Tiếng súng nổ khô khốc, viên đạn xuyên toang trán kẻ vừa kêu lên. Thân thể gã khựng lại, đôi mắt còn chưa kịp tin vào cái chết thì đã ngã vật xuống, máu loang ra đất.
Không một ai nhìn rõ Tề Du rút súng từ khi nào. Chỉ thấy cô đứng nguyên chỗ cũ, khẩu FN Five-seveN trên tay còn bốc khói, ánh mắt vô cảm như thể việc hạ một mạng người chẳng khác nào gạt bụi trên áo.
“Đám nào lên được, thì lên đi.”
Âm sắc của Tề Du trầm lạnh, không lớn nhưng từng chữ như lưỡi dao cắt vào da thịt, khiến đám còn lại thoáng run rẩy.
“MẸ KIẾP, BẮN CHẾT NÓ CHO TAO!” một tên khác gào lên, khẩu AK lia thẳng.
Tiếng đạn nổ ầm ầm, chớp lửa rực sáng cả khoảng sân. Nhưng bóng người kia đã biến mất. Trong nháy mắt, Tề Du lăn mình qua một khối bê tông vỡ, hai khẩu súng đồng loạt nhả đạn. Động tác dứt khoát, gọn gàng, từng phát bắn chính xác đến mức kinh hoàng. Máu bắn tung tóe, vài thân người gục xuống chỉ trong ba giây.
Ngay khi hai bên hông, có hai gã đàn ông đang lao tới. Tề Du trượt người ra khối bê tông, cánh tay nâng súng, hai phát liên tiếp “phập phập” vào hai tên, viên đạn xuyên qua trán, ngã vật xuống không kịp kêu.
Một băng đạn hết, cô không chần chừ thay ngay, ngón tay lướt qua băng tiếp theo nhanh đến mức hoa mắt. Đạn bay, người ngã, từng bước tiến lên hệt như một vũ khúc tử thần.
Nhưng có băng đạn nào là vô tận? Khi cả hai khẩu súng khựng lại trong âm thanh “cạch” khô khốc, Tề Du đã sớm chuẩn bị tinh thần. Cô rút từ hông ra đôi song đao ngắn, lưỡi thép sáng loáng phản chiếu ánh lửa lập lòe từ những thùng dầu bốc cháy.
Một kẻ lao đến, cô xoay người, mũi đao vẽ đường cong sắc bén, cắt ngang cổ hắn, máu phun ra nóng rẫy. Thêm hai kẻ khác ập tới từ hai phía, Tề Du nghiêng người né, song đao giao nhau, “keng” một tiếng chói tai, lưỡi thép phản quang lóe sáng, rồi liền sau đó là tiếng rú thảm thiết khi bụng một kẻ bị rạch ngang. Động tác của cô lưu loát, ung dung, chẳng khác nào đang luyện một bài quyền vũ đẹp mắt. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lẽo, sống lưng thẳng tắp, khí chất ngạo mạn như đoá mạn đà la nở rộ nhưng đã bị tưới đỏ thành đoá mạn châu sa trong lửa khói địa ngục.
Mùi thuốc súng, mùi máu tanh, tiếng la hét thảm thiết hòa vào nhau. Tề Du di chuyển giữa bóng tối như một cơn gió đen. Mỗi bước chân đều mang theo sát khí, mỗi cái xoay người đều gặt đi sinh mạng.
Đám lính ban đầu hung hăng bao vây, giờ chỉ còn lại tiếng kêu thất thanh, run rẩy hoảng loạn.
Trong ánh sáng mờ nhạt, thiếu nữ áo đen đứng thẳng, đôi song đao nhỏ máu loang đỏ, gương mặt vô cảm không hề dao động. Thứ bá khí kia không còn là của một cô gái.
Mà là bóng dáng của một sát thần giáng thế.
Sau một hồi chém chém giết giết, tiếng thét thảm của kẻ bị đao găm nơi cổ họng vẫn còn văng vẳng. Tề Du lạnh lùng đặt gót giày lên ngực hắn, dồn lực giữ chặt, bàn tay trắng nõn nhưng vững chắc nắm chuôi đao, mạnh mẽ rút phăng ra.
You'll also like
Vạn dặm hoa đào trong mưa hạ - Hạ Vũ
(379) Hào môn cá mặn thầm nghĩ bãi lạn dưỡng...
[BHTT - QT] Trường hận ca - Thái Dương Khuẩn
[Tu chân ] Tu tiên chi vô dụng - đả cương th...
Hệ Thống Xinh Đẹp Không Ngờ Lại Trở Thành Vạ...
bi thương ngược dòng thành sông
Xoẹt!
Máu nóng phun trào, bắn tung tóe, vương lên cả má cô, loang đỏ đôi gò má vốn trắng ngần. Dưới ánh sáng leo lét của vài ngọn đuốc còn sót lại, dung nhan mỹ lệ ấy như nhuốm thêm ma khí, vừa diễm lệ vừa đáng sợ.
Trong tai nghe, giọng Kitsune cùng đội hậu cần Spectre rốt cuộc cũng vang lên, mang theo sự căng thẳng dồn dập.
“Tề tiểu thư, chúng tôi đã đáp xuống. Tiếp viện sẽ đến nơi trong vòng mười phút. Xin cô kiên trì chờ đợi!”
Tề Du không chút dao động, ngẩng đầu, khóe môi cong lên nụ cười lạnh, tay khẽ lau vệt máu đỏ thẫm dính trên gò má. Thanh âm bình thản, tựa như từ một cõi xa xăm.
“Không cần tiếp viện, đưa xe đến đón là được.”
“Tôi xử lý xong rồi”
“Xong rồi..?” phía bên kia, Kitsune hơi sững.
Xong cái gì? Cái gì xong?
Đường tuyền một lần nữa bị ngắt, chỉ còn lại tín hiệu định vị.
“Alo? Alo 1..2..3..4 alo? Tề tiểu thư?” Kitsune nhắc đi nhắc lại như một tên ngốc.
Sh*t, cô ta thích ngắt máy ngang thế à?
Phía bên Tề Du, ngay khi lời nói của cô vừa dứt, bỗng một tràng vỗ tay dõng dạc từ phía tay phải vang lên.
Tề Du xoay đầu, ánh mắt xanh đen lấp lánh hàn quang nhìn về phía đối diện. Giữa đám người hùng hổ, một tên cầm đầu vạm vỡ, gương mặt hung ác, khóe miệng nhếch nụ cười bỡn cợt nhưng lại nghe được sự khen thưởng, từng bước tiến lên.
“Không ngờ,” gã vỗ tay, giọng mang theo mấy phần trào phúng. “Một cô gái nhỏ bé lại có thể giết sạch cả một băng vũ trang.”
Tề Du nhướng nhẹ một bên mày, nụ cười khinh bạc dâng trên môi, lộ ra thần thái ngông cuồng khó tả.
“Do ông kém.”
Cái vẻ bất cần, tựa như coi sinh tử trong lòng bàn tay, càng khiến gã hứng thú mà bật cười sằng sặc.
“Xem ra cô chẳng biết sợ là gì.”
Đứng trước một đám đông đàn ông, tay trang bị vũ khí – thế nhưng người con gái này lại đối diện vẫn bình thản vô cùng.
Đôi mắt Tề Du thoáng nheo lại, lạnh buốt như băng tuyết ngàn năm. Bật cười một tiếng, giọng điệu cô lãnh đạm nhưng cao ngạo.
“Một lũ vô năng thì có gì đáng để sợ sao?”
Câu trả lời thẳng thừng khiến tên thủ lĩnh bật cười dữ dội, nhưng đáy mắt đã hằn lên sát ý.
