"Sanctum..." Lam Tịch Dao khẽ lặp lại, đầu mày hơi chau, tựa hồ ký ức vừa bị khơi dậy.
Cái tên ấy không chỉ quen thuộc trên báo cáo y tế quốc tế hay những bài phân tích về thiết bị chuyên dụng, mà còn... nằm đâu đó trong những ký ức riêng tư, dính dáng đến những mối quan hệ không ai ngoài cô hiểu rõ.
Ánh mắt cô hơi sẫm lại, giọng nói bình thản nhưng hàm chứa sức nặng.
"Nếu là Sanctum, tôi có thể hỗ trợ. Mọi người dự định cần bao nhiêu buồng?"
Câu nói rơi xuống, cả gian lều như lặng đi. Ánh mắt hàng loạt người đồng loạt đổ dồn về phía cô.
Để có được một buồng đã là chuyện khó như lên trời, vậy mà cô lại hỏi họ muốn bao nhiêu? Nghe như trò đùa, nhưng từ đôi môi ấy thốt ra, lại khiến người khác không dám cười.
Một bác sĩ người Đức đẩy nhẹ gọng kính, giọng ôn tồn nhưng xen chút dè dặt.
"Bác sĩ Lam... chúng tôi biết cô có hậu thuẫn, nhưng ngay cả chính phủ cũng không thể 'mua ngay bán liền'. Cô... thật sự có thể sao?"
Không phải nghi ngờ ác ý, mà là hy vọng đến độ run rẩy. Họ hiểu, câu trả lời của cô có thể là đường sinh mệnh cho hàng chục, hàng trăm con người – bao gồm cả chính họ.
Bỏ chạy thì dễ, ai cũng có thể rời khỏi đây và an toàn trở về quốc gia của mình.
Nhưng "lương y như từ mẫu".
Y đức không cho phép họ quay lưng với bệnh nhân ngay trong lúc hiểm nguy nhất. Hơn nữa, nếu dịch bệnh này không bị chặn đứng tại chỗ, sớm muộn gì nó cũng sẽ lan khắp thế giới như bóng ma COVID-19, và khi ấy, chẳng ai có thể trốn thoát.
Tịch Dao không vội đáp, ngón tay thon nhẹ gõ nhịp trên mặt bàn gỗ cũ, ánh mắt sâu như đang tính toán từng bước. Cuối cùng, cô chậm rãi nói, giọng chắc nịch.
"Tôi có thể, nhưng dự đoán khả năng, tôi chỉ xin được tối đa hai... có thể ba buồng."
Tiếng xì xào lại nổi lên, lần này là nhẹ nhõm lẫn vui mừng.
"Hai buồng đã là phúc lớn rồi." Một bác sĩ người Ý, tóc gần ngã màu hoa râm, ánh mắt sáng lên như vừa thấy được cứu tinh, không kìm nổi mà với tay sang, nắm nhẹ tay cô.
Nét mặt những người còn lại cũng giãn ra đôi chút, như thể bầu không khí đặc quánh trong lều vừa được xé ra một khe hở nhỏ để ánh sáng lọt vào.
Sau khi hội đồng y tế tạm thời thống nhất các phương án cách ly – hạ sốt – khoanh vùng bệnh nhân, không khí khẩn trương nhưng có trật tự dần hình thành. Tiếng bút ghi chú sột soạt xen lẫn tiếng trao đổi bằng nhiều thứ tiếng, như một bản hợp âm đầy căng thẳng của chiến trường y khoa.
Bước ra khỏi lều, Tịch Dao liền bắt gặp Tề Thiên Vũ và Lam Cảnh Thần đang trao đổi bên ngoài. Dưới ánh sáng mờ vàng của đèn halogen, bóng họ in dài trên nền đất ẩm.
Ánh mắt Thiên Vũ lập tức khóa chặt vào cô. Anh đưa tay ra, giọng khàn thấp.
"Lại đây."
Không do dự, Tịch Dao bước đến, bàn tay mảnh mai rơi gọn vào bàn tay rắn chắc của anh. Lực kéo rất nhẹ nhưng đủ để cô bị dẫn sát vào lồng ngực. Hương vị thuốc sát trùng và mùi thuốc súng lẫn vào hương gỗ trầm quen thuộc nơi anh, khiến cô khẽ nghiêng đầu nép sâu hơn.
"Mệt không?" Chất giọng trầm ấy như một sợi tơ lặng lẽ quấn lấy trái tim cô.
Tịch Dao lắc đầu, ngoan ngoãn dựa vào anh, hoàn toàn bỏ qua ánh nhìn nửa trêu nửa soi xét của Lam Cảnh Thần.
"Tạm thời đã triển khai biện pháp cách ly," cô khẽ báo.
Vân Chi đứng bên, khóe môi nhếch nhẹ, trong lòng lặng lẽ đánh giá: Tề Thiên Vũ vẫn là con người lạnh khốc, tàn nhẫn ấy, chỉ có điều... với Lam Tịch Dao, cậu lại dịu dàng như nâng niu một báu vật.
Lam Cảnh Thần nhướng mày, nửa cười nửa châm chọc.
"Thiên Vũ, cậu coi tôi là vô hình sao? Trước mặt tôi mà ôm em gái của tôi thế này?"
Người bình thường, đứng trước anh trai của bạn gái tương lai, ít nhiều cũng sẽ nể mặt mà kiềm chế. Nhưng Tề Thiên Vũ vẫn thản nhiên làm... đạo tặc, môi khẽ nhếch.
"Cậu nói hay không, tôi cũng không nghe lọt từ nào đâu. Đừng nói nữa, mất công."
"Thật là không có lịch sự chút nào."
Lam Cảnh Thần chỉ biết thở dài... cái thở dài của một người thừa biết mình không thể chen vào thứ cảm tình mập mờ nhưng đã bén rễ giữa hai người kia, còn Vân Chi phải quay đi để giấu tiếng bật cười.
Rồi chợt Cảnh Thần thắc mắc hỏi.
"Lúc nãy anh nghe nói em có muốn lấy buồng áp từ Sanctum, em có cần anh liên hệ không?"
Tịch Dao khẽ lắc đầu, khóe môi cong nhẹ.
"Sanctum là một tập đoàn y tế rất có quy tắc, anh không đàm phán được đâu, Hai Thần."
"Ghê gớm vậy sao?" Lam Cảnh Thần nhướng mày, cười khẩy.
"Ghê gớm chứ, em gái của chúng ta có đơn giản bao giờ." Lam Tịch Dao đáp lời.
Em gái của chúng ta
Rơi vào tai Cảnh Thần và Thiên Vũ đều hiểu ngay, Sanctum này có liên quan đến ai.
Câu nói ấy cũng như một nhát gõ nhẹ vào cánh cửa ký ức. Hình ảnh từ quá khứ lập tức tràn về trong tâm trí Tịch Dao – ánh đèn vàng dịu của phòng lab, mùi kim loại lạnh từ những giá inox, tiếng máy móc hoạt động đều đều. Trong ký ức ấy, giọng Tề Du vang lên bên tai:
"Nếu chị cần thêm thiết bị hoá sinh cho phòng Lab riêng thì nhắn em, thiết bị tối tân nhất – đều sẽ gửi đến chị."
Tề Du cúi người, mắt chăm chú theo dõi một mẫu thí nghiệm được đặt trong tủ kính, ánh đèn trắng lạnh phản chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của cô. Phòng Lab cá nhân của Tịch Dao nằm sâu trong đại bản doanh Lam Bang, cách âm tuyệt đối, mùi dung dịch sát trùng thoang thoảng.
"Em... cũng chế tạo được thiết bị y tế à?" Tịch Dao hơi nhướng mày, ngạc nhiên thật sự. Cô biết rõ để sản xuất loại thiết bị này không chỉ cần nền tảng kỹ sư hoá sinh, mà còn đòi hỏi khả năng kết hợp nhuần nhuyễn giữa hoá học, sinh học, dược phẩm, và công nghệ sinh học — lĩnh vực không thể chỉ dựa vào năng lực học thuật chung chung.
Tề Du bật cười, chậm rãi đeo bao tay, rồi lơ đãng lựa vài lọ hoá chất, ánh mắt sáng lên vẻ tinh nghịch. "Không. Kiến thức y học của em chỉ ở mức tầm trung, làm sao đủ để tự thiết kế."
Tịch Dao chẳng hề cản hành động nghịch phá kia, thậm chí còn lấy khẩu trang và kính bảo hộ, vươn người đeo cho Tề Du. Giọng cô trầm xuống, mang theo chút bông đùa.
"Vậy em định lấy thiết bị hoá sinh ở đâu mà gửi chị nào? Lấy của chú Lập Hộ hả? Chú ấy mà biết, chắc ngồi khóc cả tháng mất."
Tề Du khẽ cong khóe môi, một nét cười mỏng nhưng đầy chủ ý, ánh mắt long lanh như giấu trong đó một bí mật mà chỉ mình cô nắm giữ. Giọng nói vang lên nhẹ nhàng nhưng mang theo sự chắc chắn của người đã định sẵn đường đi.
"Nếu em mở hẳn một nhánh chuyên sản xuất thiết bị y tế thì sao? Tên em đã chọn xong rồi."
Đối diện, Tịch Dao khẽ nhướng mày, ánh nhìn xen lẫn bất ngờ và tò mò.
"Chị không ngờ em lại có hứng thú với lĩnh vực y học."
Tề Du chống một tay lên bàn, nghiêng đầu, giọng pha chút dí dỏm mà vẫn sắc sảo.
"Với một người uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm như em, việc tính chuyện dấn thân vào ngành y tế... đâu có gì lạ."
Tịch Dao khẽ cười, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. "Vậy em định đặt tên là gì?"
Cô mỉm cười, hơi cúi xuống như trân trọng từng con chữ, rồi ngẩng lên, giọng trầm chậm mà kiên định.
"Sanctum – Thánh điện của sự sống. Chị thấy thế nào?"
***
Sảnh chính của Waldorf Astoria như được dát vàng dưới ánh đèn chùm pha lê. Hương gỗ tuyết tùng đượm nhẹ trong không khí, trộn cùng mùi da thuộc của ghế sofa Ý và tiếng piano cổ từ khu lounge vọng lại, gợi cảm giác xa hoa đến mức áp bức.
Kitsune đưa cô lên thang máy riêng, ấn nút tầng cao nhất. Cậu không nói một câu, chỉ nghiêng đầu chào khi cửa mở ra, để mặc Tề Du tự bước vào. Đứng chờ sẵn ở sau cánh cửa thang máy là Mạc Sâm, anh cúi đầu – hướng tay vào trong.
"Tề tiểu thư, ngài Cố vấn đang chờ cô."
Tề Du gật đầu, tiến vào trong.
Cánh cửa phòng tổng thống khép lại sau lưng, cách biệt toàn bộ thế giới bên ngoài. Hành lang khách sạn Waldorf Astoria yên ắng đến mức nghe rõ tiếng gót giày cô nện lên thảm. Mùi hương gỗ sồi và tinh dầu oải hương phảng phất trong không khí, đèn vàng dịu hắt ánh sáng mềm lên từng bức tranh cổ treo dọc lối đi.
Phòng khách rộng thênh thang, không một tiếng động, không một bóng người. Bộ sofa đặt ngay ngắn, ly rượu vang đỏ trên bàn vẫn còn hơi sánh, chứng tỏ ai đó vừa rời đi.
Cô bước sâu vào, gót giày chạm xuống sàn trải thảm tạo thành những âm thanh khẽ khàng nhưng dồn dập. Ánh mắt đảo một vòng, hàng lông mày mảnh khẽ cau lại.
Tạ Cố Thương đâu?
Tề Du khẽ cau mày, đôi giày cao gót giẫm nhẹ lên sàn, lúc thì vang lên tiếng "cộc... cộc...", lúc lại chìm hẳn vào tĩnh mịch, tựa như đang dò xét một vùng lãnh địa xa lạ. Không khí nơi này ẩn chứa một thứ áp lực khó tả, giống như ngay cả sự im lặng cũng đang rình rập. Cô đảo mắt, từng bước đi khắp phòng.
Ở đâu chứ...?
Không lâu sau, trước mặt cô là cánh cửa thông vào phòng ngủ khẽ khép hờ, một luồng khí lạnh từ máy điều hoà thoát ra. Tề Du chậm rãi tiến lại, nghiêng đầu nhìn vào bên trong.
Khi vừa chạm vào tay nắm cửa, giọng trầm khàn quen thuộc vang lên phía sau, gần đến mức hơi thở nam tính phả vào vành tai:
"Đang tìm tôi?"
Tề Du giật mình, xoay người. Tạ Cố Thương đứng ngay sau lưng cô, hắn mặc một chiếc sơ mi kẻ sọc nhạt màu be, cổ áo cài hờ một nút để lộ cần cổ rắn rỏi và đường xương quai xanh sắc nét. Mái tóc đen mềm rũ xuống, vài sợi xòa trước trán. Ánh sáng từ đèn trần phản chiếu trên gọng kính mảnh, khiến ánh mắt hổ phách của hắn thêm một tầng trầm uất, sâu không thấy đáy.
Dù là kiểu ăn mặc thanh đạm, tao nhã, nhưng khí chất của hắn lại không hề giảm sút, vẫn là thứ áp lực vô hình khiến không khí trong phòng đặc quánh lại, buộc người khác phải chú ý đến từng cử động của hắn.
Khoảng cách gần đến mức, chỉ cần hắn cúi xuống thêm một chút, đầu mũi có thể chạm vào trán cô, nhưng Tề Du chẳng mảy may để ý như những lần trước.
"Thật là, anh đang làm trò gì thế?" Cô hít sâu, đôi mắt lạnh lùng khóa chặt hắn.
Khóe môi hắn nhếch nhẹ, nụ cười vừa tà mị vừa mang hơi hướng khiêu khích.
"Trong phòng tôi... mà em hỏi tôi làm gì?"
Giọng cô mềm như lụa nhưng lạnh như dao.
"Tạ tiên sinh thường để khách tự đi lùng khắp phòng thế này sao?"
"Chỉ để mỗi mình em."
Tề Du nghe xong thì khẽ nắm bàn tay, chỉ chừa lại ngón trỏ, thẳng thừng chọc vào vết thương bên má hắn.
Cơn đau bất ngờ khiến Tạ Cố Thương cau mày, nhưng không né tránh. Hắn chỉ khẽ cười, bắt lấy cổ tay mảnh của cô, ánh mắt sâu hút, nóng bỏng đủ thiêu rụi mọi phòng tuyến.
"Tề tiểu thư đến đây... là muốn xem vết thương của tôi, hay để trừng phạt?"
"Ban đầu là vế trước," cô nghiêng môi, "giờ thì... cả hai."
Bất giác, Tề Du khẽ cau mày. Cô nhón chân, khoảng cách giữa hai người rút ngắn đến mức hơi thở gần như quấn vào nhau. Đầu nghiêng nhẹ, làn mi cong khẽ run, mũi lướt sát gò má hắn, khẽ hít một hơi.
"Anh... bôi thuốc rồi à?" Giọng cô thấp và êm như gió sượt qua mặt hồ.
Nhưng Tạ Cố Thương dường như không nghe thấy một chữ. Tạ Cố Thương đứng chết lặng. Ánh mắt hổ phách mở to, như thể vừa lĩnh trọn một mũi tên không kịp phòng bị.
Khoảnh khắc ấy... có tính là hôn không?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất