Bên kia truyền đến tiếng cười vui vẻ của Tịch Dao.
"Được, chị vừa mua gậy đánh polo cặp mới với em vào đầu năm nay chẳng phải sao? Trùng hợp có thể chơi một ván."
Ánh mắt Tạ Cố Thương khẽ lay động, ngón tay vô thức gõ nhịp rất nhẹ lên mép giấy. Cái tên "Tịch Dao" trong miệng Tề Du rõ ràng không giống cách cô nhắc đến những người khác. Âm điệu ấy có sự thân mật và quyền sở hữu tiềm ẩn.
Tề Du mỉm cười, cái cười nhàn nhạt nhưng ẩn giấu sự thoả mãn.
"Vậy được rồi, em sẽ cho người mang đến cho chị vào trưa nay. Có thể chiều sẽ đến nơi."
"Cảm ơn em, bé Du."
Ngay khi cuộc trò chuyện tưởng chừng kết thúc, giọng Tề Thiên Vũ chen vào, trầm ổn như tảng đá giữa dòng nước nhưng lại ẩn chút ý tứ trêu chọc.
"À, ở Haiti có một Tiểu Du thứ hai đó, em biết không?"
"Tiểu Du thứ hai?" Tề Du hơi cau mày, sống lưng khẽ thẳng lên.
Tạ Cố Thương lúc này ngẩng mắt khỏi tập văn kiện, ánh nhìn dừng hẳn ở cô. Hắn dựa vào lưng ghế, cầm bút xoay trong tay, khóe môi cong nhẹ như đang chờ xem câu chuyện sẽ dẫn đến đâu.
Bên kia dường như cố ý kéo dài sự im lặng rồi mới chậm rãi nói, giọng mang theo chút thích thú: "Là em gái 'mới' của Tịch Dao đấy. Nghe nói cũng bằng tuổi em."
Không khí xung quanh như bị hạ xuống vài độ. Tề Du bật cười, nhưng tiếng cười ấy lạnh lẽo đến mức khiến người nghe rợn sống lưng. Cô nhếch mép, chất giọng tràn đầy vẻ chế giễu và hống hách hiếm khi thấy ở Tề Du.
"Khó chịu thật đấy."
"Em gái? Cứ bằng tuổi em thì đều có thể xem đó là em sao?"
Cô tiếp lời, giọng rành rọt từng chữ, mang theo khí thế bức người.
"Trên đời này, ngoại trừ em ra – không ai có quyền gọi chị ấy là chị Dao cả. Lam Tịch Dao chỉ có một đứa em gái duy nhất, chính là Tề Du này."
1
Nói xong, Tề Du ngắt kết nối, thả người dựa vào ghế. Hờ hững cắn một miếng macaron, như thể vừa tuyên bố một chân lý không thể thay đổi.
Tạ Cố Thương đặt bút xuống, hai ngón tay đan vào nhau, cằm khẽ tựa lên mu bàn tay. Hắn quan sát từng biến chuyển trên gương mặt cô, không bỏ qua một chi tiết nào. Nét ngông cuồng ấy... rõ ràng vừa xa cách vừa đẹp đến mức nguy hiểm. Nụ cười mỏng nơi khóe môi Tạ Cố Thương khẽ sâu thêm, ánh mắt như có ý cười mà lại như không. Hắn không xen vào, chỉ để cho âm thanh của cô phủ kín cả không gian. Song, trong lòng thoáng qua một suy nghĩ:
Nếu một ngày, Tề Du vì hắn mà ghen... thì sẽ trông như thế nào?
Tạ Cố Thương không hình dung được, bởi mọi trạng thái của cô đều khó lường. Nhưng chắc chắn, cảnh đó sẽ hấp dẫn đến mức, đủ để khiến hắn vui đến mất kiểm soát.
Từ đồ vật đến con người – một khi đã thuộc về Tề Du, tuyệt đối không được là của bất cứ ai khác. Và đó chính là sự cực đoan mang sức hút trí mạng của cô.
Trong phòng họp tầng cao nhất của Sanctum, ánh sáng ngoài trời hắt qua vách kính khổng lồ, nhuộm nền thảm xám một lớp vàng nhạt. Bên bàn dài phủ gỗ óc chó, Dịch Thừa Diễn ngồi ở vị trí chủ tọa, tay lật từng bảng báo cáo, đôi mày kiếm khẽ nhíu, ánh mắt sắc bén quét qua dãy số liệu thị trường lĩnh vực thiết bị y tế. Chung quanh là các lão thành hội đồng quản trị, dáng vẻ nghiêm nghị, từng lời trao đổi đều nặng tựa cân vàng.
Từ sau khi đoạt lại được dự án y học năm đó, cộng thêm quyền lực Tề Mạn Linh giao cho cậu, Thừa Diễn như hổ mọc thêm cánh. Với thân phận trưởng tử dòng chính và người thừa kế duy nhất của Dịch gia, cậu dứt khoát chém đứt những nhánh phụ từng phản bội, bán dự án ra ngoài. Nội bộ được chỉnh đốn, dự án trọng yếu được thúc đẩy với tốc độ chớp nhoáng, củng cố vị thế gia tộc Dịch thị không chỉ trong giới học thuật mà còn cả trên đấu trường y học quốc tế.
Một năm sau, Tề Du kết hợp cùng Dịch gia, nhắm thẳng vào thị trường thiết bị y tế. Năng lực chế tạo xuất chúng của cô phối hợp với bệ đỡ y học hùng mạnh của Dịch gia, tạo nên thương hiệu Sanctum như một lưỡi dao sắc bén xé toang cục diện cũ. Ngay khi vừa ra mắt, các thiết bị y tế đã "cháy hàng" liên tục, danh tiếng vang xa, chỉ sau một năm ngắn ngủi – Sanctum mở Roadshow, chốt giá IPO, cổ phiếu bị các nhà đầu tư tranh giành như sói đói đến đỏ cả bảng điện tử. Hiện tại, Sanctum hiên ngang đứng đầu bảng xếp hạng các tập đoàn y tế danh giá nhất.
Tiếng ting-ting vang lên, phá vỡ bầu không khí nghiêm cẩn. Ánh mắt Dịch Thừa Diễn lướt qua màn hình điện thoại, thoáng bất ngờ khi thấy cái tên hiện lên.
Cậu nhấc tay, khẽ ra hiệu.
"Nghỉ giải lao mười phút." Giọng cậu trầm thấp, không mang cảm.
Đẩy ghế đứng dậy, Thừa Diễn bước nhanh ra ngoài.
Cả hội đồng sững lại nhìn bóng lưng trẻ tuổi mà kiêu ngạo kia bước ra ngoài.
Ba hồi chuông, đầu dây bên kia đã bắt máy.
"Mạn Linh... lâu rồi không liên lạc. Cậu cần dặn dò gì sao?"
Giọng Tề Du vang lên, trầm mà dứt khoát, xen tiếng gõ bàn phím đều đặn:
"Hiện tại lượng buồng áp suất âm còn bao nhiêu?"
Thừa Diễn đưa mắt nhìn khoảng không trước mặt, thoáng qua vài phép tính trong đầu.
"Trên dưới mười lăm buồng."
Vốn có thể sản xuất số lượng lớn hơn, nhưng theo "luật" Tề Du đặt ra, mọi đơn vị, kể cả chính phủ, chỉ được mua một buồng. Không có ngoại lệ.
Trước khi bàn giao, Sanctum tra xét kỹ hồ sơ người mua. Ngoài ra, phải ký hợp đồng đồng ý điều kiện rằng nếu thiết bị gặp sự cố, chỉ kỹ thuật viên Sanctum mới được phép sửa chữa, vi phạm sẽ bồi thường gấp mười lần giá trị thiết bị và kiện vi phạm hợp đồng. Quy tắc khắc nghiệt ấy, thay vì làm người ta chùn bước. Trái lại, nó trở thành mồi lửa kích thích lòng ham muốn chiếm hữu của cả giới y tế.
Một nước cờ thương trường lạnh lùng nhưng đầy mưu trí.
"Chuẩn bị sẵn ba buồng, tôi sẽ cho người đến lấy."
"Được... nhưng khi nào cậu—"
Tút... tút...
Tiếng ngắt máy cụt ngủn. Thừa Diễn nhìn màn hình tối đen, khoé môi khẽ cong thành nụ cười bất lực.
"Ha...vẫn tính khí đó."
Dáng vẻ muốn đi liền đi, muốn đến liền đến, không hề đổi thay. Tựa như một cơn gió, tự do tự tại.
Trong căn phòng khách sạn, ánh sáng hắt qua cửa kính sát đất, rọi xuống chiếc bàn gỗ đặt đầy tài liệu chính phủ Nga, đối diện là laptop của Tạ Cố Thương đang mở. Tiếng gõ phím của Tề Du đều đặn vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Bỗng, giọng nam trầm thấp vang lên từ sofa phía đối diện:
"Em muốn đi Haiti?"
Ngón tay dừng khựng giữa bàn phím, Tề Du ngẩng lên. Ánh sáng nơi đáy mắt xanh đen thoáng ngời một tia cảnh giác, tựa như hồ nước sâu bất ngờ bị quấy động.
"Sao anh biết?"
Tạ Cố Thương hơi nghiêng đầu, mái tóc đen rũ xuống ôm lấy gọng kính vàng, Đôi mắt hắn nửa tối nửa sáng, ánh nhìn thâm trầm ẩn ý cười, lại tựa như cố tình thăm dò từng phản ứng của cô.
"Em đang dùng máy tính của tôi tra đường bay, không phải sao?"
Một thoáng ngẩn người, Tề Du chau mày, bật ra tiếng "à" khẽ khàng, hệt như vừa sực nhớ. Quả thật, tâm trí cô vừa rồi chẳng ở đây, còn vướng bận những lời Thiên Vũ nhắc tới, bực bội đến mất tập trung.
Tạ Cố Thương tựa lưng ra sau, đôi chân dài bắt chéo, ngón tay khẽ miết nơi khóe môi, giọng điệu thong dong nhưng câu chữ mang theo sức nặng:
"Xem ra, người tên là Tịch Dao... có sức ảnh hưởng rất lớn đối với em?"
1
Ngữ điệu hắn bình thản, nhưng trong đó như cài một lưỡi móc vô hình.
Đáy mắt Tề Du thoáng lay động, nhưng ánh nhìn lại sắc lạnh, từng chữ bật ra rành mạch:
"Chị ấy là chị của tôi. Từ nhỏ đến lớn đã luôn như vậy. Tôi cũng nói rồi, tôi không thích... có người đụng vào vị trí vốn thuộc về mình."
Lời nói tuy lạnh nhạt, song ẩn sau là thứ chấp niệm cứng rắn không dễ lay chuyển.
Khoảnh khắc ấy, đôi mắt Tạ Cố Thương chợt tối lại. Hắn đưa tay lên, ngón cái khẽ miết qua cánh môi mỏng, động tác vô tình nhưng lại toát lên một khí thế thâm trầm, nguy hiểm như dã thú đang kiềm chế bản năng.
Hắn không đáp ngay. Thay vào đó, Tạ Cố Thương nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống lên thành ghế, ánh nhìn khóa chặt lấy cô.
"Vậy em lại gần đây, giúp tôi xem tài liệu này một chút." Giọng nói lười nhác nhưng lại hàm chứa mệnh lệnh khó cưỡng, khóe môi cong thành một đường tà mị.
Tề Du khẽ nhướng mày, ánh mắt sáng rực như hồ thu trong đêm, chất giọng hững hờ nhưng chứa ngụ ý cảnh cáo.
"Đó là tài liệu mật của một quốc gia."
Khóe môi hắn khẽ cong, nụ cười mỏng không rõ hỉ nộ, giọng khàn khẽ vang lên, từng chữ chậm rãi.
"Em không muốn biết... tài liệu mật của một quốc gia, rốt cuộc có gì sao?"
Lời nói như mồi lửa mồi thêm vào trí tò mò, Tề Du thoáng do dự – đôi ngón tay dừng lại trên bàn phím, tựa như phân vân, tầm mắt dõi theo động tác của hắn. Nghĩ chỉ là xem tài liệu, cô khép laptop lại, đứng dậy bước đến, từng bước thong thả như một đoá hoa hồng mang sẵn gai, bóng dáng thanh mảnh đổ dài dưới ánh sáng hoàng hôn hắt từ cửa kính sát đất.
Ngay khoảnh khắc Tề Du vừa cúi xuống, định nhìn vào tập hồ sơ hắn đưa ra, cổ tay mảnh khảnh đã bị một lực mạnh mẽ kéo lại. Cả người cô mất thăng bằng, thân thể mềm mại rơi gọn vào vòng tay cường ngạnh.
"Tạ Cố Thương!" Tề Du giật mình, toan đứng dậy.
Song, bàn tay hắn đã đặt nơi thắt lưng, giữ chặt cô lại, sức lực lớn – dễ dàng kèm chặt không cho phép cô vùng vẫy. Gương mặt tuấn mỹ sát lại, hắn cúi đầu hôn mạnh một cái lên má trái, vang lên tiếng kêu khẽ vang trong không khí.
Tề Du kinh ngạc mở to mắt, hai gò má trắng ngần bất giác loang vệt ửng đỏ — một cảnh tượng hiếm hoi, như vết nứt mảnh mai trên tấm băng sơn lạnh giá.
"Anh—"
Chữ chưa dứt, má phải lại bị hắn hôn một cái nữa. Lần này càng thô bạo, cố chấp, như muốn khắc ấn ký hiệu lên da thịt cô.
Hơi thở nóng hổi của Tạ Cố Thương phủ lên vành tai mẫn cảm, bao trùm lấy thính giác, cuốn chặt tựa xiềng xích vô hình. Giọng hắn khàn đi, mang theo ý cười mờ ám cùng sự bá đạo khắc vào xương tủy.
"Nếu em có thể tuyên ngôn chiếm hữu với người khác... vậy thì, tại sao lại không một lần để tôi thử chiếm hữu em?"
Đôi mắt Tề Du lóe lên tia nguy hiểm, khí thế băng lãnh, giọng nói lạnh lùng tựa băng tuyết phủ đỉnh núi.
"Anh không sợ tôi thật sự giết anh sao?"
Nụ cười của hắn càng sâu, đôi đồng tử vàng hổ phách sáng rực tựa dã thú trong đêm, mang theo lửa bất cần. Giọng nói thấp trầm, dứt khoát.
"Em sẽ không giết tôi đâu, em yêu thích tôi vậy mà."
Đôi mắt Tề Du thoáng tối sẫm, ánh sáng sắc bén như ngọc lưu ly lạnh. Bàn tay cô nhanh như chớp, đưa lên, rút cây trâm cài tóc, lạnh lùng đâm thẳng đến yết hầu hắn.
Mũi trâm chạm vào làn da hắn, dừng lại chỉ cách một lớp da mỏng. Cô nhếch môi cười, giọng ngạo mạn mà khiêu khích.
"Tôi chưa thích anh đến mức có thể không giết."
Tạ Cố Thương nghiêng đầu, không hề né tránh. Lưỡi trâm lạnh lẽo dần nhấn sâu hơn vào da thịt hắn, gương mặt tuấn lãnh kề sát làn da trắng mịn của cô, nụ cười bạc tình như ẩn như hiện. Song giọng nói lại mang theo ý nhún nhường quái dị, như thể cam tâm tình nguyện phó thác tính mệnh vào tay cô.
"Còn tôi thì thích em đến mức, nguyện dâng cả mạng này cho em. Nhưng..." hắn cúi đầu, ánh mắt kề sát, "ít nhất, hãy yêu tôi một lần đã rồi giết."
Chưa để cô kịp phản ứng, một cánh tay hắn xoay chuyển linh hoạt, đánh rớt cây trâm, khoá chặt hai tay nhỏ bé giam vào trước ngực hắn.
Tề Du nhướng mày đánh giá động tác vừa rồi của Tạ Cố Thương, ánh nhìn tựa dòng sông băng, nhưng môi lại nhả một câu đầy thách thức.
"Vậy thì anh cố gắng hơn đi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất