Tề Du hơi khựng lại, tay vô thức đưa lên chạm vào vầng trán vừa bị hắn chiếm đoạt. Đôi mắt cô khẽ dao động, nhưng rồi không thốt ra lời phản bác nào. Bởi chính cô, bằng cách nào đó, đã ngầm cho phép hắn bước vào khoảng giới hạn của mình.

 

"Đi theo tôi sao?"

 

Khẽ chớp mắt, hàng mi cong dài phủ xuống như một cánh quạt nhỏ che giấu tâm tư, bàn tay vẫn đặt trên trán như đang cân nhắc điều gì. Ánh nhìn của cô lướt qua hắn một vòng, khoé môi chậm rãi cong lên, ánh cười không sâu nhưng đủ để phá vỡ làn sóng áp lực đang quẩn quanh giữa hai người.

 

"Anh chắc chưa?" Giọng cô ngân lên, mềm mại nhưng mang chút nhàn nhạt lười biếng, tựa như không buồn đếm xỉa đến mọi phép tắc. "Lỡ tôi dắt anh đi đua xe, đi trộm đồ, rồi qua casino đánh bạc tới sáng... anh vẫn đi sao?"

 

Tạ Cố Thương hơi cau mày. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tia sáng trong mắt hắn trầm xuống, như có một tầng sương mờ bao phủ. Rồi khóe môi hắn nhếch lên, một nụ cười sâu thẳm, chẳng rõ là nhẫn nại kiềm chế hay là hứng thú tiềm tàng.

 

"Tôi không nghĩ em lại có hứng thú với loại trò ăn chơi đó." Giọng hắn trầm, khẽ rung nơi lồng ngực, giống như mặt hồ bị gió khuấy động, sâu xa mà khó lường.

 

Tề Du hơi nghiêng đầu, ánh mắt long lanh như cười như không. Cô nhấc bàn tay khỏi trán, giả như chỉ để vuốt mấy sợi tóc mai rủ xuống, nhưng giọng nói thì chậm rãi, ẩn chứa một mũi kim được bọc trong tầng mật ngọt.

 

"Vậy trong mắt anh... tôi là người có sở thích thế nào?"

 

Hắn không trả lời ngay. Ánh nhìn của Tạ Cố Thương lướt qua gương mặt cô, chậm rãi như muốn khắc ghi từng đường cong, vừa trấn áp vừa dò xét. Rồi hắn khẽ cười, đứng dậy, thân hình cao lớn đổ bóng dài lên tấm thảm dày, sải những bước ung dung đến chiếc điện thoại bàn ở góc phòng.

 

"Em ăn sáng chưa?" Hắn hỏi, giọng trầm thấp, dường như cố tình bỏ qua câu hỏi vừa rồi của cô.

 

"Câu hỏi này... có liên quan gì đến câu tôi hỏi anh không?" Tề Du nghiêng người, lưng tựa hờ vào thành ghế, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên tay vịn, ánh mắt hờ hững nhưng vẫn bám lấy tấm lưng thẳng tắp ấy.

 

"Liên quan chứ." Hắn dừng lại, một tay chống lên bàn đặt điện thoại, nghiêng người nhìn cô, đáy mắt hệt như vừa tìm được một nước cờ then chốt.

 

"Sở thích của em..." hắn nhả từng chữ, mỗi từ như rơi xuống không gian một tiếng vọng nặng nề.

 

"Là tôi."

 

Tề Du nhướng mày rồi khẽ bật cười, tiếng cười không to nhưng đủ để khiến không khí vừa rồi thoáng đổi vị. Cô nghiêng người, ánh mắt lướt qua hắn một cách đầy ẩn ý:

 

"Không uổng công anh giữ chức vụ Cố vấn ngoại giao... ngay cả lời xấu hổ cũng nói thành ngọt trơn tru như thế."

 

"Tề tiểu thư..." hắn bỗng hân hoan khi thấy được nụ cười vui vẻ của Tề Du – lần đầu cô cười như vậy trước mặt hắn, giọng trầm như vang từ đáy giếng. "...tôi chưa bao giờ nói mình khiêm tốn trước em.

 

Cô khẽ nghiêng đầu, hàng mi rợp bóng che đi tia sáng trong mắt.

 

"Tiếc là tôi hết thời gian nghe anh tán tỉnh rồi. Hôm nay tôi phải xem lại bài hai ngày qua ở trường. Cũng nhờ anh mà buổi hội thảo khoa chính trị bị hủy... tôi mới có thêm thời gian."

 

Hắn không tranh luận, chỉ đưa tay nhấn phím nội bộ.

 

"Mang laptop cá nhân của tôi vào đây."

 

Đã có thể ngắm được nụ cười kia của cô, hắn dễ gì để cô đi.

 

Khi xong xuôi, Tạ Cố Thương quay lại, bóng dáng cao lớn phủ xuống tầm mắt cô, như một bức tường vô hình khóa chặt khoảng không gian giữa hai người. Trong đôi mắt đen thẫm ấy, ánh sáng sắc bén như mũi kiếm lóe lên rồi biến thành một tia ấm áp khó phân định.

 

"Tôi có thể hướng dẫn em học."

 

Tề Du khẽ cau mày, đầu nghiêng nhẹ, ánh mắt nghi hoặc.

 

"Anh? Làm sao có thể?"

 

Hắn mỉm cười, ánh nhìn thong dong nhưng không kém phần ngạo mạn.

 

"Tài liệu chuyên ngành mà em đang học... là do tôi viết."

 

Tề Du: "..."

 

Tạ Cố Thương khẩy nhẹ mũi Tề Du rồi thong thả tiến lại ngồi đối diện cô.

 

Chỉ vài giây sau, cánh cửa khẽ mở. Mạc Sâm bước vào, trong tay là laptop cá nhân cùng xấp tài liệu in trên giấy đóng dấu đỏ của chính phủ Nga, những văn kiện dày cộm, phần lớn đều mang dấu tuyệt mật. Theo sát phía sau là Kitsune, bế nguyên một tập hồ sơ tình báo của hệ Spectre, tư liệu tổng kết suốt một tháng qua.

 

Lẽ ra những thứ này sẽ được chuyển thẳng vào phòng làm việc, như thường lệ. Bởi Tạ Cố Thương là người cực kỳ nguyên tắc – công việc và đời sống tách bạch tuyệt đối, giấy tờ công việc chỉ đặt trong phòng làm việc. Chưa từng để công việc lẫn vào không gian sinh hoạt.

 

Nhưng Tạ Cố Thương khẽ nâng tay, ánh mắt liếc qua như cắt ngang không khí:

 

"Để ở đây."

 

Một câu thôi cũng đủ khiến cả Mạc Sâm lẫn Kitsune thoáng kinh ngạc. Song chẳng ai dám hỏi. Mạc Sâm vẫn cúi đầu tuân lệnh, đưa xấp tài liệu đến trước mặt hắn.

 

Hắn đưa tay nhận tập tài liệu trước, ngón tay dài, cử động chậm rãi nhưng vững chãi. Mạc Sâm vừa định đặt laptop xuống trước mặt hắn thì giọng nói trầm thấp vang lên.

 

"Đưa laptop cho em ấy."

 

Hắn vừa lật trang đầu, vừa ra lệnh.

 

Không khí khựng lại một nhịp. Là cánh tay đắc lực, họ hiểu rõ, laptop cá nhân của lão đại chính là cấm địa.

 

Cũng vì thế mà Kitsune như không tin vào tai mình.

 

Laptop cá nhân của lão đại không chỉ chứa thông tin cơ mật của Spectre mà còn là kho dữ liệu chiến lược. Sao lại đưa cho con nhóc kia.

 

Mạc Sâm thoáng ngước nhìn, ánh mắt lướt từ Tạ Cố Thương sang Tề Du, rồi mỉm cười rất nhạt, cúi người đặt laptop ngay trước mặt cô:

 

"Laptop đây, Tề tiểu thư."

 

Kitsune cau mày, không kìm được:

 

"Lão đại, trong đó chứa toàn bộ dữ liệu bảo mật, ngài—"

 

"Kitsune." Chỉ một tiếng gọi, không cao giọng nhưng đủ khiến cả căn phòng như rút bớt khí lạnh. Tạ Cố Thương vẫn thản nhiên lật tài liệu nhưng trong mắt đã không còn vẻ dễ chịu ban nãy.

 


 

Mạc Sâm liếc sang, đôi mắt vốn điềm đạm nay sáng lên tia cảnh cáo.

 

"Để tài liệu xuống rồi ra ngoài."

 

Kitsune im lặng đặt máy tính bảng nội bộ xuống bàn, cung kính chào hắn rồi rời đi. Mạc Sâm khẽ chậc lưỡi, cũng cúi chào Tạ Cố Thương và Tề Du trước khi bước theo.

 

Cánh cửa khép lại. Tạ Cố Thương dựa người ra sau, mắt khẽ nheo, ánh nhìn lướt qua cô gái đối diện.

 

"Kitsune lớn lên ở chợ đen, lăn lộn trong khói súng từ bé nên tính tình ngang bướng. Trong năm người thì nó là đứa bất trị nhất."

 

Tề Du mỉm cười, tay với lấy laptop, ánh mắt thoáng sáng.

 

Tạ Cố Thương có tổng cộng năm thuộc hạ thân cận, cô đã gặp hết ba người. Thế là còn hai người.

 

"Nhưng chẳng phải cuối cùng anh ta cũng khuất phục trước anh sao?"

 

Khóe môi hắn cong lên, ánh nhìn sâu thẳm như chứa đựng một tầng thách thức:

 

"Em cũng có thể khiến Kitsune tâm phục khẩu phục trước mình, như cách em đã làm trước Mạc Sâm và Phó Tư Dạ."

 

"Chuyện sớm muộn thôi." Cô đáp gọn, giọng điệu pha chút ngông cuồng ngấm vào từng chữ, vừa mở máy vừa liếc hắn một cái.

 

Bất ngờ, tiếng gọi khẽ vang bên tai cô qua tần số nội bộ:

 

"Tiểu Du."

 

Cô đưa tay lên môi ra hiệu cho Tạ Cố Thương im lặng, khẽ nghiêng đầu:

 

"Anh hai?"

 

Âm điệu Tề Du khẽ nâng ở cuối, vừa mang ý gọi vừa giống như thử xem phản ứng đối phương.

 

"Em đổi tần số rồi?" Giọng Tề Thiên Vũ vọng qua, trầm ổn như lớp sương sớm quấn trên đỉnh núi, nhưng trong đó vẫn ẩn một tia ý cười lẫn sự cưng chiều khó giấu.

 

Tạ Cố Thương khẽ nghiêng đầu quan sát cô, ánh mắt lặng yên nhưng tập trung đến mức như muốn nghe hết từng âm thanh lọt vào tai. Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ bước vào, khay bạc trên tay bày dĩa macaron sắc màu tinh xảo. Ánh mắt hắn lia qua, người kia lập tức hiểu ý, cúi đầu giữ im lặng tuyệt đối.

 

"Em thay cách đây một năm rồi." Tề Du đáp thong thả, ngữ điệu như đang kể một chuyện chẳng mấy quan trọng.

 

"Sao anh không biết?"

 

"Ba mẹ biết là được rồi, anh không liên lạc qua tần số nhiều thì biết cũng sẽ quên thôi. Nhưng sao dạo này mọi người thích liên lạc với em qua tần số hơn là điện thoại vậy?" Tề Du liếc khay bánh macaron, tâm trạng thoải mái hẳn. Vừa định vươn tay, thì đã thấy hắn nhấc một chiếc vị dâu, chậm rãi đưa đến trước mặt cô.

 

Tề Du đưa mắt nhìn hắn, song vẫn nhận, đôi môi khép lại nơi lớp vỏ giòn của bánh.

 

"Tiện. Không cần chờ em bắt máy." Tề Thiên Vũ đáp, thanh âm nhạt như gió đầu thu.

 

"Không có thời gian chờ em bắt máy... vậy anh hai liên hệ khẩn như thế này là có chuyện gì?"

 

"Có người muốn gặp em." Vừa dứt lời, một giọng nữ quen thuộc vang lên.

 

"Bé Du à!"

 

Cô hơi nhướng mày, ngạc nhiên:

 

"Chị Dao? Chị về Mỹ rồi?"

 

"Không, chị vẫn ở Haiti." Tịch Dao nhẹ nhàng đáp.

 

Tề Du nghiêng đầu, khóe môi thoáng nhếch.

 

"Vậy... nghĩa là anh hai em cũng ở Haiti?"

 

Bên kia im vài nhịp, như ai đó đang tìm cách giấu đi sự xấu hổ.

 

"Ừ. Nhưng bỏ qua chuyện đó đi, chị có chuyện quan trọng hơn muốn nói."

 

"Chuyện gì thế?" Cô hỏi, giọng bình thản.

 

"Về Sanctum."

 

Ánh mắt Tề Du chợt nghiêm lại.

 

"Sanctum? Bọn họ làm sai điều gì sao?"

 

"Không. Chị muốn nhờ em chuyện thiết bị của Sanctum." Tịch Dao bật cười khi thấy giọng Tề Du đanh lại.

 

Con bé này, chắc nghĩ Sanctum gây phiên phức cho cô.

 

"Hiện ở doanh trại Cité Soleil xảy ra một vài vấn đề. Chỉ có buồng đơn vị cô lập áp suất âm mới giải quyết được, mọi người ở đây tìm cách để xin tổ chức nhân đạo cung cấp. Nhưng mà vì điều luật khó khăn của ai đó, nên ngay cả chính phủ còn khó mua, nói gì tới tổ chức nhân đạo."

 

"À... thì ra gọi em vì chuyện này." Cô cố ý hạ giọng, mang theo chút ý tứ trách móc nhẹ nhàng, khoé môi cong cong nhưng ánh cười không chạm đáy mắt. "Cứ tưởng chị nhớ em."

 

Bàn tay cầm bút của Tạ Cố Thương khựng lại nửa giây, khoé môi gần như không biểu cảm, nhưng đôi mắt hổ phách sâu như hố thoáng ánh lên tia hứng thú, hắn không nghĩ Tề Du còn có mặt thích trêu nghẹo người thân như thế.

 

"Chị nhớ em mà!" Giọng Tịch Dao khẩn trương, trong đó có cả ý làm nũng, "Còn quay video cảnh đêm Haiti cho em xem này."

 

Tề Du bật cười khẽ, tiếng cười trượt qua đôi môi đỏ thắm như cánh hồng mới hé, nhẹ nhàng mà đầy ngạo mạn.

 

"Đùa thôi. Chị đi Haiti chẳng khác nào một kỳ sát hạch, thời gian đâu mà tán gẫu." Ngón tay thon dài của cô tùy ý vuốt nhẹ mép laptop trước mặt, giọng nói lại chuyển sang trầm ổn, nghiêm túc. "Chị cần mấy buồng?"

 

"Ba buồng, có thể không?"

 

"Chỉ ba buồng thôi sao?" Cô lướt chuột vòng vòng trên màn hình như đang tính toán. "Tất nhiên là được rồi, nhưng..." đôi mắt khẽ nheo, khoé môi câu lên "em sẽ tính phí phụ thu."

 

"Em ra giá đi."

 

Tề Du giả vờ thở dài, ngón tay mảnh khảnh miết nhẹ lên phím Tab, như đang nghiền ngẫm một điều kiện thật xứng đáng.

 

"Một trận đấu polo vào mùa hè năm nay."

 

Tạ Cố Thương khẽ hạ bút, ánh mắt đảo qua cô một thoáng.

 

Cọp nhỏ của hắn, thích chơi polo?

 

Polo, một loại hình thể thao dành cho giới quý tộc, người cưỡi ngựa, tay vung gậy, điều khiển bóng lăn trên thảm cỏ xanh mướt. Nó đòi hỏi sự điêu luyện, tốc độ và cả khí phách, chỉ những kẻ vừa có tiền tài vừa có đam mê mới dám dấn thân. Người ta gọi nó là "môn thể thao của vua chúa, và là vua chúa của thể thao".

 

Ánh mắt Tạ Cố Thương sâu như vực thẳm, ẩn chứa nụ cười vô thanh. Quả thật, Tề Du rất hợp với những loại hình thể thao này.

 

Chợt hắn nảy ra một suy nghĩ.

eyJpdiI6IjI4azZuZDQwZGtLVjRkXC85U1daYmFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilg5cFwvMGd2R0ttTkdMRXVwU0lXcG1uUHQzR3MwV043bHpCRXVRdGJjZFFNYTlxNitpeGRoV2ttSlwvQ2k3RTk0SzRkNGluczJ3TnI2d1V0cjFHZ1ZJdUE9PSIsIm1hYyI6ImNhMTAxNWEwNjAwZmIzZGI5OWM5NDExZWZhMjQwY2FkZGFiYjAzMDc0NmEyMDNlMmNhZTUxNTc2NzU0MzA0NWYifQ==
eyJpdiI6IkZteUlLXC9xbTYxYVwvY1lcL3dLNzFDdlE9PSIsInZhbHVlIjoiR0dGQldqNjFlTlNkSGRnb251K211YytGdml0aXdjN0gxdFZFbG92REFcLzhhUVl1R1ZqRVRwb0hlZkVqRkpMK0hYdko0aHpremJGSStEc1BhMWdsUjFkcjlydXZ2WG9ha3ZpbHBkOW82RFg3XC85Q01OSGpsYnE3ak9lZHdDbmxMQU9LNlJUSWRESUhqUWpJSGRrN2hPZ0E9PSIsIm1hYyI6ImIwZDU0NWRiMTdiMGFmNDZjZTdkODFmNzMxNzU0OGQzZDExZWI4MWY5NjBmYzA5ZjllMjcwNDA5YzY0MDA1ZjcifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x