“Hay cho câu có gì để sợ! Tôi thấy cô rất giỏi, nên tôi cho cô hai sự lựa chọn. Một là theo tôi, an toàn, quyền lợi, thứ gì cũng có. Hai… chôn cái thây xinh đẹp đó tại đây. Cô bé, hãy chọn đi!”
Gã vừa chứng kiến lối tác chiến vừa tàn nhẫn vừa điêu luyện của cô, càng không dám khinh thường. Đối với loại người như thế, hoặc là thuần hóa, hoặc phải tận diệt.
Tề Du lặng lẽ cúi đầu, bờ vai khẽ run lên… rồi bật ra một chuỗi cười thấp, khàn khàn, khiêu khích như tiếng gươm thép ma sát trong đêm tối. Cô chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên sắc bén.
“Đám người kia so với đám này… thì sao?” giọng cô đột ngột hướng về phía những người già, phụ nữ, trẻ nhỏ đang co ro nấp một góc.
Bầu không khí thoáng chốc đông cứng. Tất cả đều nhìn nhau, cắn chặt môi không dám thốt lời. Bất ngờ, đứa bé trai lúc nãy bị đánh bật dậy, đôi mắt đỏ hoe, cố nén sợ hãi, dõng dạc nói.
“Chị ơi, bọn chúng… chẳng khác gì nhau cả! Vừa ác độc, bẩn thỉu, lại còn biến thái! Nếu chúng em chạy thoát nơi này mà bị chúng bắt lại, thì sẽ bị đánh đến chết, bắt khai đủ chuyện, dù có biết hay không cũng vẫn bị tra tấn, bắt phục tùng từng ngày…” Lời nói non nớt nhưng cứng rắn như nhát dao xé toang không khí.
Tên thủ lĩnh nghe vậy chỉ cười khẩy, không chút e dè, liếm mép phô bày vẻ khát máu. Gã ngạo nghễ giơ khẩu súng, chĩa thẳng vào đứa trẻ.
“Mẹ nó, ồn ào quá.”
Đoàng!
Viên đạn xé gió, tiếng hét xé lòng vang lên. Cậu bé ngã gục, máu loang đỏ ngực áo. Người bà già nua nhào đến, ôm chặt lấy đứa cháu, tiếng khóc nấc nghẹn.
“Chúa ơi, cháu tôi…xin hãy cứu cháu tôi…”
Đám đàn ông xung quanh cười hả hê.
Nhưng tiếng cười nhanh chóng nghẹn lại trong cổ họng.
Xoẹt—!
Một vệt sáng bạc lóe lên.
Bịch!
Cái đầu của tên vừa bóp cò lăn lông lốc dưới chân thuộc hạ khiến cả đám chết lặng.
Ánh mắt Tề Du đỏ rực sát khí. Không cần một lời dư thừa, cô lao vào, thân ảnh như bóng ma. Mỗi nhát đao đều chuẩn xác, tàn nhẫn – cổ họng bị cắt, ngực bị đâm xuyên, động mạch bị chém lìa. Chỉ trong chớp mắt, đầu rơi máu chảy, tiếng gào thét vang khắp.
Không một kẻ nào thoát khỏi lưỡi đao của cô.
Cho đến khi… trước mặt cô chỉ còn một cậu thiếu niên chừng mười sáu tuổi, quỳ rạp dưới đất, toàn thân run rẩy, dập đầu lạy lục.
“Xin tha! Tôi… tôi chỉ vì mẹ già và em trai… mới theo chúng. Tôi chỉ muốn tìm chỗ dung thân, sống yên qua ngày!”
Song đao dừng lại ngay sát cổ cậu. Đôi mắt Tề Du nheo lại, lóe sáng như muốn nhìn thấu dối trá trong tâm can. Cô khẽ nghiêng đầu, đánh giá thiếu niên non nớt kia – ánh mắt sợ hãi nhưng không che giấu được khát vọng sống.
Nhưng ngay sau đó, cổ tay khẽ xoay, đao hạ xuống – không phải vào cổ mà lưỡi thép vạch bốn nhát lên tứ chi thiếu niên. Không cắt chi hoàn toàn nhưng tạm thời khó mà chạy thoát.
Không giết, nhưng cũng chẳng hoàn toàn tin tưởng. Ánh mắt Tề Du thản nhiên mà sâu thẳm, chút thương xót cũng phải kèm theo cảnh cáo. Coi như một tầng phòng bị.
“Á—!” tiếng thét đau đớn vang vọng, thân thể cậu bé lăn lộn dưới đất.
Tề Du thu đao, bóng lưng lạnh lẽo xoay đi, bước về phía những nạn nhân kia.
Nơi ấy, bà lão vẫn ôm đứa bé dính máu. Tề Du ngồi xuống, điềm tĩnh kiểm tra.
Đứa bé bị bắn vẫn còn thoi thóp.
Viên đạn tuy ác liệt nhưng may mắn chưa chạm vào chỗ hiểm.
Còn cứu được.
Không nói không rằng, cô mở balo, lấy ra một đoạn khăn voan trắng tinh, động tác nhanh chóng mà chuẩn xác cầm máu cho đứa bé.
Lời nói bật ra từ đôi môi đỏ thẫm, ngữ khí tàn nhẫn, lạnh băng.
“Không chết được đâu, bà đừng khóc nữa.”
Âm sắc vô tình, nhưng ẩn trong đó là tia nhân tính khó lột tả.
Một lúc sau, âm thanh động cơ rền rĩ vang vọng cả một vùng, đoàn xe của Kitsune nối đuôi nhau tiến vào khu vực chiến sự vừa tan. Những bức tường đá vỡ vụn, khói đen còn âm ỉ bốc lên từ vài mái nhà sụp đổ. Mùi thuốc súng, mùi máu tanh đặc quánh đến nỗi luồn thẳng vào phổi, khiến người ta chỉ muốn nôn mửa.
Khi cửa xe nơi ghế lái phụ mở ra, Kitsune bước xuống, vừa đặt chân tới, toàn thân hắn liền cứng ngắc.
Trước mắt hắn là một mảnh đất hoang tàn: xác người ngổn ngang, vết máu loang lổ nhuộm đỏ đất cát, nhà kho nửa sập, vách tường thủng lỗ chỗ. Không khí vẫn còn âm ỉ mùi cháy khét.
Trong lòng Kitsune dấy lên một dự cảm chẳng lành, tim đập dồn dập như trống trận. Trong đầu thoáng qua một ý nghĩ duy nhất.
Nếu Tề tiểu thư có chuyện gì, e rằng… mạng mình cũng chẳng còn nguyên vẹn để về gặp lão đại.
Kitsune siết chặt quai súng ở hông, sắc mặt trắng bệch. Không phải vì xác người đang chất đống, mà vì sợ trong đống xác chết đó – có Tề Du.
“Tiến vào!” Kitsune nghiến răng ra lệnh cho đội áp suất phía sau, rồi tự mình lách qua những khung thép cong queo.
Đoàn người Spectre phía sau cũng lần lượt tiến vào, ánh mắt vừa kiêng dè vừa kinh ngạc.
Rồi, khi vòng qua dãy xe tải cũ kỹ đã bị đổ nghiêng, đi chưa đầy vài bước. Bọn họ liền dừng chân, ánh mắt đồng loạt khựng lại.
Một khung cảnh khiến cả Kitsune cũng phải thầm rủa một tiếng trong lòng.
Hình ảnh trước mắt… như một bức tranh kinh hoàng xen lẫn quái dị.
Ở giữa đống hoang tàn, bên cạnh mấy chiếc xe Jeep cũ kỹ bị lật ngang, mấy người phụ nữ, trẻ em và người già ngồi co ro, gương mặt đầy nước mắt lẫn máu, song ánh mắt đều đổ dồn về thiếu nữ kia – người mang theo cảm giác vừa sợ hãi vừa nương tựa. Tựa như trong thế giới đẫm máu, chỉ có cô là thứ niềm tin duy nhất, dẫu niềm tin ấy cũng lạnh lẽo đến rùng mình.
Trên nóc capo chiếc Jeep bạc màu, Tề Du ngồi ung dung, thân thể vấy máu từ đầu đến chân. Đôi giày đen dính bết, ống quần dính bụi bẩn loang lổ, gương mặt vốn trắng ngần nay điểm vệt máu đỏ sẫm như cánh hoa hồng rơi vãi trên băng tuyết, rực rỡ mà ghê rợn. Mái tóc dài buộc cao, vài sợi bung xõa, càng làm nổi bật khí chất ngông cuồng máu lạnh.
Thế nhưng, trong khung cảnh đẫm máu ấy, tay cô không cầm súng, không cầm dao lại nhàn nhã cầm một chiếc hộp nhỏ trên tay. Bên trong là những miếng vụn macaron đủ màu: hồng phấn, vàng nhạt, xanh bạc hà, tím oải hương. Màu sắc ngọt ngào ấy đặt trong tay một người toàn thân đầy máu, lại đối lập đến chói mắt.
Cô dùng đầu ngón tay thon dài kẹp một mảnh, đưa lên môi, khẽ cắn. Đôi môi dính máu hòa lẫn vụn bánh sắc màu, càng khiến nụ cười nhạt cong nơi khóe miệng thêm quỷ mị.
“Đến rồi à?” giọng nói cô nhàn nhạt, kéo dài cuối câu, mơ hồ chẳng rõ là chào đón hay giễu cợt. “Vừa đúng giờ đấy, tôi còn tưởng sẽ phải ăn hết hộp macaron này một mình.”
Kitsune gần như cứng đờ tại chỗ. Cổ họng khô khốc, hắn lùi nửa bước bản năng, lông tơ dựng đứng, da gà nổi khắp. Cuối cùng vẫn phải cố nuốt xuống khối nghẹn nơi cổ họng, gượng gạo lên tiếng.
“Cô… vẫn ổn chứ, Tề tiểu thư?”
Tề Du từ tốn ngẩng mắt. Trong đôi đồng tử như băng dưới hoàng hôn, lạnh đến mức không vương chút nhân tình. Chỉ có hờ hững, lãnh đạm, và chút cười như giễu cợt.
“Ổn. Chỉ là hơi đói.”
Câu đáp thản nhiên rơi xuống, như thể máu thịt be bét dưới chân chẳng đáng nhắc đến. Kitsune hít vào một hơi lạnh, sống lưng như có luồng gió âm thổi dọc qua.
Kitsune: “…”
Câu trả lời nhẹ tênh, nhưng lại khiến hắn lạnh cả sống lưng hơn bất kỳ màn giết chóc nào đã từng chứng kiến.
Phía sau lưng, một tên lính Spectre bất giác hít sâu, giọng thì thầm run rẩy.
“Cô ấy… là người, hay là tử thần tái thế vậy?”
“Nín.” Kitsune cau mày nghiêng đầu cảnh cáo, nhưng chính bản thân hắn cũng không dám phủ nhận nỗi rùng mình ớn lạnh. Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ điên rồ.
Con gái gì mà máu lạnh như ác quỷ. Nếu đây là người mà lão đại muốn giữ lấy cả đời… thì e rằng, cả thế giới này sớm muộn gì cũng bị hai người họ nhuộm máu.
“Buồng áp… vẫn ổn chứ?” Tề Du gấp hộp macaron bỏ vào balo, phủi nhẹ đầu ngón tay, rồi nhảy xuống khỏi capo Jeep. Động tác lưu loát, dứt khoát, không hề vướng víu.
Kitsune ngẩn ra nửa giây, mới vội đáp.
“À… vẫn ổn, ba chiếc xe vận tải chờ ở ngoài, đã bố trí hộ vệ nghiêm mật.”
Tề Du đưa cằm về phía nhóm phụ nữ và trẻ nhỏ đang run rẩy bên cạnh đống xe cháy dở.
“Đưa bọn họ cùng đến doanh trại, ở đó ít nhất còn có thể sống sót. Trong đó, có một đứa bé bị đạn xuyên ngực, có khả năng gãy xương sườn. Cẩn thận.”
Ánh mắt cô lại dịch sang một thân hình thiếu niên run rẩy giữa đống xác, nâng tay chỉ thẳng.
“Cả nó nữa. Mang về bó bột, không thì tàn phế cả đời.”
Kitsune gật đầu, phất tay cho thuộc hạ hành sự, rồi vẫn không kiềm nổi mà nhìn cô chăm chằm.
“Cô không bị thương sao?”
Ánh nhìn của Tề Du nửa hững hờ nửa châm chọc. Dù chẳng nhìn vào hắn.
“Anh muốn tôi bị thương?”
“Không nói lại cái miệng của cô.” Kitsune nghẹn họng, bật ra một câu lầm bầm. “Nhưng lão đại đã biết rồi, có ra sao cũng chẳng thay đổi được gì.”
“Ồ?” Nghe đến hai chữ lão đại, Tề Du khẽ chớp mắt, rồi nghiêng đầu quan sát nhóm người đang được Spectre dìu đi, giọng nhàn nhạt.
“Vậy ra Tạ Cố Thương đã biết hết rồi. Thế mà anh ấy chẳng buồn liên lạc lấy một lời… không có vẻ gì là lo lắng nhỉ.”
Tai nghe trong mũ có thể nối trực tiếp với cô, điều đó đồng nghĩa Tạ Cố Thương hoàn toàn có thể chen vào bất cứ lúc nào. Nhưng từ đầu đến cuối, không có một tiếng gọi, không một câu hỏi quan tâm. Yên ắng đến mức như thể hắn cố tình thả mặc, dửng dưng đứng ngoài mọi hiểm nguy của cô.
Nếu những người thân cận quanh cô luôn sốt ruột không yên, thì hắn lại lặng lẽ như đã tính toán trước, không biểu lộ lấy một tia hoảng hốt. Chính sự trầm tĩnh ấy, so với nóng vội, càng khiến người ta khó nắm bắt hơn.
Hứ, cô không thèm hắn quan tâm.
“Không lo lắng?” Kitsune chau mày, tựa như muốn đòi lại công bằng cho chủ nhân: “Lão đại nghiêm cấm bất kỳ ai can dự vào chuyện cô làm, nhưng nếu cô có vết xước nào, số người phải chết theo để bồi táng cô, chắc phải đếm bằng cát sa mạc.”
Tề Du im lặng một thoáng, khoé môi chợt cong – tựa như cười mà chẳng cười.
Ồ, thì ra là vậy.
Cô sẽ rút lại suy nghĩ vừa rồi.
Cô cảm thấy, bản thân lại học từ hắn thêm một nước cờ hiểm, vừa gắp lửa bỏ tay người, vừa khéo léo cướp lấy công lao. Hắn hiểu rõ cô cực kỳ chán ghét bị cản trở, nên tuyệt nhiên không trực tiếp can thiệp. Trái lại, hắn để tất cả trách nhiệm đổ xuống vai thuộc hạ.
Nếu cô thuận lợi, bọn họ không sao cả. Nhưng nếu cô xảy ra vấn đề, những kẻ đi theo sẽ bị chôn vùi theo cùng. Ngược lại, nếu họ làm hỏng việc của cô, chính cô sẽ không tha cho họ.
Một mũi tên, trúng hai đích.
Bảo vệ được cô – nhưng vẫn phải để cô đạt thành toàn nguyện vọng.
Tề Du hít một hơi thật sâu và thở ra một hơi thật dài.
Cô, phải đối xử tốt với thuộc hạ mới được. Phải thêm phúc lợi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất