Tạ Cố Thương nơi đầu dây bên kia, ánh mắt hổ phách của Tạ Cố Thương tối sầm lại, nguy hiểm đến mức khiến cả không khí xung quanh đông cứng, đầu ngón tay khẽ gõ lên thành ly rượu, động tác thong thả nhưng khí thế bá đạo tràn ngập, tựa như muốn trực tiếp kéo cô từ xe kia về cạnh mình.

Kitsune và thuộc hạ: “…”

Tề tiểu thư! Cô… thật sự muốn lấy mạng cả đoàn sao?

Một thoáng tĩnh lặng lan khắp không gian, chợt Tạ Cố Thương ngừng gõ nhẹ lên ly rượu, thay vào đó thong thả hạ xuống từng chiếc cúc trên chiếc cardigan, rồi nhẹ nhàng trút bỏ nó. Tiếp đến, chỉ một thoát – chiếc áo thun bên trong cũng bị cởi phăng đi. Động tác tao nhã mà đầy uy lực, tựa hồ mỗi lần mở nút là một tầng uy áp đè xuống.

Hắn khẽ mỉm cười, khóe môi cong lên đường cung vừa thản nhiên vừa cao ngạo, thanh âm khàn thấp như lửa rót thẳng vào tim gan:

“Em muốn xem? Vậy tôi cởi… cho em xem.”

Giọng điệu nhẹ bẫng, song hàm ý bá đạo không chút che giấu.

Tề Du: “…”

Cô cứng người trong thoáng chốc, ánh mắt chao đảo. Vành tai bất giác đỏ bừng, hơi thở khựng lại. Tề Du mím môi, ngón tay khẽ cắn nhẹ lên cánh môi đỏ mọng như muốn trút bớt sự mất tự chủ.

Đôi mắt sáng trừng lên, ánh nhìn lạnh lẽo như muốn giết người, nhưng không che nổi sự bối rối mơ hồ. Ngay lập tức, cô dứt khoát ấn mạnh nút “tắt” trên màn hình, dập đường truyền một cách tàn nhẫn như thể trảm đứt mọi dây dưa.

Khoang xe rơi vào tĩnh mịch.

“Khụ.”

Kitsune ngồi trước, cố gắng kiềm nén nụ cười nơi khóe môi bởi thông qua gương chiếu hậu. Cậu thấy một Tề tiểu thư bình thường vốn lãnh đạm vô tình, giờ phút này mặt lại hồng lên, đôi tai mỏng mảnh đỏ bừng như đào xuân.

Trong thâm tâm Kitsune, chỉ có một câu hiện hữu.

Suy cho cùng, người đáng sợ nhất ở đây vẫn là lão đại họ Tạ. Tề tiểu thư bình thường lãnh đạm tàn nhẫn – cũng bị Tạ Cố Thương chọc ghẹo đến luống cuống.

Phía Washington DC, sau khi màn hình trước mặt đột ngột tối đen, chỉ còn lại bóng hắn phản chiếu lờ mờ. Không gian lập tức trở nên yên ắng, tiếng tim đập lại càng rõ mồn một.

Tạ Cố Thương vẫn ngồi đó, ngón tay rắn chắc đặt hờ trên chiếc áo thun vừa cởi, khựng lại giữa không trung. Khóe môi hắn chậm rãi nhếch lên, nụ cười không rõ là bá đạo hay mê luyến, giống như một kẻ vừa thành công châm lửa dưới chân núi băng mà chính hắn cũng chờ đợi ngọn lửa đó thiêu rụi mình.

“Khiến cọp nhỏ chạy mất rồi.” Hắn thì thầm, giọng khàn thấp tựa hồ gió đêm xé rách màn tĩnh mịch.

Một lúc sau, hắn cầm ly rượu, lắc nhẹ, chất lỏng đỏ sẫm xoáy tròn như máu. Hổ phách trong mắt hắn ánh lên tia sáng hiểm lệ, nhưng tận sâu lại mang theo một nỗi mềm yếu bị che giấu. Hắn ngửa đầu uống cạn, rượu tràn xuống cổ họng bỏng rát, vị đắng xen lẫn vị ngọt, hệt như cảm giác cô gái kia để lại cho hắn.

Ánh mắt hắn rơi xuống màn hình đã tắt, nhưng trong tâm trí lại hiện lên rõ nét gương mặt Tề Du, đôi mắt sáng rực đầy giận dữ, vành tai đỏ rực, cùng cái nhấn phím vội vã mang theo chút chột dạ.

Cảm giác đó, như thuốc phiện thấm sâu vào máu.

Hắn buông một tiếng thở dài, vừa bất lực, vừa đầy cưng chiều, sau đó rút điện thoại, ngón tay lướt nhẹ lên màn hình. Tin nhắn chưa kịp gửi đi, hắn đã xóa, thay vào đó chỉ để lại một dòng ngắn gọn nhưng thấm đẫm tình ý:

Xiegushang:
Đừng hồi tưởng cơ thể tôi lâu quá, không tốt cho tim đâu.

Gửi đi, hắn đặt điện thoại sang một bên, động tác dứt khoát, như thể không muốn bản thân do dự thêm bất cứ điều gì.

Hắn đứng dậy, bóng dáng cao lớn phủ trùm cả căn phòng tĩnh lặng. Toàn bộ lớp áo ngoài đã vương vãi trên ghế, để lộ thân thể rắn chắc, cơ bắp từng đường gân rõ rệt như được tạc từ đá cẩm thạch. Nhưng Tạ Cố Thương chẳng buồn che đậy, dáng vẻ thong dong như thể ngay cả sự kiêu ngạo của cơ thể cũng là một loại vũ khí.

Khóe môi hắn nhếch nhẹ, ánh mắt hổ phách lóe lên một tia trào phúng tự trêu chính mình.

Xem ra… Tề tiểu thư cũng rất hài lòng với thân thể này.

***

Trong lều vải tạm bợ nơi doanh trại Haiti, không khí nặng mùi thuốc khử trùng và đất ẩm. Ngọn đèn dầu treo cao lay động theo từng cơn gió luồn qua khe vải, khiến bóng người in trên vách rung rinh mơ hồ.

Trên giường đơn, Lam Tịch Dao hơi nghiêng người, bàn tay mảnh khảnh siết chặt cổ tay áo, ánh mắt liên tục dán vào chiếc điện thoại trên tay. Đôi hàng mi dài khẽ run, để lộ sự nôn nóng khó giấu.

“Bé Du nói tầm tối xe sẽ đến, nhưng giờ vẫn chưa tới. Có khi nào gặp trục trặc trên đường không?” Giọng cô nhỏ nhưng rõ ràng mang theo bất an.

Ngay lúc ấy, vạt lều bị vén lên. Lam Cảnh Thần sải bước tiến vào, gương mặt ôn hòa mà vẫn ẩn chứa vài phần nghiêm nghị.

“Không sao đâu” Cậu cất giọng trầm ổn, như đinh đóng cột. “Con bé ấy nếu đã chuẩn bị, thì sẽ không để bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Có lẽ đường sá hỗn loạn, nên xe đến chậm thôi.”

Ở góc lều, Vân Chi đang cẩn thận sắp xếp khay thuốc và dụng cụ y tế. Nàng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhu hòa, giọng nhẹ như gió sớm.

“Dao Dao, em bình tĩnh một chút. Đường nào rồi xe cũng sẽ đến. Chúng ta đã tạm cách ly bệnh nhân, chờ thêm một khắc cũng không ảnh hưởng gì đâu.”

Hiện tại hai người là đồng đội, cô là bạn đồng hành của Tịch Dao trong chiến dịch chống dịch lần này, vì thế từ giờ cô sẽ thường xuyên ở chung lều với Tịch Dao, tiện chia sẻ các vấn đề với nhau.

Tề Thiên Vũ ngồi ghế bên giường, im lặng như tượng, đôi mắt sâu thẳm dán chặt màn hình điện thoại. Ngón tay thon dài lia nhanh, báo cáo tình hình của bốn thuộc hạ hiển thị rõ ràng, chấm sáng màu đỏ báo hiệu: đang thực hiện nhiệm vụ. Hàng lông mày rậm nhíu chặt, đáy mắt thoáng qua tia u ám khó lường.

Ngay khoảnh khắc không khí trong lều trở nên nặng nề hơn, bên ngoài chợt dấy lên tiếng huyên náo. Tiếng chân chạy rầm rập, tiếng người bàn tán dồn dập kéo đến như sóng vỗ.

“Có đoàn xe đến!”

“Trên đầu xe… có dán ký hiệu Sanctum!”

“Thật sao? Sanctum thật sự gửi buồng áp tới!”

Âm thanh kia như xé tan màng không khí đặc quánh trong lều. Cả bốn người cùng ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, mỗi người mang theo một cảm xúc khác biệt: nhẹ nhõm, kinh ngạc, nghi ngờ và chờ mong.

Vân Chi mỉm cười dịu dàng, khẽ hất cằm về phía cửa.

“Đó, thấy chưa? Cuối cùng cũng đến rồi.”

Lam Tịch Dao đôi mắt sáng rực, suýt nữa đã bật dậy ngay, vết thương ở vai bị động khiến động tác hơi loạng choạng.

“Cẩn thận.” Tề Thiên Vũ đỡ cô, nghiêm giọng nhắc nhở.

Lam Tịch Dao chống nhẹ tay đứng lên, giọng ngập tràn phấn khích.

“Em không sao mà. Đi thôi, chúng ta ra ngoài kiểm tra xem!”

Tề Thiên Vũ nhanh tay, khoác lên vai cô chiếc áo choàng dài màu xám, động tác vừa tự nhiên vừa mang theo sự chiếm hữu ngầm. Rồi không chờ cô kịp phản ứng, cánh tay dài đã vòng qua eo, vững vàng đỡ cô bước ra.

Lam Tịch Dao ngước mắt, khóe môi cong lên, nụ cười dịu dàng lan ra tận đáy mắt.

Cảnh tượng ấy khiến Vân Chi và Lam Cảnh Thần phía sau chỉ còn biết khẽ lắc đầu. Một người bật cười, một người bật tiếng thở dài, cả hai đều bất lực trước màn “cơm chó” nóng hổi ngay giữa thời khắc căng thẳng này.

Ngoài kia, tiếng động cơ xe dần hiện rõ, từng chiếc xe tải lớn màu đen in biểu tượng Sanctum tiến vào trong doanh trại, bánh xe nghiền nát lớp đất khô cằn, để lại sau lưng cuộn bụi mù bay mờ cả tầm nhìn. Những bóng người trong doanh trại ùa ra, ánh mắt sáng rực như nắm bắt được cứu tinh giữa mảnh đất khổ sở.

Doanh trại ở Haiti ngập trong mùi khói thuốc súng và bụi đất. Những bức tường bao phủ màu xám cũ kỹ, dây thép gai giăng kín, từng toán lính tuần tra lặng lẽ đi qua, súng vắt trên vai, ánh mắt cảnh giác. Trong không gian căng như dây đàn ấy, tiếng động cơ dần chậm lại, chiếc xe bọc thép màu đen dừng hẳn trước cổng lớn.

Các thuộc hạ lần lượt bước xuống, động tác chỉnh tề rất chuyên nghiệp. Kitsune đi vòng ra phía sau, bàn tay mang găng da đặt lên tay nắm cửa, động tác chậm rãi nhưng dứt khoát.

Cạch—

Cánh cửa nặng nề bật mở, âm thanh vang vọng giữa khoảng sân loang lổ ánh đèn, như khởi đầu cho một khung cảnh được sắp đặt từ trước.

Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về đó.

Hàng dài binh lính chỉnh tề trong quân phục, bác sĩ và nhân viên y tế khựng lại giữa bước chân, ngay cả vài bệnh nhân cũng dừng tay, ánh nhìn hiếu kỳ không giấu được.

Từ trong chiếc xe tối thẫm, một bóng dáng nhỏ nhắn nhưng đầy uy nghiêm bước ra.

Tề Du.

Cô vận trên người bộ đồ tác chiến dày dặn, từng mảng vải sẫm màu vì thấm máu. Vết loang đỏ khô lại thành từng mảng tối, tựa như chiến tích mà cũng như cảnh báo. Khuôn mặt đã được lau rửa sạch sẽ, song vẫn còn lác đác vài vệt máu li ti trên gò má, như dấu tích của một trận giao tranh vừa mới kết thúc. Trên tay cô cầm chiếc khăn trắng, từng ngón thon dài thản nhiên miết lên bề mặt vải đã nhuộm đỏ sẫm. Mỗi động tác vừa thong dong vừa sắc lạnh, giống như một nghi thức tẩy trần sau khi kết liễu sinh mạng kẻ khác.

Ánh mắt Tề Du quét qua sân doanh trại, hờ hững mà thâm trầm, như không một vật nào trong tầm mắt có thể làm dao động tâm trí cô. Nét môi khẽ cong, nửa như mỉa mai, nửa như coi tất cả chỉ là gợn sóng nhỏ trong mặt hồ sâu thẳm.

Không khí xung quanh nhất thời ngưng lại. Một vài binh sĩ trẻ tuổi theo bản năng lùi bước, có kẻ nuốt khan, bàn tay khẽ siết chặt chuôi súng bên hông, song vẫn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng. Hình ảnh nữ nhân ấy bước xuống giữa bóng chiều tà, dưới ánh nắng cam hắt lên những vệt máu đỏ, chẳng khác nào một chiến thần từ trong địa ngục vừa trở về.

Lam Tịch Dao từ xa tiến đến, hàng mày thanh tú khẽ nhíu, đáy mắt dấy lên sự kinh hãi lẫn lo âu. Cô mím môi, giọng thấp thoáng.

“Em… bé Du, người em...làm sao thế?”

Dora đứng giữa Tịch Dao và Vân Chi. Thoáng chốc như ngạt thở. Hình ảnh “bé Du” trong lời kể của Tịch Dao và cảnh tượng trước mắt hoàn toàn đối lập. Một cô gái toàn thân nhuộm máu, khí thế bức nhân, làm gì có chút nào giống “bé” trong miệng Tịch Dao?

Cô ta nuốt khan, lòng dậy lên cảm giác khó tả.

Tề Du hờ hững ném chiếc khăn đỏ xuống đất, ngón tay thon dài khẽ búng vài giọt máu còn sót lại. Ánh mắt cô liếc sang Lam Tịch Dao, nụ cười nhẹ nhàng hé ra trên môi.

“Không phải máu của em, chị yên tâm.”

 

Mọi người xung quanh: “...”

 

Thế máu đó...

eyJpdiI6IlVyZkdvc3JVcjNBb2lKeVZqZk5iaFE9PSIsInZhbHVlIjoicjgzQUZldjFiOUhQUFBBeUpmUjNLVzd0RUtYZXdWMndydHNXb1FtM0w3YldxWE01S3ZOcFhwTmczdTNiaEYxUit3NHBxU3JQU2FSMVVXd0xTcUVpUWc9PSIsIm1hYyI6IjM0MGY5NmVlN2YxMWI0YTk0NjcyMTU1MTJlM2NhYTQyZDM4NGQxYzQzZGUzZWYxZTdlZDVlZTYwOGY0MmFiN2MifQ==
eyJpdiI6IlJRRVwva240ekdsNkhpN0REN01CUmxnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InlmK0doeExNYVFcL3VOb1pvV0xJdW5KdzdUN0JibWpMU3BVY3VDV09HTXpvXC8wRHVCTHVmWk5UVU5ScnFmZGdPbzJtZ1FDbTN3bFNHWUJacHVtcEhTbjdrdHk3Vm1ZZlwvZGxad25heWlKUFlZakZjOWxIVVE3ODhIM1BLK0JDRHpMbFk5VklkTEgzZVlHU0dYSFo3QVA0R2pKN3BjYTRKY0RjVm5YVzR3OHIrUkVNTnczSHJabjR1ak5LSGxjWEl2aHpEV0VqdE12bkFaNVZKdXU5ckd1Q2hxbTk4bitqOHFqRkNNV2FZWDI0Uys3cGd2czBcL0g3OTFFR3J6S0J6MDc3cFhUbXlHcElxSjAzaW1ZN2M2cmJjVjhjTVhybnJaUjBpaWFFcit1dVdDQ1ZvcWRsNlZYV3c5WE9VVHZ2VFZSTjZBOHRvMHJaaW9mVzIwZDNTMzFYTGd6d09UWm5hRnU2SGJpSFAzMkVWaHRFN2UwWDBrZnNjSkx1dWg3QkFVS0ZGaUxqRVwvSlU5ZVpPS3VzUVRzd292M0I3N3VOelwvOHdFeFNtWVA0XC80T1RJQkF1TFQwMzVHVk1jRDRBbkErUTZRM3pxN05uSGFpVXZsRnVycGIydko3OURia3ViNURpVERkc0xwTjE1Rm55T3hVd1BKcTRlcFwvdVBTZHJjUm54bHVYUEdrdTVRc1dwc3dHcWNlTVhseHVqR3VcL3VnTm9JcGpDWlR6enh4ZmcxMngyV05XalZadmt0K1dpUkV6U0hxNW11NFJHZVwvUGNrbFVYdUt3RUdYQjB2UXlOYWRGR1wvTDhBczBcLzFtUzRNdm8yNFdPWXlCWk1MVHZOUWZWMW1MMFZUMHNBbTlwa015NWJUckRsV012Z0RwZ1wvVUh4ZjE0dHJ0dFRKZXNGXC9Lc2l0QVVWUE9lVWtwSVVjWjZjYmxYdlBoUXY1T2JlSlQ5eVdNNDhHaCtQR3dmVk5DQTU0amkxbE44czlhSG5EVDVMN1hISGJKVmNkWGFFZVZuYlEyXC9zcmhXVitzZW9leWtVcVVSVXZQNGhvUlNzVmVlVHpZVHVJZXpUb1wveklvS2dCUFN5WkJDdFJFbFNXVk0xMVJTU2t4alh5XC9NZ0FKRXdaMnZ2TVhUTCtYXC9VaElHdEk2VW5DRjhzcDIrTEFQUkNPc0NKTGV3T1RUVVQ4XC9LWmJ0cFp0aVN1dmJJeThFeFhtSEVYcjV4ODdHdDl0N3lkbEFzbEdVUVFXcEhrK0Y1cHVTUVwvNVNyZE5Sa3lYdHlFbkxPNk91VlRyXC9zcHJQVVl6SERuaFJOS1FyWHBOTDJsS2NhbkNVbHVMTEJMUklEeWpKZ0ZQeVFcL3ZpZ3EyY1JISTJFVlpQeEJJS25LSjVGUXpSZGp0TTU3WTFJU0IwSzZEb3phUFoxSVF2VnBvUk5GdlJWQ2xUeFdtcDY5NGlcL0lSb2lGbWVPbm10K1R3MmZnSk5SRHhEZTBrRHNoYmVxeFg2SzZNMnh5dURDejNlODFJZ2gxN2xqOHRlYjNcL01UZjJCZGRqOUpIc3ZoK0FlT2dYTGNXQm1tMkNUNjBrTlR5dWx6TDZScjZ0N25VR205Q3h3bUN4U1wvdWVmdWJXdkM4a1VVUHlGVm5Jd0JyXC9VUEtPcUJUU296bzFBV1hnZDdBZzRJN2h5anJFVEsrWnRneDhvcnJMYnJnVDZMc1Q5ZXpIbGd6WlhJbVFlU2tyeHh1dWlENmVyOVhSNXhHNmI3STByb1hpMEdcLzAzb296Y1BTOUl6bjZrN0xJZWRQN25DckQ4ZmZJMlpJQVpDT09WOGRiRjZzajliRVl1WVwvRWNMbnRtUEErSzhDVUpGYVZHQTZFR3RhTE5OTW5raWNkb0xQZWxnZlpCZWtKbzdNdlwvUkdWcGQzXC9RcVJ4NVVLT01ERk5oWkkzaHpuckdBbnpBdVd5SjA4cGZqNUs4cXU0OUU4Qis0eFUxOFRJM3lhVWNRaThjVGNkTXlSRm9SbkhKQml3bzM4bjA5OCticEZCRHRRQkl3dmJmRTd6XC9RYWMwMWFGdmo4U2NwQUhPb2Q5R3orWFlHK2E0dWk1Smp5QzA2Yk80RFlBbzRkVWIrOGgwbFBqU3NBZWlPYWt6Z1g5c3h0U3JLZFFYdk5MTEZSVEJNOW5NWkV3S3VhbkVcL2VGdGNnbUxKdE1UclV6VDVMTVZWckdYWWt1VEFOXC8zRktjSVhDVTVmSzdhNCtaRCthcHpVUEJVYlh0ZlRTMDhzeExaUXgrcHpFU29YNHBvSno0NEVlYnBjYzVqVnA0MHlLTGh2cno0MVNhZGV1ZkI1bEczNFlVbUUxT0huZzNoWlorbzdkNXUzMDNTSk9Zbk5rYXRNaWZHdTJDdW1hSUhwZ1QrbkNkS1NTbnRYNFlVXC80ekw3MG03MlA0MWNhNVhkYXloNyt5eHJmNStXMHlHMUNPcGNvcGpHdmM0N3JmTHVydmJnckhWc1U3U2hEeG90WHVndCtpSUV5dUZOa0pEM09pbWw5d0lkWjYzdFwvVm4zZUkzNHpQWFpNRHhCTFh1dElYYUx5Um1mdWRXSTNSdTBZQUthWEV2OEZiSUc3ZzNsU3NpQ0VKMDlKTHg1TUVDKzlkYnZ3bWxwZ3lcL1RaXC8zRVBvclpIQXdkMGRGcjBhYktFY2VaZnVtc3pUbFRId0d2SUhXZHdOYisxZnR3Q0drMkxJSG5JaEs0V25oNzFJaEVGZnZnRkg2MVZqXC9KODliTU5iUVpBRFJoZ21cL0laMkoyQWhjeHNiT0xGZ3MwdzhoaFhQSnp0Y0ZqanhLcUZxTDRYWDVxRlJlZG1EZEhPcDhZdEgxR01zVDBnUGw5VFhnK09KN3lWVVFMMnl1SFwvZ0JlbVhSMmlQK1wvaG0zc2FSVFwvdXZ2VEVRR3VRZFRieDVzc3RpZEZoUFFFNzNkcGNsZ2VuNU0yTnNCVmJ0T1FyOVRKN0hPV1BjU1owcHdQbE9peHh2TXNCTjhHaE11N2Y5S2NVdUVhbGRVbk43cFwvdnFHMnNONndGWG5nSnhyY2NuYkxnbkR4Vm5zT1JvVjdYY3dNNUZsYStZSWl4S1k5VEdWaHl6XC82eVhucTNNSW42R3BxS3QxOHRhYWtDXC9vVWRGeW1vZUJwUXZiWUVaajNQcVR4WndFeFZkVXdQaWxCb1NnVXdwZWFTZjNQSjJyVkNaY0pzSkk4aFdaRFNhUnpWUmpJQ0RiRnFoQ2pHa2NQR2F0NGM5Z2lxdlNZNlhuWEw3WDNyRzI3RWkrKyttaGdiZStMeVBaQ25zYVI1eVpWY2RuRVRoSHIwUjN1aERCcUpTN2NLdnNsR1VcL0o0MmRPZHY4NDBuNzFqVmpqMUNkcVd4ODhNb25BbWQyODFkRFlxZjVNQUVqTjZqV09yRzgrZkpDRXUrUURKRmJTaFF0NjZHSGNybWpXa0MzTEN5cWZNT1kzMUF4bExYeWpIWEdkQWhWK29LeXR0dVFQeXNrV1pzdFwvbTlEdFdCNFRFeGJtTThMOVR4WnJRRjYyR2VUVzZWUkNXQWdNSk9rVkdidVVXU2pWaVVuMTEySE1JK2FFS2NNdHdtcUdMWUtETnluRDNtWmwySFV2S1llMDd3UXk4RXRsZ3RYXC9HVFhRUkNkckxOVDlFMzJtem9YK2xQeTFZdjJwMGloRHZLMXFpb2hyVllUSmxXeXZoSE9FWkErcEFkV2dDQk13ZTJUSnNjaUJxWVhhVVdPSW1UWVY5R2psVUVmMEFoQkdKRDdkRDlDYXVwQkJTbTdJdXplQTVzbzRCWHpcL3J3SUtTbk5ZNTA4RXNSTGphMnM5eVp5SkpuT2tCUUZkR1Q4RENKOEpYSWNpS1hGUm9DZlJ6WnlXWjFaUjlUY3JkM1wvY2NtRWczVWhmTmo0UFJmMmtPXC9jbnNlVXVlMzhsU1hZU2FoTHpHUFo5M0NOSytCNHQyeEVGQnNCQmQxTXpidVdQOFBlXC8yREw3M21NeDhsWlhaYz0iLCJtYWMiOiJlOWEyZjQ1MDEyYzQ2YmM3YWYwMWI4NzdiZjdmZjZkYTk0ZGZiYTQ2NTg4ZmVjZDdmZDBiMWUzNTU3MDViMmViIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x