Không khí trong phòng thoáng chốc trở nên cân bằng hơn.
Một bên, người đàn ông cao ngạo bắt đầu nhận cuộc gọi quốc tế, âm sắc trầm thấp, tiếng Nga lưu loát không vấp một chữ. Một bên, người con gái nghiêng đầu, mái tóc đen buông xõa hờ hững rủ xuống bờ vai, tập trung mở video bài giảng, tay không ngừng ghi chú từng ký hiệu.
Trên màn hình video call, gương mặt Rostin – Tổng thống đương nhiệm của nước Nga, hiện lên. Đôi mắt lam thẳm sâu hun hút, ánh nhìn vừa uy quyền vừa chất chứa nỗi lo lắng thân tình.
"A Trì, cậu có làm sao không?" Chất giọng trung niên vang lên, trầm ấm mà thấm đầy quan tâm.
"Chỉ là vết thương ngoài da, không đáng quan ngại. Cảm ơn ngài đã quan tâm." Tạ Cố Thương đáp, giọng điệu vừa cung kính vừa thản nhiên.
"Cậu lúc nào cũng thế, chuyện lớn cũng coi như nhỏ. Tôi nghe nói cậu bị tập kích, lại còn dính thương tích, bảo sao tôi không lo. Nghỉ ngơi cho tốt, chuyện ở thủ đô giao cho Dmitri xử lý cũng được."
"Ngài Rostin quá lo rồi. Chỉ cần bôi thuốc là không sao."
"Không sao?" Rostin bật cười, giọng khàn trầm như sấm cuộn, mang theo chút trách cứ lẫn thương yêu. "Đây là lần đầu, tôi mới thấy cậu xin nghỉ phép kể từ khi cậu làm việc. Lại xin hẳn hai ngày – chuyện hiếm có như trăng xanh vậy mà cậu lại nói không sao?"
"Bình thường đến ngày quốc lễ cậu cũng làm việc, cứ như nếu ngừng tay một khắc thì sẽ chết vậy. Giờ chỉ vì vết thương bôi thuốc lại xin nghỉ phép, đến kẻ thiểu năng cũng biết cậu có gì không ổn, A Trì à."
Tạ Cố Thương khẽ nghiêng đầu, ngón tay trỏ chống lên huyệt thái dương. Ánh mắt vô thức liếc về phía Tề Du đang nghiêm túc học tập bên cạnh, ánh sáng phản chiếu lên sống mũi cao thẳng, đôi mắt chuyên chú nhìn vào màn hình laptop, vừa ghi chép vừa gõ phím. Toàn bộ sự hiện diện của cô, tĩnh mà lạnh, hệt như một dòng suối ngầm chảy xuyên qua lòng hắn. Đáy mắt hắn thoáng qua một tia dịu dàng, song giọng nói vẫn cung kính:
"Không có gì nghiêm trọng thật, Ngài Rostin. Tôi chỉ bất cẩn mà thôi. Ngài yên tâm, công việc sẽ không trì hoãn."
Đầu dây bên kia, vị nguyên thủ quốc gia trầm mặc một chốc, rồi bật ra một tiếng thở dài nặng trĩu.
"Tôi lo cho cậu." Giọng Rostin trầm khàn, từng chữ tựa như tảng đá nện xuống mặt hồ tĩnh lặng. Âm điệu chẳng còn mang sự trên dưới của kẻ bề trên, mà giống hệt một trưởng bối quan tâm đứa con trai mình. "Cậu còn trẻ, nhưng gánh vác trọng trách quá nặng. Phải nhớ, sức khỏe mới là vốn liếng lâu dài, đừng để mình kiệt sức. Nếu cần gì, hãy trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ làm chủ cho cậu."
Ánh mắt Tạ Cố Thương thoáng trầm tĩnh đến mức khiến người khác bất an. Song khóe môi hắn vẫn cong thành nụ cười cao ngạo, dường như không chút gợn sóng.
"Có ngài chống lưng, còn ai dám sơ suất?"
Nụ cười của Rostin khẽ nới lỏng, song lại xen lẫn nghiêm nghị. Ông hơi nghiêng người, bàn tay to bè gõ nhịp trên thành ghế, ánh mắt như muốn nhìn thấu tận đáy lòng đối phương.
"Thế cậu còn nhớ lời tôi dặn không?"
Khóe mày Tạ Cố Thương khẽ động, giọng nói mang theo ý cười bất lực.
"Ngài lại nữa sao?"
"Cậu thử nhắc lại cho tôi nghe xem."
Hắn bật cười, một tiếng cười vừa như nhẫn nại, vừa như bất đắc dĩ. Trong khoảnh khắc ấy, vẻ lạnh lùng thường trực biến mất, để lộ ra một dáng vẻ như học trò bị thầy giáo gọi lên bảng. Thế nhưng hắn vẫn thuận theo, chậm rãi nhắc lại từng chữ, ngữ điệu kiên quyết.
"Nơi nào lính Nga đặt chân tới, nơi đó sẽ là của chúng ta."*
Rostin nheo mắt, đáy mắt lóe lên tia sáng ngầm. Ông nghiêng đầu hỏi lại.
"Đấy có phải là một câu tục ngữ hay ngụ ngôn không?"
Tạ Cố Thương đáp gọn, giọng trầm mà dứt khoát.
"Thưa, không."
"Thế đấy là gì?"
"Là quy tắc từ ngàn đời xưa của nước ta."
Một thoáng tĩnh mịch. Rồi Rostin ngửa đầu cười khẽ, tiếng cười khàn đục, pha lẫn sự từng trải của một lão già nhìn thấu nhân sinh.
"Tốt. Rất tốt."
Ông dừng lại, nhấp một ngụm rượu, sau đó giọng điệu bỗng nhuốm chút trêu chọc, nửa đùa nửa thật.
"Cậu phải luôn ghi nhớ những gì tôi nói, đừng ép tôi phải sai người lôi cậu về Moskva nghỉ dưỡng. Hoặc... để tôi đích thân chọn một vị tiểu thư nào, gả cho cậu yên bề gia thất. Mà tôi thấy không ít lão trong giới chính trị, thương nghiệp khao khát gả con gái cho cậu. Có cần tôi ra mặt không?"
Tạ Cố Thương hơi nhướng mày, đáy mắt thoáng hiện tia sắc bén, song hắn lập tức giấu đi, chỉ nhàn nhạt đáp:
"Ngài nói đùa sao."
Ngay khi câu đó rơi xuống, ánh mắt hắn như có ý thức liếc nhanh về phía Tề Du, muốn dò xét phản ứng.
Trong lòng hắn dấy lên một cảm giác mâu thuẫn, vừa thấp thỏm bất an, vừa ngấm ngầm chờ đợi.
Bất an bởi hắn thừa hiểu, một khi cô nổi giận, khí thế lạnh lùng ấy đủ khiến hắn phải kiêng dè.
Nhưng ẩn sâu lại là niềm mong chờ không nói thành lời: mong thấy cô ghen vì hắn, mong được chứng kiến khoảnh khắc cô vì để tâm mà lộ ra khát vọng chiếm hữu. Bởi nó là cách nhanh nhất khiến hắn cảm nhận rõ ràng rằng, trong trái tim cô, hắn không hề thừa thãi.
Nhưng cô gái kia chẳng có chút động tĩnh nào, ngòi bút máy vẫn chạy đều trên trang giấy trắng phát ra âm thanh "sột soạt" đều đặn, nét chữ tinh tế mà mạnh mẽ như chính chủ nhân nó: trầm tĩnh, tự chủ, chẳng hề xao động. Đôi mày cong không hề nhúc nhích, thần sắc vẫn điềm tĩnh như không nghe thấy gì.
Tạ Cố Thương khẽ cau mày, sâu trong mắt thoáng hiện một tia bất mãn. Một thứ cảm giác mơ hồ, kỳ vọng xen lẫn bực bội, siết chặt ngực hắn.
Cô thật sự không quan tâm?Không phải lúc này, cô nên bộc lộ bản tính chiếm hữu với hắn sao?
Hắn nào biết, Tề Du hoàn toàn không hiểu tiếng Nga. Với cô, âm thanh vừa rồi chẳng khác nào khúc nhạc nền bằng ngôn ngữ xa lạ, mà việc học hành trong tay mới là trọng yếu.
Ánh mắt Tạ Cố Thương dần tối sẫm, ngón tay vô thức siết chặt cạnh bàn.
Đúng lúc đó, tiếng cười khàn đục lại vọng ra từ loa:
"Đùa gì mà đùa, ông già này nói thật đấy. Cậu cũng đâu còn nhỏ, nên lập gia đình là vừa. Hay là... thằng nhóc cứng đầu nhà ta đã có người trong tim rồi?"
Thấy Tạ Cố Thương im lặng, khóe môi Rostin cong lên thành một đường gian xảo.
"Chà, thằng nhóc này không tệ, còn biết kiếm bạn đời. Nói đi, cô gái ấy tốt không?"
Tạ Cố Thương hơi ngả người ra sau, ngón tay thon dài gõ nhịp nhè nhẹ trên tay vịn ghế, đáy mắt u tối pha chút ý cười bí hiểm:
"Ngài đoán thử xem."
"Còn chẳng thèm chối thì có vẻ là đúng rồi." Rostin cười ha hả, lắc đầu bất lực. "Ông già này không thể đoán được. Tôi chưa từng thấy cậu hứng thú với bất kỳ cô gái nào. Thế nên, chẳng đoán nổi kiểu người nào sẽ khiến cậu rung động."
Khóe môi Tạ Cố Thương nhếch lên, giọng nói trầm thấp lẫn ma lực, khẽ khàng như lời nguyền:
"Rồi ngài sẽ được gặp, trong một ngày không xa."
Màn hình truyền sang tiếng cười sang sảng, mang theo mùi rượu nồng nặc quyền lực:
"Được, ông già này chờ kết quả của cậu. Bảo trọng, A Trì."
Hình ảnh dần tắt, chỉ còn lại màn hình tối om.
Tạ Cố Thương ngồi yên vài giây, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm mặc nhìn khoảng không trước mặt.
Trong lúc cuộc đối thoại kéo dài gần mười phút, phần nhiều là dặn dò và hỏi han. Tề Du ngồi cạnh, tai nghe rõ từng lời chỉ là không hiểu nghĩa, nhưng trong lòng không khỏi đánh giá: quan hệ của Tạ Cố Thương và vị Tổng thống này quả nhiên không đơn thuần.
Trong mắt Tề Du, ngữ điệu và biểu cảm ấy giống như một người cha đang dặn dò đứa con trai trưởng thành hơn là một nguyên thủ đối đãi cấp dưới.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt vô thức lướt sang Tạ Cố Thương. Khuôn mặt hắn nghiêm nghị, giọng điệu điềm đạm nhưng lại có sự thoải mái ẩn trong từng câu trả lời, không có vẻ gì là xa cách như những người khác.
Có thể thấy vị trí của hắn trong mắt vị Tổng thống Nga... rõ ràng chẳng tầm thường.
Nhưng Tề Du không xao nhãng lâu. Cô điều chỉnh tai nghe, tiếp tục mở video giảng dạy. Đôi mắt sáng chăm chú dõi theo từng slide, vừa ghi chép, vừa tự xen kẽ vài câu hỏi tự thoại.
Sau khi cuộc gọi đã ngắt, căn phòng trở lại tĩnh lặng. Tạ Cố Thương vừa tiếp tục ký phê duyệt văn kiện trên màn hình, vừa liếc qua kiểm tra bảng báo cáo về dòng chảy dầu mỏ Trung Đông. thỉnh thoảng gõ nhịp ngón tay xuống mặt bàn, từng nhịp nặng nề mà dứt khoát, hệt như một bạo quân điều binh khiển tướng.
Hắn vốn đang cố tình dựng lên vẻ mặt "cần dỗ dành", khóe môi trễ xuống, ánh mắt phảng phất u ám. Nhưng đợi mãi, Tề Du vẫn không thèm để tâm, hắn tự thấy bản thân chẳng khác gì một đứa trẻ con đang bày trò.
Một khắc sau, hắn đột nhiên mất hứng với trò dỗi hờn vặt vãnh ấy. Đôi đồng tử tối sẫm thu lại, tựa vực sâu nuốt hết ánh sáng quanh mình, lại trở về dáng dấp lạnh lùng, chuyên chú.
Lâu lâu, Tề Du ngẩng đầu hỏi hắn vài thuật ngữ chuyên ngành.
Hắn không hề tỏ vẻ phiền, ngược lại còn giảng giải kỹ càng, thi thoảng dừng bút phê duyệt văn kiện để lấy ví dụ thực tế. Tề Du lắng nghe chăm chú, đôi mắt long lanh ánh lên tia sáng của người ham học hỏi. Cô không hề vì tự tôn mà che giấu sự thiếu sót, càng không ngại đặt câu hỏi, trái lại còn tận dụng hắn như một kho tri thức sống động.
Một người dốc lòng chỉ dạy, một người chuyên chú hấp thu. Cảnh tượng tĩnh lặng mà dịu dàng, nhưng lại ẩn chứa sự ăn ý đến mức khiến kẻ ngoài nhìn vào cũng phải ghen tỵ.
Thời gian trôi vùn vụt. Khi cô xem xong toàn bộ phần học của hai ngày qua, nắng trưa đã chiếu rọi qua tấm rèm dày, để lại từng vệt sáng nhạt trên thảm trải sàn.
Tề Du khép laptop lại, ngẩng lên. Đôi mắt xanh đen thẳm khẽ đảo sang phía hắn, giọng thản nhiên nhưng mang theo một tia nhu cầu hiếm thấy.
"Tạ tiên sinh, tôi đói."
1
Cùng lúc đó, điện thoại cô rung báo tin nhắn từ Dịch Thừa Diễn: "Đã chuẩn bị và đóng hàng xong. Có thể sẵn sàng lên đường."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất