Đúng lúc đó, thuộc hạ bế thiếu niên đang bê bết máu đi qua. Nhìn qua bốn vết thương trên tứ chi, Kitsune cau mày.
"Vết thương này...không đứt gân, nhưng muốn hồi phục phải điều trị dài hạn. Ai mà ra tay tàn nhẫn thế?"
"Tôi."
Tề Du nhìn hắn, giọng dửng dưng, chẳng hề gợn sóng. Đôi mắt lạnh nhạt, hệt như đang nói: Vậy thì sao?
Kitsune: "..."
Cũng phải thôi. Ở đây, còn ai tàn bạo hơn cô.
Tề Du tàn bạo: "Đi thôi."
Đoàn xe lăn bánh rời khỏi bãi chiến trường, bánh sắt nghiền nát trên lớp đất bụi loang máu, lao thẳng lên con đường lớn.
Trong chiếc SUV riêng biệt, Tề Du tựa hẳn lưng vào ghế, một tay hờ hững cầm chiếc khăn trắng mà thủ hạ vừa dâng. Nàng không vội, từng cử động đều thong thả, lau lớp máu đã khô vương nơi đầu ngón, tựa hồ đang nghiền ngẫm điều gì.
Ánh mắt cô xuyên qua khung kính lạnh lẽo, cảnh tượng bên ngoài lướt qua như một thước phim địa ngục: mái nhà cháy rụi, khói đen cuồn cuộn, xác người phủ chiếu sơ sài nằm ngổn ngang, mùi thịt cháy và tro bụi hoà tan thành thứ không khí đặc quánh, nồng nặc đến khó thở. Cái chết và đói khát chẳng khác nào bầy quỷ dữ, bám riết từng dặm đường.
Kitsune ngồi ở ghế phụ, thân mình hơi nghiêng về phía Tề Du, giọng khàn khàn xen chút cẩn trọng, dường như sợ chọc vào mồi lửa.
"À... lão đại có nhắn. Khi gặp được cô thì liên hệ với ngài ấy ngay. Tôi mở đường truyền rồi, cô nghe đi."
Tề Du tựa người vào ghế, ánh mắt trong veo lơ đãng nhìn khung cảnh hoang tàn lùi dần bên ngoài cửa kính. Cô khẽ buông một tiếng đáp nhàn nhạt.
"Anh nghe trước đi
Kitsune ngẩn người, khóe môi giật nhẹ, cuối cùng mím lại thành một đường mỏng. Từng chữ thoát ra như bị ép buộc.
"Lão đại bảo... chỉ muốn gặp cô."
Sau trận cuồng nộ buổi chiều từ lão đại, hắn vẫn chưa hoàn hồn để đủ dũng khí nghe lại chất giọng ấy.
Đôi môi đỏ thắm của Tề Du cong lên, nụ cười như sương khói giăng mờ trên mặt hồ, hư hư thực thực.
"Sao thế, anh sợ anh ta à?"
Kitsune lặng thinh, gân xanh bên thái dương khẽ giật.
Con nhóc này... đến giờ vẫn còn để bụng chuyện trên máy bay sao.
Không khí trong khoang xe như bị ai bóp nghẹt, đặc quánh đến nghẹn thở.
Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói quen thuộc, trầm thấp mà ấm áp, bất ngờ vang lên từ hệ thống liên lạc, cắt ngang không khí căng cứng:
"Vậy em có sợ không?"
Màn hình lắp ở ghế phụ vụt sáng. Hình ảnh Tạ Cố Thương hiện ra rõ nét. Hắn ngồi trong phòng ăn riêng biệt, dáng vẻ vừa thư nhàn, vừa trác tuyệt. Áo thun trắng tinh giản, phác họa khí chất thanh khiết nhưng không hề đơn điệu. Bên ngoài là chiếc cardigan mỏng xám nhạt cài vài nút gọn gàng, ôm sát đường vai và eo, tôn lên dáng vóc cường kiện cùng phong thái trầm ổn của hắn. Khoác ngoài cùng lại là một chiếc áo cardigan tối sắc, hoa văn chìm như những đợt sóng ngầm, khiến toàn bộ khí chất thêm phần u trầm, cổ tay đeo đồng hồ bạc phản chiếu ánh đèn vàng, tay cầm ly rượu vang sóng sánh ánh đỏ như máu. Sau lưng hắn là cả bức tường kính phơi bày quang cảnh thủ đô rực rỡ ánh đèn, một thế giới phồn hoa đối đối lập đến tàn nhẫn với vũng lầy máu tanh nơi Tề Du vừa bước ra.
You'll also like
Vạn dặm hoa đào trong mưa hạ - Hạ Vũ
(379) Hào môn cá mặn thầm nghĩ bãi lạn dưỡng...
[BHTT - QT] Trường hận ca - Thái Dương Khuẩn
[Tu chân ] Tu tiên chi vô dụng - đả cương th...
Hệ Thống Xinh Đẹp Không Ngờ Lại Trở Thành Vạ...
bi thương ngược dòng thành sông
Thoạt nhìn, hắn ung dung như thể đang hưởng thụ yến tiệc xa hoa. Nhưng đôi mắt hổ phách ấy, khi khóa chặt vào bóng dáng đầy máu của thiếu nữ trong khoang xe, lập tức chìm xuống u ám, sâu không thấy đáy.
Tề Du khựng tay, chiếc khăn dính máu khô ngừng giữa không trung. Cô ngẩng mắt, khóe môi nhếch cong, nụ cười thoảng như gió thoảng, song đáy mắt ánh lên nét hờn dỗi khó tả:
"Vốn dĩ là không. Nhưng mà..." cô ngừng một nhịp, cong môi giễu cợt "vẻ mặt này của anh... lại khiến tôi sợ rồi."
Lời nói buông ra, cô lại cúi xuống, thong thả lau vệt máu khô nơi kẽ tay. Mùi tanh nồng nặc, càng làm động tác ấy nhuốm thêm màu bi thương lạnh lẽo.
Tạ Cố Thương chăm chú dõi theo. Chỉ một nửa thân ảnh của nàng, cũng đủ bóp nghẹt lồng ngực hắn. Mái tóc hơi rối, quần áo tác chiến dính máu bê bết, khuôn mặt tinh xảo vương vệt đỏ li ti. Ngón tay hắn siết chặt nĩa, rồi đặt xuống bàn, ly rượu vang sóng sánh khẽ lay động. Trong thoáng chốc, trái tim hắn vừa quặn đau, vừa trào dâng nỗi xót xa, nhưng giọng nói vẫn trầm bình, như một sự kiềm chế đến cực hạn.
"Em thì sợ ai. Người đáng sợ là em mới đúng."
Tề Du bĩu môi, giọng lạnh nhạt.
"Tôi thì có gì đáng sợ chứ."
Ánh mắt Tạ Cố Thương trầm xuống, nơi đáy mắt lóe lên chút sắc bén, lại hòa lẫn sủng nịch vô biên.
"Trái tim tôi bị em nắm trong tay, mặc sức dày vò. Chỉ cần em đau thì tôi cũng sẽ đau, em bảo tôi không sợ sao?"
"Anh sợ bản thân đau hay tôi đau?"
Tạ Cố Thương thoáng nhếch môi.
"Em đau... tôi sẽ thống khổ hơn em gấp ngàn lần. Cho nên, Tề Du, tôi chỉ sợ duy nhất vế thứ hai."
Tề Du nhướng mày, môi cong lên khẽ giễu cợt.
"Người cầm trái tim của anh vừa nhảy dù, rồi đánh đánh giết giết với đám côn đồ. Thế mà anh không buồn hỏi tôi một lời? Cũng chẳng thèm sốt sắng ngăn cản."
Bên màn hình, Tạ Cố Thương khựng lại. Đôi mắt hổ phách sâu thẳm như vực tối khóa chặt lấy cô, ngữ điệu khàn khàn, hòa trộn giữa yêu chiều và trêu chọc, lại mang cả sự nhẫn nại.
"Nếu tôi hỏi thăm em, em sẽ đáp lại sao? Ngăn cản thì em sẽ không làm? Hay lại cười nhạt một tiếng, bảo tôi đa sự?"
Tề Du khẽ nhướng mày, bất giác ho nhẹ một tiếng. Lời hắn nói đâu có sai. Đúng thật, nếu hắn ngăn cản, cô nhất định sẽ gạt đi, thậm chí còn cau mày khó chịu. Nhưng nghĩ đến đó, tim cô lại thoáng nhói. Thì ra bản thân cô cũng chẳng hiểu mình từ lúc nào lại trở nên mâu thuẫn đến vậy.
Rõ ràng vẫn thích hắn để ý, lại giận dỗi vì hắn không ngăn, không hỏi thăm, không làm điều cô ngấm ngầm chờ đợi. Tựa như một đứa trẻ chẳng bao giờ chịu thừa nhận mình yếu lòng, ngoài miệng thì sắc lạnh, mà trong lòng chỉ mong một cái cau mày, một câu nhắc nhở vụng về của hắn.
Một thoáng, Tề Du chợt thấy chính mình thật nực cười — đường đường là Tề tiểu thư kiêu hãnh, sao lại có lúc giống những cô gái nũng nịu tuổi mới lớn, giận hờn chỉ vì một người đàn ông chưa kịp để tâm?
Hắn thở dài, trầm giọng:
"Tôi sợ em gặp nguy hiểm nhưng không đánh giá thấp năng lực của em. Chuyện em quyết, tôi không ngăn cản. Vì tôi chắc chắn em sẽ không xảy ra chuyện gì."
Thực ra, ngay từ khoảnh khắc biết tin cô sẽ đến Haiti, Tạ Cố Thương đã ra tay. Chỉ một thao tác trên hệ thống, hắn đã ngầm khởi động mệnh lệnh chi viện vệ tinh.
Sau khi nhận được định vị từ Tề Du. Ẩn trong từng góc tối, từng nóc nhà đổ nát nơi bước chân Tề Du đi qua, đã sớm có những "bóng ma" của Spectre âm thầm mai phục. Không một tiếng động, không một ánh nhìn nào thoát khỏi tầng giám sát đó.
Hắn vốn dĩ không bao giờ để người mình quan tâm ra đi mà không có chuẩn bị. Các tổ đội tinh nhuệ được hắn điều động đến khu vực lân cận từ sớm, ẩn mình như lưỡi gươm chưa rút vỏ, chỉ chờ một mệnh lệnh truyền xuống.
Chỉ cần hắn ra lệnh, bất cứ hiểm nguy nào gây hại đến Tề Du... sẽ bị chôn vùi trong tích tắc.
"Anh còn tự tin hơn cả ba tôi." Tề Du lẩm bẩm chống cằm nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa kính, giọng nói nhàn nhạt thoảng qua tựa tiếng gió.
Lời ấy rơi xuống, không phải trách cứ, cũng chẳng phải khen ngợi, chỉ như một tiếng thở dài mang theo mùi vị châm biếm lẫn bất lực.
Tạ Cố Thương thoáng bắt được vẻ mềm mỏng hơn nơi khóe môi cô, đôi đồng tử hổ phách khẽ tối đi, khóe môi cong thành một đường khó phân rõ là cười hay không, hắn hiểu cô đã vơi đi phần nào dỗi hờn, giọng nói theo đó cũng hạ thấp, trầm khẽ.
"Không muốn nói chuyện với tôi nữa?"
Tề Du khẽ lắc đầu, giọng lãnh đạm như sương khói.
"Hơi đói nên mất tập trung thôi."
Ngón tay trắng thon tiếp tục chậm rãi lau sạch từng vệt máu khô trên da, động tác ung dung nhưng trong tiềm thức vẫn đầy tự vấn.
"Tôi nhớ đã dặn người chuẩn bị đồ ăn cho em rồi." Tạ Cố Thương dừng một nhịp, giọng dịu dàng thoáng qua, kế đó là một tầng nghiêm ngặt lạnh như thép.
"Kitsune?"
Ở ghế phụ, Kitsune vốn đang tận lực làm không khí của bản thân mờ nhạt, nghe vậy lập tức dựng thẳng lưng, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Cậu khàn giọng giải thích.
"Lão đại, khi tôi đến nơi đã thấy cô ta... đang rất bình thản ngồi nhấm nháp đống macaron đầy màu sắc. Tôi nghĩ... chắc cô ta no rồi."
Tề Du không vội phản bác, chỉ liếc mắt sang, đôi môi cong nhạt, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn ẩn ý cười trêu ngươi.
"Anh không hỏi tôi có đói không thì làm sao biết tôi no?"
"Ít nhất cô phải gào lên chứ," Kitsune thì thào, ấm ức. "Cô thì chẳng kêu ca, nhưng lại mách lão đại từng chuyện. Cả vụ nhảy dù... rõ ràng là cô tự ý—"
"Là anh xúi tôi nhảy máy bay mà." Tề Du dửng dưng cắt ngang, giọng điệu nghiêm chỉnh như thể đang trần thuật sự thật.
Kitsune lập tức quay đầu, nhưng thứ hắn thấy chỉ là bóng dáng thiếu nữ nhún vai, biểu cảm trong sáng vô tội. Cậu nghẹn lời, chỉ hận không thể đập đầu vào vô-lăng.
Trên màn hình, Tạ Cố Thương chăm chú quan sát, rõ ràng nhìn thấu ý trêu chọc trong ánh mắt cô. Hắn cưng chiều khẽ hỏi, giọng trầm ổn, thản nhiên mà ẩn ẩn ôn nhu.
"Ăn chút gì nhé?"
"Không cần." Tề Du khẽ lắc đầu, tóc mai rũ xuống, đường cong nơi khóe môi như vờn gió thoảng. "Sắp đến nơi rồi, đợi đến doanh trại sẽ ăn cùng mọi người."
Nói đoạn, ánh mắt sáng lạnh của cô khẽ lướt một vòng đánh giá hắn qua màn hình. Ban đầu bình đạm, nhưng rồi ánh sáng trong con ngươi chuyển dần thành một tia hứng thú ngấm ngầm.
"Nhưng mà... lần đầu tiên tôi thấy anh ăn mặc thoải mái như vậy. Trước nay, tôi chỉ thấy anh diện âu phục."
Trong màn hình, Tạ Cố Thương nửa dựa lưng vào ghế, thần thái ung dung như thể cõi đời chẳng có điều gì có thể khiến hắn mất đi sự điềm nhiên. Thanh âm hắn vang lên, bình tĩnh mà trêu chọc.
"Tôi có mặc áo choàng tắm cho em xem rồi, không phải sao?"
Tề Du chống cằm rồi thoáng nghiêng người, gương mặt tiến gần màn hình hơn. Nụ cười trên môi cô nở rộ như một bông hoa độc, tà mị, kiêu bạc, từng chữ phát ra nhẹ như lụa tơ, nhưng hàm chứa hàn ý như rót thuốc độc vào tai:
"Áo choàng tắm?"
Đôi mắt khẽ nheo lại, ánh nhìn sáng như gương soi vào từng chi tiết trên gương mặt hắn.
"À... nhưng tôi đâu có thấy anh cởi."
Câu chữ của cô rơi xuống, mang theo ngọn gió khiêu khích.
Tạ Cố Thương nhấc mắt nhìn nàng, ngón tay khẽ gõ nhịp trên thành ly rượu, mỗi tiếng động như gõ thẳng vào tim người nghe. Khí thế quanh thân hắn bỗng chốc biến đổi, không còn là sự thong dong thường nhật, mà như một ngọn sóng ngầm bá đạo, chỉ chực nuốt chửng đối phương.
"Tôi có cởi." Giọng hắn trầm thấp, chậm rãi, mỗi chữ như tẩm độc, vừa mê hoặc vừa nguy hiểm. Nhưng khi ấy, em không chịu ở lại xem."
Tề Du nhướng mày, nụ cười cong cong, âm cuối kéo dài, hời hợt như gió thoảng, lại gợi ra một thứ sắc bén khó lường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất