Tề Du vừa nói vừa tiến tới, từng bước chân chậm rãi mà điểm huyệt, như mãnh thú đi giữa đồng hoang, ôm trọn cả khoảng không bằng cái nhịp ung dung của kẻ đã nắm chắc mồi. Không gian giữa hai người co lại, kéo thành một dây cung căng đến vô tận. Càng đến gần, Dora càng cảm nhận rõ mùi tanh nồng của máu trên người Tề Du.
“Cậu… dẫu không ưa mình, lời đó vẫn hơi—” giọng Dora khàn khàn, mắt lộ rõ vẻ quật cường dù không đáng kể.
Bỗng bàn tay thon dài bất ngờ vươn ra, siết lấy gáy Dora, buộc cô ngẩng lên đối diện. Trong thoáng chốc, chiều cao chênh lệch biến Dora thành con mồi run rẩy dưới nanh vuốt cọp dữ.
“Tôi biết cô đang toan tính điều gì.” Lời nói của Tề Du trầm như đá lăn, nhưng vừa kề sát tai, tựa lời nguyền rủa khẽ thì thầm.
Cô cúi sát, hơi thở lạnh phả lên vành tai đối phương, từng âm tiết được hạ thấp xuống tới mức chỉ hai người nghe thấy: “Để tôi tiết lộ cho cô một điều, bản chất của tôi là một kẻ phản diện.”
Đó là lời thú nhận.
“Thứ tôi thành thạo nhất, chính là giết người,” cô nói, giọng như thép lạnh mài qua lưỡi dao, không một chút ăn năn.
Tề Du ngẩng đầu, đôi mắt xanh đen như vũng nước không đáy khoét sâu vào Dora. Lời tiếp theo trầm xuống, vừa gần vừa xa, vừa ngọt vừa độc như mật ong pha thuốc độc:
“Nếu không vì vừa nãy có người khiến tôi vui vẻ, tôi sớm đã một đao giết chết cô rồi. Còn muốn sống thọ, thì tránh xa tôi và người của tôi. Tôi không phải người có lòng nhân từ để tha thứ những kẻ hay múa mép trước mặt mình.”
Âm thanh ấy không phải lời đe dọa suông, mà là định nghĩa.
Dora bật cười gượng tựa như không tin được lời nói của Tề Du, giọng cũng khàn đi.
“Cậu nghĩ gì mà nói như vậy chứ? Cậu không sợ luật pháp-”
“Luật pháp?” Tề Du bật cười trầm thấp. “Thứ tôi định ra, chính là luật.”
Câu nói ấy vang lên âm hưởng gia pháp của Tề gia, của Jiaowen đã rèn giũa con cháu của họ. Rằng trên đời này, thứ họ muốn, sẽ thành đạo. Thứ họ định, sẽ là khuôn vàng thước ngọc.
Dora cứng đờ, da gà nổi lên từng mảng, đôi mắt hoang mang mở to như muốn tìm đường thoát. Bàn tay cô nắm chặt gấu áo, móng tay in lại những vệt trắng run rẩy.
Xung quanh, vài binh sĩ lùi lại, họ cảm nhận được luồng sát khí khô lạnh bao phủ, ai nấy cúi đầu như sợ lời nói sẽ hóa thành kiếm chém ngang qua cổ họng.
Ngay lúc ấy, một bóng dáng mảnh mai bước nhanh lên phía trước.
Lam Tịch Dao.
Bàn tay trắng ngần đặt lên vai em gái, ánh mắt vừa dịu dàng vừa xoa dịu.
“Bé Du…” giọng Tịch Dao mềm đi, ôn nhu, như vuốt ve từng sợi dây thần kinh đang căng cứng. “Em mệt rồi đúng không? Chị biết em vừa trải qua một trận đấu, máu lạnh thấm vào người nên tâm tính khó mà dễ chịu. Ở đây… đều là người quen cả, không đáng để em phí thêm tâm lực.”
You'll also like
Cường Cưới Ma Tôn Mỹ Cường Thảm Làm Thiếp
[HOÀN] Minh Bảo Phỉ Nhiên - Tam Tam Nương
(379) Hào môn cá mặn thầm nghĩ bãi lạn dưỡng...
[Hệ thống ] Dị giới chi Thực linh sư -Túy nh...
[DỊCH/ĐM] Tạ sư đệ hắn quá được hoan nghênh...
Đôi mắt trong veo ấy xoáy sâu vào ánh nhìn băng lãnh của Tề Du, dùng nhu thắng cương, lấy mềm mại khống chế cứng rắn.
“Chị hiểu, em không dễ dàng tiếp nhận người ngoài. Nhưng có thể Dora—”
Chưa kịp dứt lời, thanh âm Tề Du trầm lại, lạnh mà mềm, cắt ngang. Vừa nói, cô vừa chậm rãi nâng mắt nhìn Tịch Dao. Khóe môi cô cong nhẹ.
