Tề Du chờ mãi không thấy phản ứng, bèn khẽ lùi một bước, nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.

 

"Tạ tiên sinh, anh có nghe tôi hỏi không?"

 

Tạ Cố Thương như bừng tỉnh khỏi một dòng suy tưởng sâu kín. Đôi con ngươi hổ phách vốn âm u giờ như tụ hết ánh sáng, khóa chặt lấy gương mặt đối diện. Ánh nhìn đó vừa sắc bén như lưỡi đao, vừa mang sức hút tựa vực sâu, khiến người ta vừa muốn sa lầy, rồi cũng không dám thoát ra.

 

"Này–"

 

"Lần sau... đừng làm hành động vừa rồi nữa."

 

Giọng hắn vang lên, trầm khàn, đặc quánh, như được phủ một tầng sương dày, khiến từng chữ rơi xuống đều nặng nề.

 

Tạ Cố Thương vừa dứt lời đã hối hận.

 

Tề Du khựng lại trong thoáng chốc.

 

Cái tôi kiêu hãnh của cô lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo.

 

Đôi mày cau chặt, sắc mặt tối dần.

 

"Hành động?" Giọng cô lạnh đi từng chữ. Tề Du chẳng hiểu vì sao – chỉ một câu từ chối nhỏ nhoi của Tạ Cố Thương lại khiến cô ấm ức đến vậy.

 

"Tạ tiên sinh có thể tùy tiện ôm người khác, còn tôi chỉ kiểm tra mùi thuốc thôi mà anh lại..."

 

Câu nói bỏ lửng, như không muốn tự thừa nhận rằng trong lòng mình đang dấy lên một cảm giác khó chịu mơ hồ. Cô đưa tay, lạnh lùng đẩy hắn ra, bước ngang qua để thoát khỏi thứ cảm giác ngột ngạt đang siết lấy.

 

Nhưng Tạ Cố Thương vẫn bất động.

 

Trong tích tắc cô vừa đi ngang, cổ tay đã bị hắn giữ chặt. Sức lực không mạnh đến mức đau, nhưng một giây sau, thân thể mềm mại bị kéo giật về, lưng áp mạnh vào lồng ngực cứng rắn.

 

Khoảng cách tức khắc bị xóa sạch. Hơi thở hai người quyện chặt. Mùi rượu, mùi thông, mùi hổ phách, và mùi thuốc mỡ nơi gò má hắn hòa quyện thành thứ hương hỗn hợp vừa say mê, vừa nguy hiểm.

 

"Tạ Cố Thương." Cô gọi thẳng tên, giọng gằn xuống, ẩn ý cảnh cáo. Tay đã nắm thành quyền, sẵn sàng vung quyền với người kia.

 

"Bình tĩnh." Giọng hắn trầm, nhưng kiên quyết. "Ý tôi không phải như em nghĩ."

 

"Vậy là gì?"

 

Chất giọng của Tề Du như kiềm chế như bùng nổ. Có lẽ vì cơn bực dồn nén từ chỗ Lý Tây Hoa chưa kịp nguôi, cộng thêm việc cô đã bảo vệ hắn lúc sáng. Giờ lại bị chính hắn phá vỡ, khiến cơn giận của cô dâng trào.

 

Còn đối với Tạ Cố Thương, sự tức giận của cô chẳng khác nào ngòi lửa bén vào kíp nổ trong lồng ngực.

 

"Tôi đang chờ."

 

Giọng hắn trầm hơn, nghiêm túc đến mức không một tia đùa cợt. Không khí căng như dây cung bỗng khựng lại.

 

Tề Du khẽ chớp mắt, đôi mày vẫn chưa giãn ra.

 

"Chờ?"

 

Cằm hắn nghiêng xuống, gần như chạm vào đường tóc mai mỏng manh của cô. Bàn tay còn lại đặt ngang hông, khóa chặt không cho cô cử động. Hắn gằn giọng hỏi cô.

"Không lẽ... em không nhận ra tôi đang chờ đến ngày em chịu chấp nhận tôi?"

 

Cánh tay Tạ Cố Thương siết thêm một phân, lực đạo tuy không mạnh nhưng mang theo thứ ý chí bá quyền, như muốn khắc sâu bản thân vào từng đường gân thớ thịt, từng nhịp đập đang dao động trong lồng ngực cô. Hơi ấm từ bàn tay như lửa ẩn trong than, chậm rãi thiêu rụi mọi lớp phòng bị của Tề Du.

 

"Tôi không phải thánh nhân..." Âm thanh trầm khàn như từ đáy vực vọng lên, mỗi chữ nặng trĩu, rơi xuống khoảng không giữa hai người rồi tan vào nhau. "Càng không phải thần tiên để chống đỡ hết lần này đến lần khác."

 

Chữ "chống đỡ" vừa thốt ra, mang theo sự mỏi mệt và chân thật, xen lẫn một tia run rẩy khó nhận ra trong hơi thở.

 

Ánh mắt Tạ Cố Thương ghim chặt lên gương mặt cô – trầm u như đêm đông, sâu như đáy hồ tịch mịch. Trong đó, dường như tồn tại song song hai thế giới. Trong đó vừa có tham vọng của một kẻ bá chủ, vừa có nỗi hèn mọn mong manh của một người đàn ông si tình, sợ tiến nhanh sẽ khiến cô quay lưng, nhưng chậm lại thì vĩnh viễn không thể nắm lấy.

 

"Tề Du..." Lần thứ hai, hắn gọi tên cô, tiếng gọi thấp và khẽ, nhưng tựa như đường tơ vừa chạm đã muốn đứt. Trong đó, lần đầu tiên, ẩn giấu một vệt bất an mong manh mà hắn chưa từng để lộ. "Em nói xem... tôi phải làm thế nào? Khi từng ánh mắt, từng cử chỉ của em... đều giống như đang thách tôi vượt qua giới hạn."

 

Bàn tay đang giữ cổ tay cô siết chặt hơn chút, không phải để cưỡng ép, mà như muốn dùng chính hơi ấm ấy để khóa chặt cô tại chỗ, khiến cô không thể rời xa. Tạ Cố Thương mím môi, ánh nhìn sâu đến mức như muốn cắt đôi hồn vía cô, bao nhiêu sự si mê vốn bị hắn kìm hãm – giây phút này, đã bộc lộ không ít.

 

Một lúc lâu không thấy Tề Du có động thái dao động nào. Hắn khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại đượm vị chua xót, giống một kẻ vốn kiêu ngạo nay tự nhận mình thua trận. Hơi thở hắn nóng dần, lướt nhẹ qua gò má cô, giọng khẽ như thú nhận một bí mật mà hắn đã kìm quá lâu.

 

"Có lẽ, em không có cảm xúc nào với tôi thật."

 

"Là tôi làm phiền em rồi."

 

Suy cho cùng, đứng trước em... tôi cũng chẳng hơn gì một kẻ si tình hèn mọn, chỉ biết nhẫn nhịn mà không dám đòi hỏi. Lúc này, tôi thật sự sợ... sợ mình sẽ mất hết lý trí mà khiến em rời xa.

 

Tề Du vẫn yên lặng nhìn hắn, đôi mắt long lanh pha lẫn giận dữ và bối rối.

 

Câu nói cuối của Tạ Cố Thương khiến cô có cảm giác như hắn sắp buông tay cô rồi, khiến cho tâm can cô như mũi dao xoáy nhẹ, không đớn đau nhưng làm lòng người quặn thắt, hụt hẫng và có một chút đốc thúc rằng cô hãy giữ lấy hắn. Đôi mắt cô chậm rãi lóe lên một tia sáng bất ổn, lồng ngực căng lên theo từng nhịp thở.

 

"Là tôi làm phiền em rồi."

 

Tề Du hít một hơi dài, giọng nói vang lên nhẹ nhàng, chậm rãi.

 

"Tôi... khi nào nói mình không có cảm xúc với anh?"

 

Câu nói ấy như mũi dao sắc lách vào khe hở phòng tuyến mà hắn đã dày công dựng nên. Đồng tử Tạ Cố Thương thoáng chấn động, như thể vừa nghe thấy một tin tức có thể đảo lộn cả cục diện hắn kiểm soát bấy lâu.

 


 

Cô không né tránh, ánh mắt xanh đen như hồ sâu đêm đông phủ sương, thẳng thắn và bình thản.

 

"Có thể tôi không phải kiểu người dễ dàng thổ lộ, cũng không khéo bày tỏ những gì mình thật sự cảm nhận. Nhưng..." cô khẽ ngừng. "tôi biết rõ cảm xúc của mình đối với người khác thay đổi ra sao."

 

Bằng một động tác nhanh gọn mà mềm mại, Tề Du vươn tay nắm lấy cổ áo sơ mi của hắn, kéo xuống ngang tầm mắt mình. Hàng mi dài của cô khẽ rung, đôi môi mím lại trước khi bật mở lời cảnh cáo ẩn dưới vẻ dịu dàng:

 

"Vậy nên, đừng tự tiện thay tôi kết luận."

 

Khoé môi Tạ Cố Thương khẽ nhếch, nhưng không phải nụ cười thắng thế, mà là sự kinh hoàng lẫn mừng rỡ của kẻ tưởng như vĩnh viễn lạc giữa đêm dài bỗng thấy ánh đèn dẫn lối.

 

Hắn nắm nhẹ tay cô, đầu ngón cái khẽ vuốt ve mu bàn tay trắng mịn, động tác như đang trân quý một báu vật khó tìm.

 

"Tề Du..." Tạ Cố Thương gọi khẽ, âm sắc thấp trầm, như thể đang đọc tên của nữ thần mà hắn tôn sùng trong đời. "Vậy em hãy trả lời tôi, với em, tôi là gì?"

 

Tề Du không đáp ngay. Đôi mắt cô khẽ tối lại, như đang suy nghĩ điều gì rất sâu. Rồi, không một lời báo trước, cô khẽ nhướn người, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán hắn.

2

 

Cái chạm chỉ thoáng qua, nhưng lại khiến Tạ Cố Thương đứng yên, như sợ bất kỳ cử động nào cũng làm ấn ký trên trán hắn tan biến.

 

"Hiện tại, vị trí của anh..." Cô nói, giọng trầm hơn, ánh mắt vẫn không rời hắn "tôi chưa thể gọi tên được. Cái hôn này là bước rung động đầu tiên của tôi đối với anh. Và... vì anh đã nghiêm túc hỏi thì tôi sẽ mách cho anh biết... tôi đã phân ra ba bước rung động."

 

Tề Du nâng ngón tay, đặt lên trán hắn.

 

"Bước một."

 

Ngón tay di nhẹ xuống ấn đường, lướt qua sống mũi thẳng tắp, để lại một đường cảm giác nóng bỏng như đốt vào da thịt hắn.

 

"Bước hai."

 

Rồi ngón tay chạm đến trung nhân ngay trên môi, dừng lại trong khoảnh khắc đủ dài để nhịp thở của cả hai hòa quyện.

 

"Bước cuối."

 

"Đủ ba bước, sẽ có gì xảy ra... anh biết mà đúng không?"

 

Đầu ngón tay dừng lại trên bờ môi nhạt màu ấy, nhưng không chạm, chỉ lơ lửng đầy khiêu khích.

 

Còn không đợi Tạ Cố Thương đáp lời, ánh mắt Tề Du khẽ cong nơi đuôi, một tia sắc bén lóe lên, rồi di xuống cần cổ rắn chắc. Bàn tay cô bất ngờ xoè ra, bóp chặt lấy cổ hắn, không đủ để gây thương tổn, nhưng áp lực ấy khiến khí tức lập tức đổi khác.

 

"Nhưng tôi cũng cảnh cáo..." Giọng cô không cao, song từng chữ rơi xuống như khắc thẳng vào xương tủy. "Người Tề gia một khi đã rung động vì ai... thì dẫu người đó có chạy đến chân trời góc biển, hay bị xiềng xích giam giữ, vẫn phải là của chúng tôi. Tạ tiên sinh đã làm tôi rung động, thì chỉ có thể cùng tôi đi hết con đường này. Nếu anh bỏ giữa chừng... hay thay lòng–"

 

Cô nghiêng người, hơi thở phả sát bên tai hắn, mùi hương thoang thoảng quyện với hương thuốc còn vương lại nơi gò má hắn. Giọng nói trở thành một lời tuyên án.

 

"... chính tay tôi sẽ giết chết anh."

 

Tạ Cố Thương đứng lặng. Nhưng thay vì lùi bước, hắn khẽ cười, tiếng cười trầm như gầm khẽ của dã thú bị kích thích đến tận cùng, nơi ánh mắt hắn lại tối đặc như đáy biển – vừa thỏa mãn sự chiếm hữu, vừa bị thiêu đốt bởi lời tuyên bố ấy. Hắn không gỡ tay cô ra, chỉ trượt một tay ra sau gáy Tề Du, kéo sát để trán mình áp trán cô, hơi thở hai người hòa làm một, nóng bỏng đến mức cả không gian như khép lại.

 

"Nghe cho rõ, Tề tiểu thư..." Giọng hắn trầm xuống, khàn và ấm như rượu mạnh. "Đời này, ngàn vạn thứ tôi có thể vứt bỏ, duy chỉ em là điều tôi ngưỡng cầu đến tận cùng. Nếu tôi thay lòng, Tạ Cố Thương này sẽ tự tay đào huyệt, chôn mình bảy tấc đất, không làm bẩn đôi tay của em."

 

Tề Du khẽ cười, đôi mắt cong lên nhưng lại sắc như lưỡi dao mỏng.

 

"Giữ lời đấy."

 

"Khắc cốt... ghi tâm."

 

Ngay sau câu "Khắc cốt... ghi tâm", khoảng cách giữa hai người vốn đã chẳng còn bao nhiêu, giờ chỉ còn một hơi thở mỏng manh, dễ dàng tan vỡ nếu một bên dứt ra.

 

Ánh sáng vàng dịu từ đèn trần rơi xuống, viền quanh đường nét sắc sảo của Tạ Cố Thương một vòng sáng mờ ảo. Bóng dáng cao lớn của hắn như tấm chắn cô lập Tề Du khỏi thế giới bên ngoài, để cô chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình cùng tiếng hô hấp trầm ổn của hắn.

 

Ngón cái của Tạ Cố Thương khẽ miết qua xương hàm cô, động tác như vừa trấn an vừa ẩn chứa một sự chiếm hữu bá đạo như đóng dấu khẳng định quyền sở hữu lên từng đường nét của cô. Hơi nóng từ lòng bàn tay hắn truyền sang, len qua làn da mỏng manh, khiến nơi cổ họng Tề Du dấy lên một trận tê dại. Không rõ là do khí lạnh của điều hòa hay bởi một nguyên nhân họ Tạ trước mặt...

 

Hắn cúi xuống. Đôi môi mỏng, lạnh ban đầu, lướt khẽ qua gò má cô, dừng lại ở ngay khóe môi chỉ trong một cái chớp mắt. Hơi thở hắn gấp gáp, quấn lấy mùi hương hồng nhạt từ người cô, trộn thành một thứ hương vị vừa mê hoặc vừa nguy hiểm. Giống như thứ thuốc phiện chỉ cần một lần nếm thử đã không thể thoát ra, khiến đầu óc cả hai đều chao đảo.

 

"Được rồi," Tề Du lên tiếng trước, cắt ngang luồng khí căng thẳng. "nếu anh đã bôi thuốc thì tôi cũng không ở lại nữa."

 

Cô vừa định lùi lại, thân hình còn chưa kịp rời khỏi quỹ đạo của hắn, thân thể đã bị bế bổng lên khỏi mặt đất.

 

Cú giật bất ngờ khiến Tề Du buộc phải vòng tay ôm lấy cổ hắn để giữ thăng bằng. Hương tóc khẽ quệt qua cằm hắn.

 

Ánh hổ phách như có tia sáng lạnh rũ xuống, giọng khẽ nhưng đậm tính uy hiếp.

 

"Tề tiểu thư, em bày tỏ tình cảm với tôi xong... em còn định chạy đi đâu nữa?"

 

Chân hắn sải bước thẳng về phía phòng khách. Sàn gỗ dưới chân vang lên tiếng trầm đục, những bước chân dài và dứt khoát, tiếng đế giày giẫm lên thảm dày đều đặn.

 

"Đi đâu là quyền của tôi, anh chưa đến bước quản được đâu." Cô bình thản đáp, ánh mắt thản nhiên như chẳng hề bị tình thế áp chế. Thấy hắn không có ý buông, Tề Du cũng thôi không giãy dụa, chỉ im lặng để hắn bế mình đi.

 

Đến dãy sofa trong phòng khách, Tạ Cố Thương cúi người đặt cô xuống, động tác nhẹ nhàng khác hẳn vẻ bá đạo ban nãy. Khoé môi hắn cong lên, nụ cười vừa cưng chiều vừa thâm trầm:

 

"Tôi không hỏi để quản."

 

Hắn cúi xuống, hôn lên trán cô, cái hôn ngắn gọn nhưng mang tính ấn ký.

4

eyJpdiI6IlorbzhSYnoydHYxZlBWaVFaWW1GeVE9PSIsInZhbHVlIjoiXC82NnJubHVqc0VLek1LdWo0NW9wUUxDRVpBakhEcE1sUkZJUUd1b2g4a3h0eWRCTGxtanBiOWtjb1RtVk9XUDNCVHZGdTEwcTZkaTFLQnA2UDdFNEZ3PT0iLCJtYWMiOiI1NGEyNzZmOTBiZmMyMzZhODk4MzBhNjhkY2ZkZmJiOWE2NTY0YzlmNWVkYmFmMzBkNDYzYzBhMDViMTExNTMwIn0=
eyJpdiI6InBjQ2JuY0ZaV2N3RzNscEI2YTBQK3c9PSIsInZhbHVlIjoiWDFsTlVSQzlOdUt6RmcyZmZTSXBsS3RNQmN6TGpQbHdpSHF3U3E2bFZoOWQ5SkF1RjJvZFJzWWw0SWJaNmsxYTFLY2FBMkJtXC9IK0w5aGc2amtJSFwvWk04c2JzSGN0NlBSRG1XdVwvRENRayszRUlOa2wyRWN4bHR4N3BheFg2OSt2NEpPVzFYNmFMbHBqUllHR2R6Sk9BPT0iLCJtYWMiOiIyMzBlZjI0NGE0ZDJlODg5MGZhMDEwN2NjZjJiNDE1MzJkMDA4ZGM2NTc4NzdmMzE0NWZlZDc3NzQ1MzczMWIzIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x