Tề Du hừ một tiếng, cô khẽ động người, toan đứng dậy. Nhưng lực đạo từ cánh tay hắn vẫn giữ chặt, không cho phép thoát thân.

 

“Ngồi lại một chút,” giọng hắn khàn, thấp trầm, “sẽ có ích cho việc em rung động thêm với tôi.”

 

Tề Du đảo mắt, chẳng buồn tranh biện. Cô chỉ tay về phía đĩa macaron đặt trên bàn thấp.

 

Nhìn thì giống làm nũng nhưng vì vòng tay hắn siết quá chặt, cô chẳng thể với được.

 

Ánh mắt hắn thoáng mềm lại, rướn người lấy đĩa bánh đặt lên đùi cô. Ngón tay thon dài lướt nhẹ qua mu bàn tay cô, như cố tình như vô ý.

 

Cô chọn một chiếc vị nho, khẽ cắn một miếng. Mùi ngọt thanh lan tỏa đầu lưỡi. Trong khoảng lặng mỏng manh ấy, Tạ Cố Thương quan sát từng biến đổi nhỏ bé trên gương mặt cô, khóe môi hơi nhếch, hỏi tiếp:

 

“Người em vừa nói chuyện… là bạn?” Giọng hắn không vội, nhưng ẩn chứa sự truy xét.

 

“Học chung cấp ba.”

 

“Thân không?”

 

“Quan hệ làm ăn.” Cô thản nhiên, ngữ điệu nhạt nhẽo, chẳng mấy quan tâm, tiếp tục thưởng thức macaron.

 

Ánh mắt hổ phách của hắn thoáng trầm xuống, ngữ điệu thoải mái hẳn:

 

“Tốt.”

 

Tề Du lập tức liếc nhìn, giọng mang theo ý trêu chọc:

 

“Gì thế? Anh ghen?”

 

Tạ Cố Thương hơi nhướng mày, đôi mắt hổ phách sắc như lưỡi dao nhìn thẳng vào cô, nụ cười nghiêng nghiêng lộ vẻ nguy hiểm.

 

“Không được?”

 

Cô nhún vai, dáng vẻ lười nhác nhưng lời nói lại sắc lẻm.

 

“Không cấm.”

 

Tạ Cố Thương im lặng ngắm nhìn người trong lòng đang ăn macaron như mèo, chợt lên tiếng, giọng trầm ổn nhưng chứa đựng uy quyền khó chối từ.

 

“Tôi đã cho người chuẩn bị máy bay vận tải. Em hãy dùng đi.”

 

Chưa để cô phản ứng, hắn tiếp.

 

“Nếu là máy bay của Nga, mọi không phận đều mở.”

 

Câu nói dứt khoát, bình thản nhưng lại mang sức nặng không thể chối từ.

 

Tề Du mím môi, ánh mắt thoáng dao động, song cuối cùng chỉ khẽ gật đầu thay lời – xem như chấp thuận.

 

Khí tức của hắn trong thoáng chốc như bị thắp lửa. Hắn ngồi thẳng dậy, đôi mắt như muốn nuốt trọn hình bóng trước mặt:

 

“Nếu đi Haiti, em nên đi cùng tôi.”

 

Tề Du lập tức cự tuyệt:

 

“Không cần. Tôi đi một mình được.”

 

Âm điệu hắn trầm thấp, như mệnh lệnh:

 

“Ngoan, nghe lời tôi lần này.”

 

Đôi mắt cô khẽ nheo lại, khóe môi nhếch thành một nụ cười nhạt, lời đáp nhẹ bẫng nhưng khó nắm bắt:

 

“Anh nghĩ tôi ngoan không?”

 

Ánh mắt Tạ Cố Thương tối sẫm, khóe môi giật nhẹ:

 

“Không.”

 

“Câu trả lời chính xác.” Cô bật cười khẽ, nửa trêu nửa thật. “Anh ở yên đây, an an yên yên mà thong thả đọc tài liệu chính trị, không phải tốt hơn sao?”

 

Tạ Cố Thương nâng mắt, con ngươi hổ phách hun hút khóa chặt bóng hình mảnh khảnh nhưng ngạo nghễ kia. Hắn không cãi, chỉ hơi nghiêng người về phía trước, để khoảng cách rút ngắn, giọng khàn trầm như ma mị:

 

“Vậy em nói tôi yên tâm thế nào?”

 

Tề Du cười nhạt, ánh mắt tựa băng sương. Bàn tay buồn chán đưa lên cổ áo hắn nghịch ngợm.

 

“Tại sao lại không yên tâm? Chẳng lẽ tôi không đủ năng lực xoay sở một chuyến đi?”

 

“Vì em vốn liều lĩnh. Chuyện gì cũng ôm vào người, coi thường sống chết. Chỉ riêng việc em mất máu lần trước đã khiến em bước nửa chân vào quỷ môn quan, em còn không rõ?”

 

Tề Du nhìn hắn một lúc.

 

Ánh mắt nửa cong nửa hờ, ý cười phảng phất, khí chất mềm mại nhưng lại giấu bên trong một tầng bức bách khiến người ta khó lòng chống cự. Cánh tay cô như dải lụa mềm kê lên vai Tạ Cố Thương, ngón trỏ mảnh mai cong hờ. Nghiêng đầu, mái tóc đen óng rơi xuống theo động tác, cô ung dung để thái dương tựa hờ vào đầu ngón cong ấy, tư thế vừa lười nhác vừa cao ngạo, như nữ vương thưởng ngoạn con mồi trong lòng bàn tay. Cô vươn tay còn lại khẽ đặt lên sống mũi hắn, rồi kéo cặp kính vàng xuống, để lộ trọn vẹn đôi mắt hổ phách kia.

 

“Anh biết cái gọi là chi phí cơ hội không? Bản tính liều lĩnh… là điều tôi yêu thích nhất ở bản thân. Tôi thà thử rồi nhận kết quả, còn hơn chần chừ, sợ hãi để rồi trả cái giá còn đắt hơn. Trừ khi chết bất đắc kỳ tử, còn lại, mọi chuyện tôi đều có thể làm chủ. Nếu anh thật sự muốn tốt cho tôi, thì chỉ cần ngồi yên chờ tôi trở về. Đó đã là cách duy nhất để anh chiều theo tôi rồi.”

 

Tạ Cố Thương bật cười khẽ, nụ cười có chút bất cần, có chút ẩn nhẫn, lại chất chứa thứ ôn nhu khó nắm bắt. Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn còn đang đặt trên mũi mình, mười ngón giao nhau, khẽ siết.

 

“Em lúc nào cũng giống như một chú cọp con háu chiến, gặp gì cũng muốn tung vuốt xé nát.” Giọng hắn trầm thấp, từng chữ như nhấn chìm trong khói thuốc, nhuốm màu cưng chiều lẫn bất lực. “Đúng, bản lĩnh và mạnh mẽ khiến em đứng vững giữa vũng lầy quyền lực trong giới hắc đạo và Tề gia, nhưng nếu cứ lao về phía trước không ngừng, sớm muộn cũng sẽ có lúc em kiệt quệ, để lộ nhược điểm cho kẻ khác nắm lấy sơ hở.”

 

Hắn ngừng lại, ánh nhìn khóa chặt lấy đôi mắt sáng lạnh của cô, giọng nói nửa như trách cứ, nửa như bao dung:

 

“Hãy cứ bình tĩnh, đừng nóng vội. Không nhất thiết việc gì em cũng phải ra tay, đôi khi ngược lại, mới là con đường khôn ngoan hơn chưa?”

 

Tề Du khẽ mím môi, ánh mắt thoáng run lên một nhịp rồi lại tĩnh lặng như hồ băng. Tất nhiên, cô đã từng nghĩ đến, Tạ Cố Thương nói đúng chứ không sai. Cô sinh ra trong hào môn, phía sau có cha mẹ bảo ban, anh chị che chở, chú bác nâng niu. Nhưng cô thấu hiểu hơn ai hết, chẳng có nơi nương nào tồn tại vĩnh viễn. Sẽ có ngày cô phải một mình bước lên chiếc cầu độc mộc, dẫu phong ba, vẫn phải tự thân đối mặt. Chính phụ thân từng dạy cô: “Kẻ mạnh không phải người sinh ra đã có tất cả, mà là người trong bất kỳ nghịch cảnh nào cũng có bản lĩnh đi lên.”

 


 

Ý niệm ấy khắc sâu như dấu ấn trong máu, trở thành xiềng xích trói chặt lòng kiêu hãnh.

 

Ngón tay thon dài của Tạ Cố Thương khẽ di chuyển, từ eo siết nhẹ lên gáy, dừng lại ở sợi tóc mềm mại, động tác xoa đều mang vẻ tùy ý mà lại như trấn an chiếm hữu.

 

“Tôi biết,” hắn trầm giọng, âm điệu vừa vỗ về vừa bá đạo, “em được dạy dỗ như thế nào. Nhưng Tề Du… nếu có thể dựa thì cứ dựa, nếu có thể nương thì hãy nương. Đó không phải hèn yếu, mà là biết chọn lựa. Người khôn ngoan không phải kẻ gánh tất cả lên vai, mà là kẻ biết khi nào nên ra mặt, khi nào nên để người khác che chắn cho mình.”

 

Nói rồi, hắn nghiêng đầu, mắt đối mắt, mặt đối mặt. Song song với người con gái trong lòng mình.

 

“Đừng biến sự kiêu hãnh thành xiềng xích trói lấy bản thân. Cho phép mình dựa vào tôi, không có nghĩa em kém đi… mà chỉ chứng minh rằng, em tin tôi đủ để chống lưng cho em.”

 

Ngưng một lúc, Tạ Cố Thương nhìn cô mà đánh giá tình hình.

 

“Nếu em không muốn tôi đi, vậy để Kitsune đi cùng em.”

 

Nghe đến cái tên kia, Tề Du khẽ nhíu mày. Đôi mắt trong trẻo lóe lên một tia nghi hoặc.

 

“Mặt cáo?”

 

“Coi như em cho tôi, một chút yên tâm mà đợi em về.”

 

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Tề Du hơi ngửa đầu, ánh sáng hắt lên gương mặt diễm lệ, tựa như nữ vương đang cân nhắc. Rồi cô đảo mắt ngắm kỹ gương mặt hắn – trầm ổn, ngoan cố, lại mang nét ôn nhu thâm sâu chỉ dành cho riêng mình. Rất lâu sau, Tề Du mới bật cười khẽ, âm sắc trong trẻo lại mang chút chiều chuộng mỉa mai.

 

“Là tôi đánh giá thấp miệng lưỡi của anh rồi. Được thôi. Tôi cho Kitsune đi theo, coi như là cho anh một chút an tâm.”

 

Tạ Cố Thương bắt trọn nụ cười ngạo mạn lẫn cưng chiều trong đáy mắt cô, khóe môi khẽ nhếch – tựa như kẻ thua mà lại là người thắng.

 

“Cảm ơn Tề tiểu thư.”

 

Tề Du nhướng mày.

 

“Đừng vội mừng, Tạ tiên sinh. Tôi chỉ nể tình những lời chỉ điểm vừa rồi mà thôi.”

 

Bầu không khí vốn yên tĩnh vừa chớm ấm áp sau những phút dây dưa tình ý thì cửa phòng bị gõ nhè nhẹ.

 

Mạc Sâm đẩy cửa bước vào, hơi thở mang theo khí lạnh điều hòa từ hành lang. Anh nói với giọng điệu cung kính nhưng không che được sự khẩn trương.

 

“Ngài Cố vấn, ngài có điện thoại từ Điện Kremlin. Ngài Rostin muốn đích thân hỏi thăm sức khỏe ngài. Có lẽ ông ấy đã nhận được tin ngài nghỉ dưỡng hai ngày.”

 

Nhưng chưa kịp bước tới khu vực phòng khách, đôi mắt anh đã chạm ngay cảnh tượng bên trong – một màn ái ân mùi… thật khó gọi tên.

 

Tề tiểu thư an tĩnh trong vòng tay Ngài Cố vấn, trâm mộc sớm đã bị rút ra, để mặc mái tóc đen dài buông xõa. Những lọn tóc mềm theo độ nghiêng của cơ thể mà rơi xuống, trượt qua bờ vai, tản trên cánh tay hắn. Mỗi sợi đều óng mượt, quyện lấy hơi thở của đêm, phảng phất hương hoa thoảng nhẹ. Nhưng ngược lại với vẻ mềm mại đó, là vẻ mặt bất mãn của cô, tựa hồ chú cọp con sẵn sàng vung móng.

 

Còn Ngài Cố vấn nhà anh, Tạ Cố Thương, lại hoàn toàn trái chiều. Hắn đang ôm chặt người con gái kia vào lòng, một tay giữ bàn tay thon dài của Tề Du như bảo vật mà cưng nựng, thần sắc thoải mái hơn thường lệ. Ánh mắt hắn tràn đầy tà mị, khóe môi còn vương ý cười ngạo nghễ.

 

“Khụ…” Mạc Sâm cố gắng lờ đi cảnh tượng xát muối vào mắt này, cố ý ho một tiếng đánh động xin phép, trong lòng chỉ biết than thở.

 

So với ổ bánh mì bơ tỏi áp chảo giòn rụm anh thưởng thức lúc sáng, cái mùi “cơm chó” trong phòng này còn khiến người ta ngộp thở hơn gấp bội.

 

Phận thư ký như anh cần được tăng lương!

2

 

Cả hai đều đã nghe thấy âm thanh “cố ý” của Mạc Sâm, nhưng Tạ Cố Thương vẫn khư khư giữ chặt eo Tề Du. Chưa đầy một giây sau, cô thản nhiên tung cho hắn một cú thúc gọn ghẽ vào bụng, buộc hắn phải buông tay.

 

Cọp con thì vẫn là cọp con.

 

Không thể vì vài phút ngọt ngào mà hóa thành mèo ngoan trong vòng tay hắn.

 

Mạc Sâm nhíu mày, khóe miệng co giật nhẹ. Anh nhìn cú đánh liền thấy đau thay cho gia chủ nhà anh.

 

Ngài Cố vấn à, đã biết người ta tính tình dễ nổi nóng mà hết lần này đến lần khác ưa chọc vào, rốt cuộc là thích bị bạo hành, hay thực sự có sở thích quái dị nào mà tôi chưa hay?
 

 

Tề Du đứng dậy, định trở lại chiếc ghế đối diện, thì cổ tay mềm mại đã bị một bàn tay xương dài nắm lấy.

 

“Ngồi bên này.” Hắn vỗ vỗ mặt ghế kế bên, giọng điệu mệnh lệnh nhưng lại ngấm ngầm cưng chiều. “Có gì cần hỏi sẽ tiện hơn.”

eyJpdiI6IjVLN2tMdXVaTTNIMldrWXRSK2didXc9PSIsInZhbHVlIjoicnZ0MGRpdXBPT1wvMWxkbHdQTG1RSzZZQUNLXC8rcXorUVp0bXpNU1hXVTVMNVBlbjFXMFRFVTB0TElIMFwvajlnaThyaDNGbmhPMGhlZXJJaDI4bVlJK1E9PSIsIm1hYyI6ImU2ODY0ZTllOGI4ZGVlMjIyOGJkZTkzMDI0YjM2NzNmODcwZjNhZDVhZDM0ZDdlODM1NTI3NDFkYmVjNzg2NmEifQ==
eyJpdiI6InB4akwyNlRhXC92TGczV2JLQWxVVEh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlcyQnowMlVuMEFlR3VGNmQ0cG9sZFF6ZXo0RjJMeG9RSUk3OVJXcXNQUXBBQ2RqSTArRHl6N01HNTU0VjFqYzkrNndmS3V2b1c0ZStBaVkrclJsMDh6d2JxSjE4VHFHY1wvd25oVk1IUlZ3dWZrVzFMUTNIWEZqSlROWFd0bUs4bWJpa042WG5LaHVIUUdEYUlabUR1dmlkaGNRYXpqUjRTamJcL1FWQUE3d25xU2lvQTdmNDBGKys4Mk5mVTRVRUkzVWFuTDdpSjl6YzNjK1k1eVZTcEhoM1REQlpqSGJycE1USU9kWEhRcFI4V0tVRnFRdW9WMHdzN2pcLzJ3bFoxTDRLbDZUK2g5ODI5NWJQNDhEY1dNczVxUWlcL21SVTVtbnlPVmlkclBPS0l0d1wvVzdzek50QmFVcjVjb2RTUDE5TUl4Kzk2VW9KVm9wQ1ZwNE41SHFhcU1FdFRaejZCVk1Wc2cycDRSVWg3SzkyWlBRWDlIQVBXRDNVSXhtZExKU0kyNTNTTkJtdHd4cTZWbW1jXC9kdFhRcHc9PSIsIm1hYyI6ImMwNjQyNzg0YTc1NTg5NjdkZTUxMjA5ZDk0ZjRhZGQzYzVjOWNiZGIzOWIwMzAxMGIwNjY5NTIzNTBlZWMwMjkifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x