“Chị Dao, em khuyên chị… đừng nói thêm gì lúc này.”
Khí tức băng sương lan ra, nhưng không còn bén nhọn như lúc nãy, mà hạ xuống một tầng điềm nhiên khó dò. Song, Tề Du đẩy nhẹ nơi cần cổ Dora, khiến cô ta cũng chao đảo về một phía.
Lam Tịch Dao chen vào khoảng không giữa Tề Du và Dora, bàn đưa tay chùi một vệt máu khô trên má cô em gái, cất giọng cưng chiều.
“Được rồi được rồi, vậy chị dẫn bé Du đi thay đồ. Nhìn em này, nghịch ngợm đến nỗi cả người toàn máu, trông chẳng dễ chịu chút nào.”
Ánh mắt Tịch Dao chớp khẽ, vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ. Cô sợ rằng, chỉ cần thêm một câu sắc lạnh nữa của Tề Du, Dora sẽ thực sự bị em gái cô nuốt sống ngay tại chỗ.
Cô không muốn những người kia nghĩ sai về Tề Du, em gái của cô rất ngoan, rất hiền, còn đáng yêu nữa.
Những người trong doanh trại: “…”
Ai đời lại dùng từ “nghịch ngợm” để miêu tả một thiếu nữ toàn thân nhuốm máu, thần sắc như ác quỷ tái sinh?
Yên lặng một chút, thanh âm Tề Du lãnh lãnh nhưng lại mang theo chút hờn dỗi lười biếng, khiến bầu không khí ngột ngạt dịu đi vài phần.
“Em muốn ăn tối.”
Lam Tịch Dao vội vàng khoác tay em, giọng như dỗ trẻ: “Được, nghe em hết.”
Vừa định kéo Tề Du đi, thì Tề Thiên Vũ cất tiếng hỏi.
“Người kia… đi sau em, là thuộc hạ mới sao?”
Nghe thế, Tề Du mới chợt nhớ đến Kitsune vẫn an tĩnh đứng phía sau nãy giờ. Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua, rồi thản nhiên đáp:
“Nhân viên giao hàng thôi. Anh ta rất được việc, nên em giữ lại đến hết chuyến đi.”
Kitsune nhân viên giao hàng: “…”
Sh*t, đường đường là thủ lĩnh tình báo, vào miệng của cô ta liền thành nhân viên giao hàng?
Trong lòng hắn buông một tiếng mắng thầm, sắc mặt không đổi, chỉ có khóe môi giật nhẹ.
“Thôi thôi, có gì vào trong rồi nói, bé Du mệt thế này rồi. Đi nào.” Lam Tịch Dao dứt khoát kéo Tề Du đi sâu vào doanh trại.
Sân trại cũng theo đó mà tan khí căng cứng, bác sĩ, nhân viên y tế, binh lính hay các bệnh nhân hóng chuyện - lần lượt giải tán.
Chỉ còn Dora đứng nguyên chỗ cũ, đôi mắt đỏ hoe dõi theo bóng lưng Tề Du. Bàn tay cô ta siết chặt đến nỗi ngón tay run rẩy, máu dồn xuống khiến khớp xương trắng bệch. Vừa tức, vừa sợ, vừa bị chèn ép đến vặn vẹo. Tâm lý bị đè nén lại bắt đầu phát tác, như mầm độc đang ngấm ngầm sinh trưởng trong lồng ngực.
***
Phòng ngủ dinh thự tĩnh mịch như một tửu lâu vắng khách. Đèn vàng mờ phản chiếu lên vết nước mặn rơi lỏm chỏm trong bịch treo cạnh cửa sổ - âm thanh tí tách đều đều, như kim đồng hồ nhắc về một thời gian bị hủy hoại. Mùi thuốc men và hương dầu xức chồng lên nhau, đè nén mọi tiếng ồn nhỏ nhất của căn phòng.
Mộ Dực nửa nằm nửa ngồi trên giường, tấm chăn phủ nửa người, ánh mắt vẫn dán vào màn hình tablet. Gương mặt sạm màu do độc tố chưa hoàn toàn rút lui, nhưng khí chất bệ vệ vẫn chưa hề suy mòn. Dáng ông khiêm nhường nhưng trong ánh nhìn vẫn toát ra một tính toán dị hợm, một tư thế của kẻ đã trăm lần thua rồi lại trăm lần thắng. Chỉ có đôi mắt là mệt mỏi, lồng ngực thở nặng vì vết thương và chất độc còn lưu vang trong huyết quản.
Thừa Viễn khép cửa, cúi người một cái thật sâu rồi mới lên tiếng, giọng cung kính như mọi khi:
“Thưa ngài, chuyện Bevis—”
“Không cần tìm.”
Mộ Dực buông một tiếng, không rời mắt khỏi màn hình. “Cậu ta bị người khác giết rồi. Tìm làm gì? Chọn một xác nào đó, tung tin cho yên chuyện.”
Thừa Viễn bối rối, vẫn giữ thái độ tôn kính: “Vâng, tôi sẽ… sắp xếp.”
Từng thao tác làm việc trong bộ máy của Mộ Dực luôn nhanh nhẹn, tỉ mỉ như kim đồng hồ.
Mộ Dực đẩy tablet sang một bên, cười khẩy khẽ - một tiếng cười không vui:
“Mẹ kiếp tên Tạ Trì ấy” ông thầm thở, rồi nói thành tiếng nhưng không nhìn Thừa Viễn. “Hắn thích mỹ nữ, ta đã cho người dâng cô ta lên tận miệng hắn để lấy lòng. Vậy mà thứ hắn trả lại ta gì?”
Ông nhắm mắt, thở dài một hơi sâu. Dù đã trải qua lọc ruột, độc tố vẫn còn rỉ vào nội tạng, bắt ông phải nằm yên theo dõi.
Thôi cũng chẳng sao, ít nhất, ông còn may mắn vì không nặng bằng vị Tổng thống kia - người nay mất một chân, nát một mắt, nửa đời phía sau coi như tàn phế.
“Tên người Nga đó,” Mộ Dực nói, giọng chua như dấm, “nghe nói khôn ngoan. Nhưng ta thấy hắn chỉ là kẻ hiếu thắng, lộ liễu.”
Đôi mắt ông nghiêng về phía màn hình, nhìn hàng chữ báo cáo và bản đồ sự vụ. Sự bất thường giữa hai vụ việc lớn - tai nạn của Tổng thống, ngộ độc Phó Tổng thống khiến người có ngu ngốc cũng phải đặt dấu hỏi: có ngón tay nào nhúng vào hay không?
Hoặc hắn thật hiếu thắng, hoặc hắn ngông cuồng đến mức không sợ bị lộ. Dù sao, chuyện đã tới cùng thì phải xoay theo lợi ích.
Lợi ích của Tạ Trì có thể cho ông vô cùng lớn, nên ông không thể ngoài chờ đợi để tránh phật lòng hắn.
“À, cô gái kia thế nào rồi?”
“Sau khi được Tạ Trì ôm về khách sạn. Trưa hôm nay mới thấy cô ta cùng một đàn ông không rõ mặt rời khỏi khách sạn.”
“Có thể được giữ lại đến trưa, xem ra Tạ Trì rất thích cô ta.” Mộ Dực trầm ngâm nhẹ, thái độ thoáng vẻ thương hại. Ông tựa lưng vào đầu giường, khuôn mặt khắc họa vẻ toan tính.
Anh hùng đến mấy cũng có lúc gục ngã trước sắc đẹp, huống hồ đứa con bé này lại là đoá hồng rực rỡ nhất đời ông từng chạm mặt. Thứ cám dỗ đương nhiên có thể khiến cả kẻ từng đi qua biển máu chính trường như Tạ Trì phải chao đảo.
Giọng điệu ông chuyển sang mệnh lệnh: “Được rồi, cậu toàn quyền quyết định phương thức bồi thường tinh thần. Cô ta không ngu, chắc chắn đã biết mình bị trúng thuốc. Cứ phủ đòn trước, tạo tiền đề để bóp xong mọi chuyện.”
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp.” Thừa Viễn cúi đầu.
“Khoan.” Mộ Dực bỗng chợt ngẩng, ánh mắt lóe lên một tia thú vị, ông đưa tay ra ngăn cản. “Trước hết dò xem tinh thần cô ta ra sao. Nếu có thể, ta muốn chiêu mộ cô cho việc của ta.”
Thừa Viễn hơi ngạc nhiên, rồi khẽ chau mày:
“Ý của ngài là…” Anh vừa hỏi vừa cố kiềm xúc động. Dù hiểu ý lớn, anh không dám chắc vì sao Mộ Dực lại dễ dàng muốn nhận một người ngoài vào quyền dụng chung.
“Yên tâm.” Mộ Dực ngắt lời, giọng ôn hòa nhưng kiên định, “Ta sẽ cân nhắc. Cứ làm theo kế hoạch thử thăm dò. Dùng nhu thắng cương, nếu cần thì dùng cả lợi hay răn đe.”
Thừa Viễn cúi đầu, “Vâng, thưa ngài. Ngoài ra, tin tức về kế hoạch của Tề gia có vẻ đã hoàn chỉnh. Chúng ta có ra tay không ạ?”
Một khoảng im lặng kéo dài, rồi Mộ Dực nhướng khóe môi, như người vừa chấp nhận một ván bài đã đến mức chín:
“Làm thật gọn, đừng để lại dấu.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất