Yên lặng một chút, khi thấy đám binh sĩ vẫn còn thất thần, đôi mắt đen thẫm của cô khẽ nheo lại, giọng nói lãnh đạm vang lên, tựa tiếng kim loại lạnh chạm vào nhau:

 

“Các người không tính lấy buồng áp suất? Mang về nhé?”

 

Chỉ một câu nhẹ tênh, bầu không khí như bừng tỉnh. Đám binh sĩ lập tức sực nhớ ra, vội vã theo hiệu lệnh của Spectre mà tiến đến hỗ trợ vận chuyển những buồng áp suất xuống khỏi xe vận tải, động tác gấp gáp chẳng khác nào sợ chậm một khắc sẽ chuốc họa sát thân.

 

Trong khi ấy, Tề Du chậm rãi bước về phía nhóm người quen thuộc. Bộ dáng thẳng lưng, từng bước khoan thai nhưng tràn ngập áp lực vô hình. Kitsune lặng lẽ đi theo ngay phía sau, ánh mắt như con báo tuyết canh giữ vùng lãnh thổ.

 

Bất chợt, ánh mắt Tề Du khựng lại. Cô xoay đầu, đôi đồng tử lạnh lẽo ánh lên tia ngạc nhiên.

 

“Vân Chi?” giọng cô trầm mà thanh, khẽ nhướng mày. “Chị đến Haiti từ bao giờ vậy?”

 

Bóng dáng cao gầy trong chiếc blouse trắng ung dung, hai tay an nhàn đút túi áo, đôi mắt linh động như soi thấu đáy lòng người.

 

“Lâu ngày không gặp, Tề tiểu thư.” Vân Chi môi khẽ cong, nửa cười nửa không. “Trông cô vẫn… đáng sợ như thuở nào nhỉ?”

 

Một câu bâng quơ, mang dư vị của những năm tháng đã qua, vừa là đùa, vừa là thật.

 

Trong khoảnh khắc ấy, đường cong khóe môi Tề Du khẽ nới ra, hàn khí nơi đáy mắt dần tan. Sự hân hoan không giấu được, như một vệt nắng hiếm hoi lọt qua tầng mây dày.

 

“Phong độ khó giảm.” Cô đáp, thanh âm lười nhác mà nặng phần thân tình.

 

“Hai người quen nhau sao?” Lam Tịch Dao ngạc nhiên, đưa tay chỉ qua lại giữa Tề Du và Vân Chi, ánh mắt lóe tia hiếu kỳ.

 

“Không chỉ quen.” Vân Chi nghiêng đầu, ánh mắt như vẫn chỉ thuộc về Tề Du. “Mà còn là mối liên kết từ lâu nữa cơ.”

 

“Ba của chị ấy là bạn của Lập Hộ, còn chị ấy là bác sĩ tư vấn của em.” Tề Du chậm rãi giải thích, mắt liếc về phía Vân Chi rồi quay sang Tịch Dao. “Chị biết mà, mẹ em luôn đặt nặng chuyện sức khoẻ tinh thần của em và anh hai.”

 

Khí chất kiêu ngạo, tựa hồ chẳng cần biện minh, nhưng câu chữ lại mang sắc thái thản nhiên.

 

Kitsune đứng một bên, cặp mắt hồ ly sắc lạnh nheo lại, yên lặng quan sát. Trong lòng hắn thầm cân đo.

 

Tề Du khi đối diện người quen thì thoải mái, dễ gần, còn với kẻ ngoài thì như cầm dao kề cổ, ánh mắt hệt như muốn đoạt mạng.

 

Ngay lúc ấy, giọng của Lam Cảnh Thần vang lên, điềm tĩnh nhưng ẩn chứa trách cứ.

 

“Lẽ ra em chỉ cần sai người đưa buồng áp suất đến là đủ. Đích thân đến chỗ thế này, nguy hiểm biết bao.”

 

Lời lẽ ôn tồn, như mang âm điệu trách nhiệm của một trưởng bối.

 

Nhưng âm sắc khác hẳn giọng mọi người, nặng nề hơn. Song, chỉ có một người để ý đến sự khác biệt ấy.

 

You'll also like

Vi Ma Sư biểu [ hệ thống ] by Hanhnhi

Vi Ma Sư biểu [ hệ thống ]

2781

Văn án Tuy rằng xuyên việt Tu Chân giới còn tự mang hệ thống bàn tay vàng, nhưng này hệ thống thật sự gạt người -- Chính mình chỉ có thể dựa vào đồ đệ tăng lên tu vi l...

Cường Cưới Ma Tôn Mỹ Cường Thảm Làm Thiếp  by Lauquantuyet

Cường Cưới Ma Tôn Mỹ Cường Thảm Làm Thiếp

47939

nguồn :Wiki KimDien Tác giả : Tinh Tiệm Tằng Cp * Công: Diệp Minh Kính (Giai đoạn đầu: hắc hóa, bị trọng thương, mỹ nhân mạnh mẽ nhưng thê thảm; Giai đoạn sau: nhạy cả...

[HOÀN] Minh Bảo Phỉ Nhiên - Tam Tam Nương by dangntt

[HOÀN] Minh Bảo Phỉ Nhiên - Tam Tam Nương

49.2K1.6K

Tác giả: Tam Tam Nương Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Song khiết 🕊️ , Hào môn thế gia , Vườn trường , Niên thượng , Thiên chi kiêu tử , Ki...

(379) Hào môn cá mặn thầm nghĩ bãi lạn dưỡng lão by cookie_in_love

(379) Hào môn cá mặn thầm nghĩ bãi lạn dưỡng...

2316

Tô Ngư Ngư xuyên nhanh sau khi kết thúc, hướng hệ thống đưa ra ba cái dưỡng lão yêu cầu. -- yếu mỹ, phải có tiền, phải có địa vị. Vì thế vừa cảm giác tỉnh lại, nàng thàn...

[Hệ thống ] Dị giới chi Thực linh sư -Túy nhiễm khinh ca. by IkeH49

[Hệ thống ] Dị giới chi Thực linh sư -Túy nh...

86.3K1.4K

Chủ thụ , thông tuệ cơ lão thụ x băng sơn ôn nhu công. Dị giới Đại lục, yêu thú mạnh mẽ hoành hành Nhân loại sinh tồn cực kỳ gian nan, chỉnh phiến đại lục đều Lấy...

Cẩm Y Hành - Phù Lan by holythuankhiet

Cẩm Y Hành - Phù Lan

7294

Tác giả: Phù Lan Thể loại: Ngôn tình, cổ trang, võ hiệp, giang hồ Dịch: Hồ Ly Thuần Khiết Bìa: Trịnh Châu Anh Đối với Mạnh Kiếm Khanh, sống ở đời như thuyền ngược nước...

[DỊCH/ĐM] Tạ sư đệ hắn quá được hoan nghênh làm sao bây giờ by manhanchayyy

[DỊCH/ĐM] Tạ sư đệ hắn quá được hoan nghênh...

79.4K14.6K

[Song nam chính + Chủ thụ + Tu tiên + Thẳng nam vạn nhân mê + Xuyên thư] Tạ Vân Hạc xuyên sách. Hệ thống bảo rằng nhiệm vụ của hắn là làm "trợ công", giúp đỡ v...


 

Tề Du hơi nghiêng đầu, con ngươi sâu thẳm lay động, nhưng chỉ cười mà không nói gì.

 

Không khí đang dần dịu lại, cuộc trò chuyện mang theo mùi vị hoài niệm, thì bất chợt có gương mặt tươi rói như hoa hướng dương giữa trời chiều, vui vẻ tiến lên chắn tầm nhìn của Tề Du, thân thiện cất lời.

 

“À~ thì ra cậu là Tiểu Du sao?” Giọng Dora cố tình ngân cao nửa cung, lanh lảnh vang khắp sân. “Nghe danh đã lâu. Chị Dao kể rất nhiều chuyện về cậu cho tớ nghe đó.”

 

Như sợ người đối diện không kịp hiểu, Dora vội vàng chìa tay ra, động tác nhanh nhẹn mà có chút lúng túng, ánh mắt sáng ngời kèm theo nụ cười ngượng nghịu. Tựa hồ trẻ nhỏ lần đầu tìm thấy thân nhân.

 

“Tớ là Dora, nhân viên y tế trong doanh trại này.” Cô gái khẽ mỉm cười, ánh mắt mang theo vẻ ngập ngừng mà chan chứa thiện ý. “Nghe nói cậu cùng tuổi với tớ… đúng không? Hình như cậu sinh đúng dịp Giáng Sinh?”

 

“Là ngày 25 tháng 12, phải không? Trùng hợp ghê, tớ chỉ sinh sau cậu hai ngày thôi, 27 tháng 12 đấy. Như vậy thì chúng ta coi như bạn đồng niên rồi.” Nói đến đây, đôi mắt cô cong cong, ánh lên chút rụt rè. “Rất vui vì được làm quen với cậu, về sau hãy làm bạn tốt nhé.”

 

Như có tia nắng vàng vỡ ra trên gương mặt Dora, hồn nhiên mà nồng nhiệt, tương phản hoàn toàn với thần thái lãnh ngạo của Tề Du, một đóa huyết tâm lặng lẽ tắm máu giữa bãi chiến trường.

 

Tớ cũng là em của chị Dao?

 

Bạn đồng niên?

 

Bạn tốt?

 

Ánh mắt Tề Du chậm rãi liếc xuống bàn tay đang đưa ra, rồi từ từ quét lên khuôn mặt rạng rỡ trước mặt.

 

Lạnh.

 

Sắc.

 

Đanh.

 

Bắt được rồi.

 

Kẻ đáng chết dám tranh vị trí của cô.

 

Đôi mắt đen thẫm hệt lưỡi dao cạo thẳng vào lớp mặt nạ mong manh mà Dora đang cố gắng khoác lên.

 

Cô không buồn đưa tay ra, thậm chí chẳng thèm tỏ ra khách khí tối thiểu. Giọng nói nhàn nhạt, lãnh đạm vang lên, lạnh như sương đêm phủ núi.

 

“Không muốn mất cái tay thì thu về ngay đi.”

 

Những người chung quanh thoáng chốc dấy lên những ánh mắt bất bình.

 

Rốt cuộc cô ta là gì chứ?

 

Trong mắt họ, Tề Du quả thật kiêu căng ngạo mạn, tựa hồ chỉ vì đưa được buồng áp suất tới đây mà chẳng còn đặt ai vào trong tầm mắt. Những người khác đều như bị cô xem nhẹ, khí chất bức người đến mức khiến lòng người khó chịu.

 

Đến cả lời chào mang thiện ý, chẳng vướng chút ác tâm của Dora, cũng bị cô lạnh lùng gạt phắt đi.

 

Khinh thường người quá đáng!

 

Ngoại trừ Tề Thiên Vũ, Lam Tịch Dao, Lam Cảnh Thần và Vân Chi - những người quá hiểu rõ cô, cảm thấy thái độ ấy vốn dĩ chẳng có gì lạ, thì còn lại đều âm thầm chỉ trích Tề Du.

 


 

Lam Tịch Dao cảm nhận được sự “đánh giá chủ quan” của mọi người mà chỉ biết đưa tay xoa trán, bất giác bật cười khổ.

 

Có lẽ lời nói ban trưa của Tề Thiên Vũ đã ảnh hưởng đến Tề Du, cô còn tưởng con bé sẽ không để ý đến. Nào ngờ…

 

Cái tính chiếm hữu ấy của Tề Du đã ăn sâu vào máu từ thuở nhỏ. Khi còn bé, có lần Lam Nhiên chạm tay vào hộp bánh của cô, Tề Du liền nổi trận lôi đình, đánh cho Lam Nhiên khóc nức nở chạy đi méc ba méc mẹ. Lúc đó đã như thế, huống hồ nay trưởng thành, bản tính ấy càng thêm đậm nét, chẳng hề giảm bớt.

 

Kitsune thở hắt ra, nhún vai bất lực.

 

Đấy, nói đâu có sai. Với người ngoài, cô ta nói câu nào ra câu ấy, tuyệt không vòng vo. Câu nào cũng dám thoại.

1

 

Dora thoáng biến sắc, bàn tay lúng túng rút về, sắc mặt tái nhợt. Nhưng nhanh chóng, cô ta cố nặn ra nụ cười xòa, giả vờ như không để bụng. Ánh mắt như vô tình như cố ý liếc về phía sau, nắm bắt trạng thái của mọi người.

 

Nếu bản tính của Tề Du vốn bộc trực, nóng nảy, vậy thì chẳng khác nào một lưỡi dao sắc bén — vừa nguy hiểm, vừa dễ bị người ta lợi dụng. Chỉ cần biết cách khơi đúng điểm, khiến cô ta phơi bày sự ngang tàng, kiêu ngạo trước mắt bao người, thì việc đẩy cô ta vào vai phản diện cũng đâu có gì khó.

 

Thử hỏi, ai có thể thật sự ưa một thiếu nữ càn rỡ, bất chấp như vậy? Dora tin chắc, kể cả Tịch Dao, Thiên Vũ hay Cảnh Thần, những người luôn kề cận, cũng sẽ dần sinh ra khoảng cách, thậm chí là chán ghét. Lúc đó, Tề Du có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là kẻ cô độc, Còn cô — Dora — lại có thể thong thả khoác lên dáng vẻ yếu đuối, đáng thương, trở thành kẻ được cảm thông, được bảo vệ.

 

Ý niệm đó càng khiến đôi mắt cô ta ánh lên tia sáng bí hiểm, dẫu bề ngoài vẫn giữ vẻ nhu nhược như một đoá hoa mong manh trong gió.

 

“Xin lỗi, khiến cậu khó chịu sao? Tớ-”

 

“Biết người khác khó chịu, thì ngậm miệng đi.” Tề Du chẳng kiêng nể mà ngắt lời.

 

Nhận được phản ứng gay gắt từ Tề Du, trong lòng Dora thoáng dấy lên cảm giác đắc ý. Mọi thứ đang diễn ra đúng như toan tính — càng ngang tàng bao nhiêu, Tề Du càng dễ rơi vào cái bẫy bấy nhiêu.

 

Cô khẽ đảo mắt về phía đám người Tịch Dao, trong đầu đã vẽ sẵn cảnh tượng bọn họ chau mày khó chịu, hoặc ít nhất cũng lộ vẻ kinh ngạc. Thế nhưng — cảnh tượng đập vào mắt lại hoàn toàn trái ngược.

 

Không một ánh nhìn xa lạ, chẳng một cái chau mày khó chịu. Ngược lại, trên gương mặt bọn họ chỉ ánh lên thứ tình cảm khó lẫn.

 

Sự cưng chiều, dung túng, yêu thương đến mức tuyệt đối.

 

Dora sững lại trong thoáng chốc, tựa như kẻ tung lưới nhưng lại bắt hụt, thứ đắc ý vừa rồi hoá ra lại chỉ là trò cười trước mắt mình.

 

Đứng sau lưng Lam Cảnh Thần, Mễ Khải khẽ bật cười khẩy, trong mắt ánh lên vẻ thoả mãn như trả được thù.

 

Lần này có Tề tiểu thư ở đây, xem cô còn múa mép được bao lâu.

 

“Tớ… ừ thì… tớ chỉ muốn làm quen với cậu thôi. Dẫu sao chúng ta đều là em gái của chị Dao, đều là chị em với nhau. Trước lạ sau quen mà.” Giọng Dora thoáng mang theo chút uất ức, câu chữ không hề có ý trách móc, song ngữ điệu lại khiến người ta cảm thấy như thể cô đang bị chèn ép, bị dồn vào thế yếu.

 

Nhưng quả thật, từ chủ đến thuộc hạ của Tề gia và Lam Bang đều khá bất ngờ bởi… Tề Du chưa từng lộ ra loại thái độ này bao giờ - một thái độ rõ ràng là đang áp chế, thậm chí như muốn bắt nạt kẻ đối diện.

 

Như Tề Mặc đã từng nói: Tề Du báo chứ không láo.

 

Hơn hết, từ nhỏ, dù tiếp xúc với tính cách cao ngạo, ngông cuồng và tàn nhẫn của bậc cha chú nhưng Tề Du được mẹ giáo dưỡng rất tốt - cô nhóc chưa từng ỷ mạnh mà kênh kiệu bắt nạt kẻ yếu. Bởi kẻ mạnh thật sự sẽ không cần ỷ mạnh hiếp yếu, chỉ có những kẻ nội lực kém cỏi mới dùng sức mạnh hỗ trợ kia ra oai múa vuốt với kẻ yếu.

 

Nhưng hiện tại, thì có.

 

Rất rõ ràng.

 

Cô nheo mắt, đôi đồng tử đen như hắc thủy thu nhỏ lại, khóe môi mận nhếch lên — một đường cong mỏng như lưỡi kiếm. Nụ cười ấy không ấm, không thú vị, nó mang tính bản án, mang ý phán xét nhẫn tâm, giống như kẻ ngồi trên ngai anh linh đã đặt tên tội cho kẻ trước mặt.

 

“Chị em?”

eyJpdiI6InFoeDc2SjVPZTU4dFFuMUJOTHRXWGc9PSIsInZhbHVlIjoidkxJZXczTnFzSU1YdXRYdFFvZmVabnp0Ukk1akJaRThYcXdFOHF0RmhsMnZPa25HazFSWkdIcUFHZUxweHdQSEdNT2pvU0RvN1dzV3dBSWkwSVNNTHc9PSIsIm1hYyI6Ijg1ZDE0ZThlZjM5OGNiYThlMzJiYTBlMGU5NTAxNTFkZDM5MmYzNTM4MTc1MmE4NmQ5YTkyNTQ0YmI4NDM4OGIifQ==
eyJpdiI6ImF3bldKVW5CQlZmYUtCZjkwUDU1eHc9PSIsInZhbHVlIjoiakVuR2ZtSUNwYXk1TWNFWlJhQ2tyYVZzbjVmSTE3VnBLc0djREFpUEhZMEMram5FQTRRSDhQM28yMU9LUEVMR1RrTGJHdVBOZE00QUppZ2szeEo5ajlIcm5DVXdYaVZXUDZwSmJXanRxVzRVRVM0ZmlNamhGTGVIdjkwSDZ1TDVFRlRaVUJKVk41OFpQOFpYZUdTeVJnUnZkdFVHcXYrTW41NkdjeGZNZkZKdTFMRGlFNUhDUkdvY3QyWHBpMThrdGFCbnZKNEpxVUZTNmQzY1daR3YwbkR4UDBZXC9zZHk3QVNhSW1GcUtIejgyc1wvOEszTTVOMytyVWdEaWRHamRhU2I5WmYxemFHaXhIMkZjYW1mOHF1bkYrVVVoZE1VaXpTdlUwQlJLelJCN0NpdG55ajkxdTJpWEl3bG5KMWtpXC9JWUNCYWZwN1hrXC9HQWxIcWtxQ1dlTXh0SDd3Nkw2XC9tZkoxcG11WEFrNkdIbDBUR25ERER4cW5mblZwbk1XZ0NyZGpMb2x2U2VHU0dNelo4OFRhbTR3PT0iLCJtYWMiOiI1N2I5ZmVhYmM1MmI0YjQzYjhiMTFiZDI5MjRjNDBhODQzZjA0YzFkZTFmMjFlNWI3OGU2YWQyMmFjZDYwNTA4In0=

 

Ads
';
Advertisement
x