỗi quyết định đều phải cân nhắc thiệt hơn.

 

Cô vừa định đi nhanh hơn để tìm Tề Thiên Vũ nói rõ, ý nghĩ còn dang dở thì lại thấy Alain từ một lều khác bước ra, gương mặt nghiêm trọng.

 

"Alain!" cô gọi.

 

Anh dừng lại. "Tịch Dao?"

 

Bước đến gần, thoáng liếc vết thương của cô rồi khẽ hỏi.

 

"Vết thương của cô thế nào rồi? Hôm qua tôi tới không kịp, để cô gặp nguy hiểm... xin lỗi."

 

"Không sao cả, cũng là một phần do tôi." Cô lắc đầu, rồi hỏi ngay: "Nhưng mà, sao trông anh vội thế? Vừa rồi tôi cũng thấy Nari như vậy."

 

Alain hạ giọng, sắc mặt nghiêm trọng:

 

"À! Khuya qua ở lều tạm cư vừa có một ca sốt cao, cứng cổ, co giật... chết sau vài tiếng. Giờ lại thêm hai ca. Chúng tôi nghi có dịch."

 

Tịch Dao lập tức phân tích trong đầu.

 

Những triệu chứng này, khả năng cao liên quan đến hệ thần kinh trung ương.

 

Cô lập tức nói:

 

"Tôi đi cùng anh—"

 

Nhưng câu nói bị cắt ngang bởi một giọng trầm lạnh, như từng hạt băng rơi xuống sống lưng.

 

"Em định đi đâu?"

 

Không khí lập tức đông cứng.

 

Cả hai đồng loạt quay lại.

 

Tề Thiên Vũ đứng đó, bóng dáng cao lớn chắn gần hết ánh sáng. Bộ trang phục tác chiến đen thẫm khiến khí thế anh càng thêm trầm uất, uy nghi. Đôi mắt sâu như vực khóa chặt lấy Tịch Dao.

 

"Em vừa nói... muốn đi đâu?" Giọng anh chậm rãi, mỗi chữ như đè xuống một tầng áp lực.

 

Tịch Dao mím môi.

Nếu nói thật là muốn tới lều dịch bệnh, chắc chắn anh sẽ nổi trận lôi đình.

 

"Em chỉ muốn xem tình hình bệnh nhân."

 

"Em đang là bệnh nhân."

 

"Nhưng em cũng là bác sĩ—"

 

"Tịch Dao." Anh chỉ gọi tên cô, nhưng trong âm sắc đã ẩn chứa mệnh lệnh tuyệt đối.

 

Alain lên tiếng hòa giải:

 

"Bác sĩ Dao nên dưỡng thương. Các bác sĩ khác có thể lo được. Chuyện này... chưa tới mức nguy cấp." Anh gật đầu chào với Thiên Vũ, rồi rảo bước rời đi.

 

Tịch Dao chưa kịp nói thêm, cổ tay đã bị một lực mạnh kéo về phía trước. Cô chao người, cả thân bị anh ôm gọn vào vòng tay rộng lớn, rắn chắc như thành đồng, hơi thở anh phả xuống tai, lạnh và gắt:

 

"Em chán sống rồi à?"

 

Giữa thanh thiên bạch nhật, Tịch Dao hơi hốt hoảng, bàn tay chống lên ngực anh:

"Anh... ở đây nhiều người nhìn lắm."

 

"Thì sao?"

 

"Thì... kỳ cục chứ sao."

 

Khóe môi anh khẽ nhếch, nhưng mắt vẫn tối như vực sâu:

 

"Cả mạng em, tôi còn giữ được. Thì giữ em trong tay... có gì là kỳ?"

 

Bàn tay đặt sau lưng cô càng siết chặt, như muốn khóa cô vào lồng ngực.

 

Một nhà giam ấm áp nhưng cũng là xiềng xích.

 

Tịch Dao đứng trước mặt Tề Thiên Vũ, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh sáng nhạt, giọng khẽ nhưng không giấu được khẩn thiết:

 

"Thiên Vũ... anh cho em đi xem tình hình bên lều được không?"

 

Giọng anh trầm như đá tạc, chỉ buông gọn một chữ:

 

"Không."

 

"Nhưng... lỡ xảy ra dịch thì sao? Anh biết rõ—" Đôi mắt cô hơi ngước, kiên trì bám vào ánh nhìn của anh.

 

Chưa kịp tranh luận thêm, tiếng còi hú báo động của doanh trại chợt vang lên, chói tai, dồn dập. Không khí vốn đã căng thẳng nay càng như đông cứng lại.

 

Bộ đàm trong túi Tịch Dao bật âm thanh rè rè, giọng Alain vang lên nghiêm trọng:

 

"Đây là chỉ huy Alain, yêu cầu toàn bộ y bác sĩ và nhân viên y tế đến lều y tế để bàn luận. Xin nhắc lại..."

 

Giọng nói bình thường vốn trầm ổn nay lại pha chút vội vàng và áp lực, khiến ai nghe cũng cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

 

Tịch Dao ngẩng lên, ánh mắt mang theo sự trưng cầu như đứa trẻ muốn xin phép nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt.

 

Thiên Vũ nhìn cô thật sâu, đáy mắt tối lại, như đang cân nhắc giữa lý trí và sự lo lắng mơ hồ. Cuối cùng, anh khẽ gằn:

 

"Muốn đi?"

 

Cô gật đầu lia lịa, đôi hàng mi khẽ run.

 

Anh mím môi, cuối cùng nhượng bộ:

 

"Được... tôi đi cùng em."

 

Lều y vụ nằm ở rìa doanh trại, nơi đất đã được nện phẳng, nhưng bùn nước vẫn len lỏi thành vệt. Khi hai người vừa tới, Vân Chi cũng xuất hiện, bước nhanh vào cùng Tịch Dao. Bóng dáng cao lớn của Tề Thiên Vũ đứng bên ngoài, dựa nửa vai vào cột chống, ánh mắt quét lạnh khắp xung quanh, như một con dã thú lặng lẽ canh chừng lãnh địa của mình.

 


 

Bên trong, các bác sĩ đã tụ họp. Không khí ngột ngạt, mùi mồ hôi và thuốc sát trùng hòa thành một thứ hương vị khẩn cấp.

 

Một bác sĩ đại diện cho mọi người lên tiếng:

 

"Xin hỏi... tín hiệu khẩn cấp lần này là vì chuyện gì? Có vấn đề liên quan đến bệnh nhân sao?"

 

Nari vịn mép bàn đứng lên, sắc mặt tái đi vì mệt, vết thương ở chân khiến động tác chậm chạp. Có người hỏi cô bị sao, nhưng Nari chỉ liếc Tịch Dao bằng ánh nhìn lạnh lùng, rồi bỏ qua câu hỏi, vào thẳng vấn đề:

 

Nari, sắc mặt tái nhợt, cố gượng đứng dậy. Ánh mắt cô lướt qua Tịch Dao, thoáng một tia hờ hững khó đoán.

 

"Hiện tại, khu vực lều số 3 đã ghi nhận nhiều ca tử vong với cùng triệu chứng: sốt cao, cứng cổ, co giật. Chúng tôi đã tìm ra điểm chung – tất cả đều dùng chung nguồn nước uống..."

 

Tiếng xì xào vang lên, vài bác sĩ nhíu mày.

 

Nari tiếp tục, giọng dần trầm xuống:

 

"Tuần trước, mưa lớn liên tiếp làm vỡ hệ thống xử lý nước thải. Nguồn nước sinh hoạt bị ô nhiễm nghiêm trọng. Chuẩn đoán tạm thời: viêm màng não do vi khuẩn."

 

Một người cắt lời:

 

"Nhưng... bệnh này, nếu cẩn thận thì đâu lây lan mạnh?"

 

Nari hít sâu, ánh mắt kiên định:

 

"Chúng tôi đã xét nghiệm sơ bộ. Đây không phải chủng thông thường... mà là một biến chủng virus mới, có khả năng lây qua đường hô hấp và dịch cơ thể cực kỳ nhanh. Tỷ lệ tử vong lên đến 80–90% nếu không được can thiệp trong vòng 24 giờ."

 

Không khí trong lều lập tức đặc quánh. Mấy bác sĩ siết chặt ống nghe trong tay. Bình thường, chỉ chấn thương do dao, đạn đã đủ khiến họ kiệt sức. Giờ thêm một dịch bệnh mới, chẳng ai dám chắc chính bản thân mình sẽ sống sót.

 

Một bác sĩ trẻ nuốt khan:

 

"Nếu lây nhanh như vậy... ở điều kiện này, e là—"

 

"Không chỉ bệnh nhân," Nari ngắt lời, "tính mạng của chính chúng ta cũng bị đe dọa."

 

Bởi bọn họ chính là người tiếp xúc gần gũi với bệnh nhân nhất.

 

Alain tiếp tục, giọng nhanh hơn, như sợ thời gian bị mất đi từng giây.

 

"Môi trường đông đúc, thiếu khẩu trang, nhân viên y tế địa phương gần như không có đồ bảo hộ. Nếu không cách ly triệt để, sẽ không kịp trở tay. Vậy nên, tôi mong các vị ở đây, hãy cùng nhau suy nghĩ biện pháp khắc chế tạm thời trước."

 

Họ bắt đầu trao đổi dồn dập các biện pháp khoanh vùng, nhưng đều biết rõ nguồn lực ở đây quá hạn hẹp.

 

Cuối cùng, một người đưa ra giải pháp.

 

"Chúng ta cần một thiết bị có áp suất di động."

 

"Đúng thế, có thể tháo lắp dễ dàng những vẫn đầy đủ các tính năng lọc khí và khử trùng."

 

Một vị bác sĩ dày dặn kinh nghiệm trong đội – đột nhiên vỗ tay như hành động nhớ ra gì đó.

 

"Thiết bị đơn vị cô lập áp suất âm di động thì sao? Thiết bị đó có thể dựng trong hai giờ, kèm lọc HEPA, diệt khuẩn UV-C, khử trùng bề mặt bằng hydrogen peroxide, phòng tạm cho bệnh nhân nặng, PPE cấp 4, PCR di động và kết nối vệ tinh báo cáo WHO với vệ tinh báo cáo dịch tễ toàn cầu."

 

"À! Là thiết bị độc quyền của Sanctum."

 

Alain khoanh tay, gật nhẹ.

 

"Tôi cũng biết thiết bị đó.... nhưng nó hiếm đến mức các chính phủ còn phải chờ cấp phép đủ điều kiện mua từ tập đoàn y tế Sanctum. Chúng ta muốn có ngay, gần như là chuyện bất khả."

 

Anh ngừng một chút, ánh mắt đảo qua từng gương mặt.

 

"Dù vậy, tôi và Nari sẽ cố gắng liên lạc các tổ chức nhân đạo. Còn hiện tại – khoanh vùng ngay các lều và đối tượng nghi nhiễm. Chúng ta không còn nhiều thời gian."

eyJpdiI6IklaRnQzRzMzbmc1MXNOQ1RURnRwRkE9PSIsInZhbHVlIjoidGdTM1JqckRpQnp0cGp2S2g5NU85a0RISEd4WUdkencrdUl3RkpIQ2FSMWFaZmNCT0h6dkRqUnlxWkZMREZZam1QRVpBYk9ibzRMdDJFUlwvSFRWblp3PT0iLCJtYWMiOiI4NzBiMmM2NWViYmRiZmEzZGQ0YmM2YmViYTI3NTJjOGQzMTM0OWNjYzZiZjhhN2Q2MDI5YjhiNzcwYTdmNWNiIn0=
eyJpdiI6ImNFV04rRHdoY2w0cmY3N0xjTVUzZlE9PSIsInZhbHVlIjoiQnBtVDh6dnlMb3VFYmlRV1VIcjdDdGxGTmRLVWoyQ0xWUEhqTlRQNEE4K1NcL1U3MU93XC83clVuaGV4XC9rR0IyUFwveHpPSlpKUGpZTDVTbW9rWkE5dmNUcGZTdGZ6OXlHM2JCOFdUQ205MU5GMGFRZHZoejgzNE9pZHZEMmpkc1VTTW5ZWmtZSG1MeEFZQW9Pb1BHTFVjV0RxTURlK3dSdjlYNUpcL2kzZk05akFoRHlzVXhqNkxBMHB2ejIyUk11SnB3bGsrWkUwVDI5VFYwZEUyaVN2bHdONHpwMGV1a1JoRWlVSFdVZFBJRVJmamdmTGg1RndpWjdoQ1RSSkgwVjI1ek1LZHdQOVRMZDhYaU9zY0hKSUdKUjdPNGRvUmg5V2s4MWJ4b3FKb1Nzd1RVeHpaa1JcL21kTThFNVo0R09jdStkcW5xVUhtXC9hZnpsZFkzUnJYQ3ZlUHIzZ0p1UW9iRE0xazVvaEM5S2g2akVtYkJtd056YlZyVHdNNGdJTGt4Y2ZSMytHaDljZ3pENG1sWVJnVklveXc9PSIsIm1hYyI6ImQ0NmIxYWY0MjBkOWQyOGUxODg4NzE4YzAyZjZlZWVjMWE1YTRiYjhkNjk2NzViOWFkY2Q2NWQ3MWM1NWNkMzcifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x